Vẫn là ngày thứ năm mươi mốt tôi thích Phạm Vô Cứu.
Uổng Tử Thành, nơi giam giữ những linh hồn uổng mạng, một số oán khí quá nặng, không thể đầu thai cũng ở lại đây.
Thường thì Dạ Xoa và La Sát sẽ thay phiên nhau đi tuần tra khu vực này, Phạm Vô Cứu đâu có phải làm việc đó.
Anh ấy lại tới nơi này làm gì vậy?
Tôi có rất nhiều điều nghi vấn nhưng không ngờ ngay khoảnh khắc nhìn thấy Phạm Vô Cứu, tôi đã ném sạch chúng ra sau đầu.
Chưa bao giờ tôi thấy Phạm Vô Cứu như vậy.
Kết giới* của Uổng Tử Thành vốn là pháp trận trấn áp quỷ hồn, những kẻ tạo nên nó như công chức chúng tôi đều có thể tiến vào.
(*Kết giới: Vòng tròn ma pháp, ma pháp trận)
Nhưng tôi phát hiện ra rằng kết giới này đã bị thay thế rồi, hay nói cách khác là nó đã có thêm một tầng nữa, tôi phải mất rất nhiều công sức mới có thể tiến vào bên trong.
Đập vào mắt là hình ảnh Phạm Vô Cứu treo lơ lửng trên bầu trời Uổng Tử Thành, bị đám oán linh bao bọc lại hệt như một cái tổ kén.
Thân trên trần trụi, đầy những ấn ký hoa văn loang lổ, máu rỉ từng chút lan tràn trong không khí, tạo thành một kết giới xung quanh thân thể anh, đám oán linh vây quanh anh nhưng lại không thể chạm tới.
Toàn bộ khung cảnh đều kỳ dị mà lại diêm dúa mỹ lệ lạ thường.
Hơi thở của tôi mắc kẹt trong cổ họng, toàn thân cứng đờ không cử động nổi.
Phạm Vô Cứu đang dung hợp với những oán linh này!
“Phạm Vô Cứu!”
Tôi như xé toạc họng gọi anh.
Hết tiếng này đến tiếng khác, nhưng anh hẳn đã mất đi tâm trí, ánh mắt vô thần run rẩy nhìn xuống thân thể.
Tôi hoảng loạn, trong lúc cuống cuồng cũng không màng đến hậu quả, vội vàng tế Bút Phán Quan ra.
Bút Phán Quan, một nét phá hồn, hai nét xé linh, kể hết giai nghiệt, rũ sạch bụi trần, quy về hư vô.
Linh ấn khổng lồ mở ra hệt như ngàn vạn cánh tay, cường thế xé tan các oán linh vây quanh người Phạm Vô Cứu.
Sau đó đỡ lấy Phạm Vô Cứu đang rơi thẳng xuống từ trên không.
Tôi tưởng anh sẽ hôn mê, nhưng đang định đưa ra ngoài thì anh lại bất ngờ tỉnh dậy.
Anh vẫn còn rất yếu, hơi thở mỏng manh hỏi: “Tại sao lại là em*?”
“Em, em đi ngang qua.” Tôi học cái cách mà anh ấy đã nói dối tôi.
“Hừ.” Anh bật cười, “Tôi không tin, chắc chắn là lão Bạch đã nói cho em biết tôi ở đây.”
“Anh…”
Tô vốn muốn hỏi anh ấy xem chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhìn thấy toàn thân anh đẫm máu như thế, lại ngậm miệng.
“Để em đưa anh về.” Tôi nói.
Phạm Vô Cứu lắc đầu: “Tôi không thể quay về được.”
“Tại sao?”
“Bởi vì đây là mệnh của tôi.”
“Cái gì…” Tôi vừa mở miệng thì lại thấy anh ấy lệch đầu, chết ngất đi.
…
Tôi thích Phạm Vô Cứu ngày thứ năm mươi sáu.
Đại khái là do bị tôi làm gián đoạn quá trình dung hòa với các oán linh, nên Phạm Vô Cứu đã hôn mê suốt năm ngày.
Tôi và Tạ Tất An ngồi bệt dưới đất, câu có câu không tán gẫu chờ Phạm Vô Cứu tỉnh lại.
“Phán Quan đại nhân, ngài quả thật là kẻ tàn nhẫn, thế mà lại dứt khoát tế luôn cả Bút Phán Quan.” Tạ Biện vung tay lên, “Bái phục, bái phục, ngài không đâm chết luôn cả lão Phạm thật đúng là không dễ dàng gì.”
“Tôi có chừng mực chứ lại!” Tôi quay đầu nhìn Phạm Vô Cứu đang nằm yên trên giường một cái, "Anh nói xem... Sao anh ấy phải làm vậy chứ…"
Tạ Tất An lắc đầu: "Cô còn không hiểu hắn ta à? Hắn là một kẻ cứng đầu ngu ngốc, khăng khăng muốn chết.”
Tạ Tất An kể với tôi, Phạm Vô Cứu trước kia cũng là một oan hồn tại Uổng Tử Thành.
Sanh thời rất thảm thương, sinh ra vào thời loạn lạc, vốn là vị tướng trẻ một lòng báo quốc, nhưng khi nước mất nhà tan, anh cũng bị quân phản loạn bắt và biến thành nô lệ mua vui cho chúng.
Anh bị chúng gắn vòng sắt xuyên qua xương tỳ bà* rồi bị ném vào một đấu trường, buộc phải chiến đấu với các nô lệ khác để mua vui cho giới quý tộc.
