Dịch: Duẩn Duẩn
Thế giới vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến lạ lùng. Phạm Ca chớp chớp đôi mi, sau đó chầm chậm mở mắt ra, đập vào mắt là nền trần nhà màu xanh da trời. Trên mặt trần trong suốt in rõ hình ảnh đôi nam nữ đang dính chặt vào nhau, như chiếc bóng soi rọi dưới mặt hồ phẳng lặng.
Suy nghĩ hỗn loạn dần trở nên rõ rệt. Phạm Ca lặng lẽ dời đầu đi, cô quả thực không dám thưởng thức hình ảnh quá mức "diễm lệ" ấy. Trong bức tranh kiều diễm ấy, mái tóc cô như tảo biển vương trên lồng ngực anh.
Cô quay đầu lại, phát hiện cánh tay anh đang vòng qua nách và đè lên ngực mình.
Tối hôm qua anh đã dùng hết hai cái bao không mùi, sau khi "làm" xong anh còn ôm cô vào phòng tắm, rửa ráy tỉ mỉ cơ thể cô.
Thật kỳ lạ, lúc đó chắc cô xấu hổ lắm, cả người mềm oặt ra ấy chứ. Thậm chí, đến khi anh mặc đồ ngủ cho cô rồi mang cô về giường tự lúc nào cô cũng chẳng hay. Ấn tượng cuối cùng trong đầu Phạm Ca là cô ôm lấy cổ anh sau đó dần chìm vào giấc ngủ mộng mị.
Chắc chắn là do cô quá mệt. Phạm Ca nói với mình như vậy. Đúng vậy, hẳn là do cô quá mệt, mệt đến nỗi từng khớp xương trên cơ thể cũng kêu gào kháng nghị vì lao lực quá sức.
Phạm Ca muốn tranh thủ thời gian thay bộ đồ ngủ gợi cảm mà khách sạn đã chuẩn bị cho cô nhân lúc Ôn Ngôn Trăn chưa tỉnh, rồi tập tành vài biểu cảm trước gương, sao cho trông tự nhiên một chút, tốt nhất là giống với biểu cảm của Julia trong bộ phim điện ảnh, nâng hờ khóe mi, sau đó mở miệng thật to, hờ hững nói với đối tượng tình một đêm của mình: "Này, anh bạn, buổi sáng tốt lành."
Phạm Ca liếc qua đồng hồ báo thức thì thấy kim giờ đã chỉ đúng số mười hai, nếu vậy phải đổi thành như này mới phải: "Này, anh bạn, buổi trưa vui vẻ."
Phạm Ca còn đang định thực hiện hết thảy những gì mình suy nghĩ, thì ai ngờ, vừa mới khẽ xê dịch đã bị anh ghì chặt vào lòng. Ôn Ngôn Trăn dùng giọng nói gợi cảm đến không thể gợi cảm hơn được nữa thủ thỉ bên tai cô: "Ngủ thêm lát nữa đã, tối hôm qua em đã mệt quá rồi."
Lời nói đó sao tự nhiên đến thế, ai nói không phải chứ? Có lẽ, vô số lần trước đây anh đã từng nói với cô như vậy.
Anh còn nhớ, nhưng sao cô đã quên.
Dưới đáy lòng Phạm Ca như chất chứa nỗi đau thương nhạt nhòa, đi đôi với nó là một niềm thương xót... khiến cô thảng thốt, vô thức duỗi tay ra. Động tác ấy mang theo chút xa lạ bỡ ngỡ, sờ nhẹ lên xương quai hàm của anh, đây là điều mà Phạm Ca từng ao ước từ rất lâu về trước.
Vào giờ phút này, giơ bàn tay ra là có thể chân thật chạm tới những sợi râu lún phún trên gương mặt gây thương nhớ ấy.
Cuối cùng, vào buổi trưa ấy, Phạm Ca không hề nói: "Này, anh bạn, buổi trưa vui vẻ."
