Đến trưa, sau khi tan ca, Tư Hạ rón rén đi tới phòng bệnh của Vương Vũ Thần thì thấy anh đã thay thường phục, đồ đạc của cô cũng được anh dọn đầy đủ vào trong túi.
Vừa thấy cô đi tới, Vương Vũ Thần đã giao ra nụ cười tươi nhất để chào đón. Anh giang hai tay ra.
-" Nào, Hạ Hạ ... chúng ta về nhà thôi."
Tư Hạ ngơ ra một chút rồi tiến về phía anh, sắc mặt cô rất nghiêm khắc.
-" Vương Vũ Thần, anh làm gì vậy?... Anh chưa khỏi bệnh mà muốn đi đâu?."
Vương Vũ Thần khẽ nhún vai.
-" Em đi đâu thì anh theo đó ... dù đi tới đâu có em bên cạnh thì anh cũng vẫn an toàn mà."
Tư Hạ đánh mạnh lên vai anh.
-" An toàn cái gì.... Mau mặc đồ bệnh nhân vào rồi nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đi."
Vương Vũ Thần dứt khoát.
-" Không thay..."
Tư Hạ tức điên máu đến mức không nói nên lời. Đột nhiên anh đi tới ôm chầm lấy cô.
-" Vết thương của anh cũng đã lành được phần đa rồi chỉ cần thường xuyên thay băng gạc nữa là không sao... Anh hỏi giáo sư Điền rồi... Ông ấy cho phép nên anh mới dám xuất viện đấy chứ."
Tư Hạ đẩy nhẹ ra rồi ngước lên nhìn anh, khuôn mặt cũng đã bớt giận hẳn.
-" Thật sao?."
Vương Vũ Thần nhướn mày.
-" Em có thể qua chỗ giáo sư để xác minh."
Tư Hạ rời khỏi người của anh rồi lẳng lặng quay lưng ra ngoài. Vương Vũ Thần như nhận được sự đồng ý của cô, anh vui vẻ cầm lấy chiếc túi đi theo cô.
Xuống tới sảnh bệnh viện, Tư Hạ dừng lại quay qua hỏi anh.
-" Bây giờ anh muốn đi đâu?."
Vương Vũ Thần đặt nhẹ chiếc túi xuống rồi điềm đạm trả lời.
-" Em đi đâu thì anh theo đó."
Nghe xong cô nhanh chóng bước đi trên miệng còn nhoẻn miệng cười.
10 phút sau, chiếc taxi dừng ngay trước căn chưng cư mà cô đang sống. Vừa bước xuống xe, theo phản xạ cô bước thẳng về phía cửa vào tòa nhà nhưng dường như cô nhớ ra chuyện gì đó liền dừng bước quay lại.
Vừa bước về phía anh, Tư Hạ vừa nói.
-" Để tôi cầm túi cho, ... nó cũng hơi nặng... Dù sao anh cũng là bệnh nhân."
Vương Vũ Thần mỉm cười, anh đánh mắt về phía chiếc túi.
-" Vậy ... em thử đi."
Từ Tư Hạ đi tới cúi xuống xách lấy cái túi nhưng nó cứ bám chặt vào mặt đất, dù cô dùng bao nhiêu lực thì chiếc túi vẫn không nhúc nhích.
Vương Vũ Thần ngồi xổm xuống rồi ngước lên nhìn cô, anh yêu chiều mỉm cười gỡ tay cô ra khỏi chiếc túi rồi chăm chú kiểm tra vì sợ cô bị thương.
-" Để anh làm cho."
Tư Hạ như bị hành động của anh dụ ngọt, cô để yên cho anh kiểm tra, không hề lảng tránh cũng chẳng có chút khoảng cách... Lần này cô mới nhìn thấy rõ bàn tay của anh cũng thon dài quá đấy chứ... cũng ẩm mịn ấm áp nữa. Khi Vương Vũ Thần buông tay ra thì cô mới thu tay về.
Đứng trước cửa phòng Tư Hạ sững người. Căn phòng này cô thuê từ trước khi sang nước ngoài. Khi từ nước ngoài về cô đều chỉ ở khách sạn... mật khẩu trước đây của căn nhà này cô cũng chẳng nhớ.
Vương Vũ Thần giữ lấy vai của cô lo lắng hỏi.
-" Sao vậy?."
Tư Hạ đánh mắt qua nhìn anh, ấp úng nói.
-"... Em... em... quên hỏi mật khẩu mất rồi..."
Vương Vũ Thần cũng ngây mặt ra đấy.... Anh thực sự bái phục bộ não cá vàng của cô.
-" 111111"
Tư Hạ nhất thời không hiểu liền hỏi lại.
-" Hả?."
Vương Vũ Thần bắt gặp những khoảnh khắc ngốc nghếch của cô đều cảm thấy rất đáng yêu, anh bật cười.
-" Mật khẩu... là 6 số 1."
Tư Hạ nghi hoặc nhìn anh.
-" Sao anh biết được."
Thực ra, sau khi cô ra nước ngoài, Vương Vũ Thần đã mua lại căn hộ này, những ngày anh nhớ cô đều sẽ đến đây.
-" Thử đi."
Cô liền làm theo.... và như một sự bất ngờ nhỏ... cánh cửa thực sự đã mở ra.