(*Xương tỳ bà: xương bả vai)
Nhưng vì không muốn làm hại đồng liêu và thuộc hạ của mình, anh đã tình nguyện chọn cái chết và bị một thanh đao chém vào sau đầu.
Đó cũng là lý do mà trí nhớ của anh ấy không được tốt lắm.
Bởi vì là một kẻ chết uổng nên linh hồn anh cũng đã đi vào Uổng Tử Thành, thực chất nơi đó là một mê cung không có lối ra, linh hồn ở nơi đây cứ thế lang thang qua lại cho đến khi hoàn toàn mai một và biến mất.
Vốn dĩ, Phạm Vô Cứu rồi cũng sẽ như những oán linh khác, một thời gian sau sẽ bặt vô âm tín biến mất, nhưng khi Bắc Âm Đại Đế điểm binh ban liệt*, lại thiếu mất một con lệ quỷ vô thường hung hãn, thế nên Bắc Âm Đại Đế đã tuyển chọn một lệ quỷ tại Uổng Tử Thành xung vào đội ngũ.
(*ban liệt: ban chức tước)
Phạm Vô Cứu vốn không muốn tranh giành vị trí này nhưng lại bị thuộc hạ của mình đẩy ra.
Mấy chục oan hồn đó tự hiến mình nhập vào thân Phạm Vô Cứu giúp anh hóa thành lệ quỷ, trước khi xuất hành họ còn nói với Phạm Vô Cứu rằng: Nếu thành sự xin hãy đưa người thân của họ đi đầu thai chuyển thế.
Vậy là Phạm Vô Cứu cứ thế bị lùa vào hàng rồi biến thành Hắc Vô Thường.
Nhưng điều các oán linh đó không biết là, một khi đã tiến vào Uổng Tử Thành, thì sẽ không còn khả năng chuyển thế nữa.
Vì vậy, Phạm Vô Cứu đã nảy ra một ý tưởng ngu ngốc - dung hòa những oán linh này thành linh hồn của chính mình, cứ thế sống cùng với họ.
Tẩy linh chẳng khác gì một thủ pháp tự giày vò.
Tán linh hồn của chính mình thành khói, dung hòa các linh hồn khác vào đó rồi một lần nữa định hình.
Lặp đi lặp lại, không biết đã qua bao nhiêu năm.
“Thật điên rồ khi nghĩ ra cái giải pháp đó.” Tạ Tất An mắng, “Vấn đề là không ai ngăn nổi hắn ta. Cô nói xem, chuyện này vốn khi bắt đầu cũng không phải do hắn muốn làm, người ta một mực theo ý mình, hắn lại thật sự coi nó là sứ mạng.”
Tôi lặng im không nói.
“Này.” Tạ Tất An dùng cùi chỏ đâm vào người tôi, “Cô thuyết phục hắn đi, đừng để hắn tiếp tục làm hại chính mình nữa.”
Tôi nghĩ thầm, sao mà thuyết phục nổi, quân tử hứa hẹn, không chết không phai.
Nhưng tôi vẫn gật gật đầu, đáp một câu: “Được thôi.”
Tạ Tất An dường như có chút bối rối, nhưng hình như cho rằng hai chúng tôi đã xuyên qua tầng giấy cửa sổ mỏng manh kia rồi nên cũng vui vẻ, bắt đầu lải nhải mấy thứ đâu không: “Vậy thì tốt rồi, cô sẵn lòng giúp hắn là được, lão Phạm này khó khăn lắm mới tình đậu sơ khai, lỡ như vì mấy chuyện này mà nhân duyên tan nát thì có phải là tổn thất lớn rồi không!"
"Lão Phạm hắn là một kẻ vừa tự cao lại cứng miệng, thích người ta thích đến hèn cả người, viết hơn mười bức thư tình mà chả dám đưa cái nào cho cô, chỉ len lén giấu dưới gầm giường, cuối cùng còn bị ướt sạch nữa."
Thư tình… Phạm Vô Cứ có thể làm được những vệc đó thật sự là ngoài ý muốn của tôi.
Tạ Tất An hùng hồn thuyết phục tôi rằng vì thích tôi, Phạm Vô Cứu đã làm những cử chỉ nhỏ mà anh ấy tự cho là giấu rất kỹ, cuối cùng tôi mới biết…
Hóa ra Phạm Vô Cứu cũng sẽ thẩm vấn người trước khi bắt để tôi đỡ phải lãng phí thời gian tra xét lời thật giả của mấy kẻ đó.
Hóa ra Phạm Vô Cứu cũng sẽ giả vờ say để lừa tôi đưa anh ấy về nhà.
Hóa ra Phạm Vô Cứu cũng sẽ cố tình làm sai vài lỗi nhỏ để Diêm Vương phạt anh ấy đến tìm tôi viết kiểm điểm vì ở lại với tôi thêm một thời gian...
Tôi chưa bao giờ nhận thấy những điều đó.
Tôi luôn nghĩ rằng tôi đang cố gắng bắt kịp Phạm Vô Cứu, tôi muốn trở nên mạnh mẽ, đủ mạnh mẽ để sát cánh cùng anh ấy đối mặt với mọi thứ, nhưng tôi lại không biết rằng, Phạm Vô Cứu đã động chân tâm tự bao giờ…
Anh cứ lén lút mà, soi sáng con đường phía trước của tôi.
…
*Đổi xưng hô, đổi xưng hô, đổi xưng hô cho anh chị thôi, ố là la