Buổi trưa ấy, Phạm Ca đã nói với Ôn Ngôn Trăn rằng: "Ôn Ngôn Trăn, sau này chúng ta cứ sống tiếp thế này nhé, sống giống như những người khác trên thế giới vậy."
Rất nhiều tạp chí khảo sát được rằng, một đôi nam nữ khi đã trải qua tiếp xúc thân mật về mặt thể xác, quan hệ giữa bọn họ sẽ được đẩy lên một cấp độ khác. Và cuộc khảo sát ấy rất đúng với những phản ứng trên cơ thể Phạm Ca lúc này.
Sau khi trải qua một đêm triền miên ngây ngất, Phạm Ca bắt đầu cảm thấy tự nhiên hơn khi nhìn vào mắt Ôn Ngôn Trăn nói chuyện, có thể ngồi gác chân lên sô pha nghe nhạc mà không cần kiêng kỵ, có thể dựa đầu vào vai anh, sau đó nhìn bàn tay nho nhỏ của mình được bọc trong bàn tay dày rộng của anh.
Thậm chí, vào mỗi buổi tối muộn khi hai cơ thể cùng nằm dưới một cái chăn, cô cũng để mặc bàn tay anh du ngoạn trên cơ thể mình, từ ngực đến eo, rồi lần xuống bụng dưới, để mặc ngón tay anh ve vuốt đường viền hoa nằm e ấp phía dưới bụng mình.
Tối hôm nay, Ôn Ngôn Trăn không hề "đánh thức" nụ hoa khiến người khác dễ phạm tội như cô đã tưởng, song cách lớp quần áo, Phạm Ca vẫn cảm nhận được rõ nhiệt độ bỏng rát ấy nằm phía dưới bụng anh.
"Anh muốn không?" - Phạm Ca nhẹ nhàng hỏi.
Ngón tay anh đang dây dưa trên nụ hoa liền rời đi, sau đó dần trượt một đường lên lưng cô, khe khẽ vỗ về an ủi, dịu dàng cọ cằm vào tóc cô: "Không cần đâu em, tối hôm qua anh làm em mệt rồi."
Rõ ràng những lời đó nghe có vẻ nhiễm màu sắc tình ái, nhưng từ miệng Ôn Ngôn Trăn nói ra lại chẳng khác gì lời âu yếm rung động nhất, đẹp đẽ đến khôn cùng. Phải chăng nó thật sự xuất phát từ một tình yêu chân thành? Tựa như sự trân trọng của một người đàn ông dành cho người phụ nữ của mình.
Ôn Ngôn Trăn nói đúng, đêm qua quả thật cô đã mệt lả cả người, thể lực đã vượt quá sức chịu đựng, sau khi trải qua một cuộc phẫu thuật lớn, cô yếu hơn người thường rất nhiều. Dưới bàn tay của anh, mí mắt cô dần trùng xuống, lúc sắp thiếp đi đã vô thức hỏi anh một câu.
"Trước kia anh cũng tốt với em như vậy ư?"
Ôn Ngôn Trăn không trực tiếp trả lời cô, dần dần mí mắt cũng nặng nề khép lại, sau đó đi vào giấc ngủ say, trong mơ mơ màng màng, Phạm Ca như nghe được Ôn Ngôn Trăn đang nói rất nhiều bên tai mình, như thể không bao giờ ngừng lại.
Cả ngày hôm nay của bọn họ đều trôi qua trong căn phòng khách sạn. Ở độ sâu tám trăm mét dưới đáy biển, bầu trời đong đầy nước đại dương, Phạm Ca cảm thấy trái tim mình vô cũng tĩnh lặng, trong tĩnh lặng ấy còn có niềm vui sướng nho nhỏ. Vào lúc cô đút trái nho chua lè vào miệng Ôn Ngôn Trăn, trông thấy đôi mày anh cau lại trách móc, nhưng cuối cùng vẫn chịu nuốt nó xuống, niềm vui nhỏ bé kia của cô dần lớn lên, lan đến từng lỗ chân lông trên người, tựa như niềm hạnh phúc quá đỗi.
Ở Brunei ngày thứ ba, Ôn Ngôn Trăn yêu cầu ông chủ khách sạn đưa cho mình một tấm bản đồ, sau đó bảo khách sạn chuẩn bị xe, lều vải, túi ngủ, thức ăn... cho hai người.
Ôn Ngôn Trăn tìm được trong chiếc túi lớn mà ông chủ khách sạn đã đưa cho anh một chiếc khăn lụa và hai cặp kính mác. Sau đó anh lấy khăn lụa quấn quanh đầu cô, rồi đeo cặp kính đen lên cho cô, lập tức biến cô thành những người phụ nữ Ả Rập bịt kín mít, chỉ có điều...
Phạm Ca đeo cặp kính mác, len lén nhìn ngó xung quanh, sau khi bắt gặp ánh mắt của các cô gái...
Thôi được rồi, vẫn nên ngoan ngoãn làm một người phụ nữ Ả Rập vậy!
Vào khoảng mười giờ sáng, Ôn Ngôn Trăn lái xe rời khỏi khách sạn. Đây là chiếc việt dã màu xanh quân đội, mui xe để trần, bánh xe vừa chuyển động, làn gió lười biếng và ẩm ướt đặc trưng của vùng Đông Nam Á lập tức ùa vào buồng xe, thổi mọi thứ bay phần phật, kèm theo cả tiếng nhạc Ấn Độ, quả thực rất thích hợp trong bầu không khí này.
Khoảng một giờ sau, chiếc xe chạy lên một con đường quốc lộ dọc bờ biển. Hai bên là rặng dừa cao vút, ánh mặt trời chiếu xuống bãi cát trắng như tuyết, những con sóng đập vào bờ nảy bọt trắng xóa, bầu trời hòa vào đại dương một màu xanh thăm thẳm, tất cả tổ hợp lại thành một màu sắc sực sỡ nhất đang ra sức nhún nhảy. Phạm Ca đứng lên, đôi bàn tay giữ chặt lấy chiếc khăn trùm đầu, nhắm mắt lại, cơn gió thổi sượt qua tai cô. Lần đầu tiên trong đời, cô cảm nhận được trái tim và thân thể mình tự do đến thế, là loại tự do tràn ra từ tận xương tủy.
"Phạm Ca, em có vui không?" - Anh hỏi cô.
"Em vui!" - Phạm Ca vẫn nhắm chặt hai mắt.
"Vui bao nhiêu?" - Anh lại hỏi.
"Rất vui, rất rất vui.." - Phạm Ca dang rộng hai cánh tay như con chim sải rộng đôi cánh muốn ôm lấy cả trời đất bao la vào lòng. Ngọn gió hiền hòa thổi lướt qua những kẽ tay cô.
"Nói yếu quá, sáng nay em chưa ăn gì hả?" - Ôn Ngôn Trăn tỏ vẻ bất mãn, giọng điệu không khác gì một người thầy đang dạy dỗ khuyên răn cô học trò của mình.
Vì vậy, đến khi chiếc xe ngừng trước một tiệm cơm, giọng Phạm Ca khi gọi món đã khản đặc cả rồi.
Cả chiều hôm nay, Ôn Ngôn Trăn nắm tay Phạm Ca mò mẫm dạo quanh khu chợ. Đây là địa điểm mà ông chủ khách sạn đã đánh dấu trên bản đồ với chú thích là không đi không được. Và quả thực là khu chợ này không tệ chút nào, ồn áo náo nhiệt, đặc sắc và đa dạng. Những vị khách đeo trên lưng chiếc ba lô và bận chiếc áo sơmi hoa hòe, đang tiêu tiền vào sa số món đồ thủ công do những cô gái Brunei trang điểm rất đậm bày bán, các cô gái đáng yêu còn tỏ vẻ phong tình với những vị khách cũ. Trong khu chợ còn có các cậu bé loắt choắt tay cầm chiếc áo sơ mi hoa rao hàng bằng cả vốn tiếng Trung lẫn tiếng Anh "loe que" của mình: "Mua đi, mua đi, một cái năm đô, ba cái mười đô đây!".
Vào lúc chạng vạng, cả hai cùng rời khỏi khu chợ. Lúc đi ra khỏi đó, hai tay Phạm Ca đã cầm đầy trái cây, trên cổ tay còn đeo mấy chiếc vòng ngũ sắc, trong miệng ngậm mút cây kẹo đường. Về phần Ôn Ngôn Trăn cũng khoác trên người chiếc áo sơ mi hoa, trong túi còn có hai cái nữa, một cái màu hồng, một cái màu lam nhạt, cái màu hồng là để mặc vào ngày mai, còn cái màu lam nhạt thì mặc vào ngày mốt.
Đêm nay bọn họ không tính trở về lại khách sạn, anh và cô đã tìm được một khu vực hạ trại nằm trên tấm bản đồ. Giống như những vị khách đeo ba lô khác dựng lều trên bãi biển. Nơi này cách rất xa thành phố, không có ánh đèn nê-ông, khí hậu đặc biệt của vùng Đông Nam Á đã tạo ra một dải ngân hà đầy những vì tinh tú lấp lánh. Những ngôi sao vô cùng lớn, tựa như giơ tay ra là có thể chạm đến được.
Ngước nhìn bầu trời đầy sao ở hướng Tây, Ôn Ngôn Trăn huênh hoang nói: "Anh muốn hái những vì sao trên trời xuống kết thành sợi dây chuyền cho Phạm Ca, để cho công nương Kate cũng phải ghen tị đến đỏ mắt."
Thiệt là, sao cứ thích dỗ cô như trẻ con thế nhỉ? Phạm Ca sờ lên cổ mình, nếu mà đeo vậy chắc cổ của cô thảm lắm đấy.
Chiếc lều mà khách sạn chuẩn bị rất vừa lòng Phạm Ca, đỉnh lều trong suốt, hai người nằm bên trong có thể nhìn thấy những ngôi sao trên trời. Hơi trễ một chút, ánh trăng dần lên cao. Vầng trăng sáng bàng bạc đã che lấp tia sáng lấp lánh của những vì tinh tú, kèm theo đó là âm thanh rì rào của tiếng sóng biển và tiếng huýt sáo của những du khách đang vãng lai bên ngoài. Tất cả hòa vào nhau thật tuyệt vời làm sao, tuyệt vời đến mức Phạm Ca như bị mê hoặc dời đầu từ chiếc gối lên lồng ngực Ôn Ngôn Trăn. Cánh tay anh chầm chậm đưa lên vuốt me mái tóc cô.
Phạm Ca lẳng lặng núp trong ngực anh nhìn lên đỉnh lều vải trong suốt, ngắm nhìn ánh trăng bạc.
Đêm dần sâu thẳm, Phạm Ca thiêm thiếp ngủ một lát, tiếng sóng biển vẫn còn vang vọng bên tai cô, tiếng huýt sáo đã biến mất, thay vào đó là âm thanh mờ ám chập chờn trong đêm tối, lắng tai nghe thì có thể biết được âm thanh ấy phát ra từ lều bên cạnh họ, đứt quãng, cùng tiếng nam nữ hòa vào nhau.
Âm thanh này Phạm Ca đương nhiên hiểu, khuya hôm trước cô với Ôn Ngôn Trăn cũng...
Thật là, nơi này là chỗ công cộng đấy. Hên quá là hên, chắc là Ôn Ngôn Trăn lúc này ngủ rồi nhỉ. Theo bản năng Phạm Ca nhìn sang mặt anh, quả nhiên anh đã ngủ.
Ngày hôm sau, trông trạng thái của Ôn Ngôn Trăn không được tốt cho lắm, hai mắt anh hiện đầy vằn đỏ.
"Mắt anh bị gió biển thổi vào." - Ôn Ngôn Trăn trả lời cô như vậy, sau đó lấy chiếc kính mác đeo lên.
Động tác vô cùng tiêu sái, khiến Phạm Ca nhìn đến ái mộ (hai mắt nổ thành hình trái tim).
Về phần đôi vợ chồng Đài Loan lều bên cạnh đã tạo ra âm thanh lấn cả tiếng sóng biển tối qua khi nghe thấy tiếng cười "biết tuốt" của người khác cũng không có chút mảy may ngại ngùng.
Ở Brunei ngày thứ tư, dựa theo hành trình trên tấm bản đồ này, Ôn Ngôn Trăn lái xe đến một ngôi làng nhỏ gần Seri Begawan, nơi nổi tiếng với các loại hải sản tươi sống. Cả thời gian buổi sáng Phạm Ca đều ngồi bên cạnh Ôn Ngôn Trăn, thích thú nhìn anh bắt cá rồi đem nó đi hấp. Đây là một quán cơm mở bên cạnh bờ biển, chủ quán có ý tưởng rất độc đáo, lôi những thứ như cách sinh tồn trên hoang đảo trong những bộ phim truyền hình ra thực tế, dùng một chiếc cây dài bắt cá, sau đó đặt con cá đã xử lý sạch sẽ lên lá chuối tiêu, rồi dùng củi đốt hấp chín nó. Ôn Ngôn Trăn làm những việc này vô cùng thành thạo, và anh là người duy nhất trong mấy người ngoại quốc cao to hợp hĩnh kia hoàn thành nhiệm vụ.
Miếng cá tươi ngon được đặt trong một cái đĩa rồi đẩy đến trước mặt Phạm Ca.
"Ôn Ngôn Trăn, sao anh làm được hay vậy."
Nội tâm Phạm Ca chợt cảm thấy kiêu ngạo, không những thế còn cảm thấy vô cùng đắc chí khi có thể ăn được một bữa trưa miễn phí thế này.
Ôn Ngôn Trăn rưới lên miếng cá lọ tương sốt "độc quyền" của quán, cũng không ngẩng đầu lên: "Em quên rồi à, lúc trước ở Nga anh đã tham gia một chuyến dã ngoại sinh tồn, hơn nữa anh còn là ba người đứng đầu trong số một trăm người đó."
Ôn Ngôn Trăn vừa mới dứt câu, cả cô và anh đều ngẩn người.
Phạm Ca đưa miếng cá sốt tương vào miệng. Đúng vậy, cô đã quên, bất kỳ là chuyện gì cũng không thể nhớ nổi. Thế nhưng không nhớ thì đã sao, dù gì đi chăng nữa thì điều quan trọng nhất bây giờ là cô sẽ biến hiện tại thành hồi ức đẹp nhất, cho dù lâu đến mấy cũng không bao giờ quên. Cho đến khi mái đầu bạc trắng xóa, cô vẫn muốn ngồi trong công viên cùng anh, tỉ tê bên tai anh những kỷ niệm đã qua.
Phạm Ca ngẩng đầu lên, cười toét miệng nhìn anh: "Ăn ngon lắm ạ."
Gương mặt gần trong gang tấc ấy chốc chốc như buông bỏ được gánh nặng.
Vào lúc trời nhá nhem tối, Ôn Ngôn Trăn đi gọi một cuộc điện thoại, không lâu sau trong tay anh đã xuất hiện một chiếc chìa khóa. Đó là chìa khóa của ngọn hải đăng nằm xa nhất ở hướng Tây Nam. Sau nửa giờ xe, Phạm Ca đã đứng dưới ngọn hải đăng sừng sững dưới ánh tà dương mờ ảo, cô chỉ ngọn hải đăng nói với giọng mong đợi: "Ôn Ngôn Trăn, em muốn đi xem ánh chiều tà."
Tiếc rằng, ông bảo vệ quản lí ngọn hải đăng nói chuyện không được cởi mở lắm, thế là Ôn Ngôn Trăn đành phải gọi thêm một cuộc điện thoại nữa.