Nhìn thấy cả một đám người lo lắng cho mình như vậy, Đỗ Thiên Phúc cũng cảm thấy vô cùng có lỗi. Tuy khó chịu nhưng vẫn cố trấn an mọi người.
“Em không sao đâu, chỉ là hơi khó tiêu một chút…”
Dương Minh Phong bên này là người lo lắng hơn ai hết, ngồi xổm kế bên vuốt nhẹ nhàng vào lưng của cậu.
“Để anh đưa em vào trong.”
Dương Minh Phong dìu Đỗ Thiên Phúc vào bên trong phòng khách, để cậu nhẹ nhàng ngồi xuống. Cả đám vì lo lắng lên cũng đi theo.
Tuy nhiên có một sự việc không biết nên buồn hay nên vui. Lý Khang vậy mà lại cầm cả một que đồ nướng vừa đi vào vừa ăn. Đỗ Thiên Phúc vẫn còn dư âm lúc nãy, sau khi nghe được mùi, cơn buồn nôn lập tức ập đến một lần, một mạch chạy vào nhà vệ sinh.
Cả đám lúc này đưa mắt nhìn Lý Khang, Lê Minh Ngọc đương nhiên tức không nói nên lời, đạp Lý Khang ra bên ngoài rồi khóa cửa.
“Minh Ngọc à! Anh xin lỗi, đừng nhốt anh ở ngoài mà. Nhưng mà anh làm sai cái gì vậy, làm ơn cho anh vào đi mà.”
Bùi Khả Như sau khi xem xong màn kịch vừa rồi cũng bước lại gần Lê Minh Ngọc, ghé miệng nói nhỏ: “Làm sao em có thể yêu một tên ngốc như vậy?”
Lê Minh Ngọc thở dài: “Có lẽ do mắt em có vấn đề.”
Một lúc sau, Đỗ Thiên Phúc cũng bước ra, Dương Minh Phong rất nhanh liền chạy đến: “Em khó chịu lắm sao? Hay là anh dẫn em đi khám.”
Đỗ Thiên Phúc lúc này trông có hơi xanh xao, nói chuyện cũng rất nhỏ: “Đã khuya rồi, làm gì còn bệnh viện mà khám chứ?”
Cũng không còn cách nào khác, Dương Minh Phong bất lực đành dẫn Đỗ Thiên Phúc lên phòng để bốn người còn lại thỏa thích chơi.
Buổi sáng ngày hôm sau, Dương Minh Phong bỏ hết tất cả các công việc sang một bên chở Đỗ Thiên Phúc đến bệnh viện kiểm tra. Lúc ra tới phòng khách thì bọn Lý Khang và Lê Minh Ngọc vẫn còn nằm ngủ âu yếm nhau trong phòng ngủ cũ của Đỗ Thiên Phúc.
Đến bệnh viện, Dương Minh Phong không được đi vào theo bên trong, thành thử ra ở bên ngoài cực kì lo lắng mặc dù Đỗ Thiên Phúc nói mình hoàn toàn ổn. Người đàn ông to lớn, vạm vỡ ngồi ở một góc xoa xoa tay, gương mặt tối đen khiến người xung quanh cảm thấy vô cùng sợ hãi phải tránh xa.
Kiểm tra cũng không quá lâu, sau khi lấy được tờ giấy kết quả, Đỗ Thiên Phúc cuối cùng cũng bước ra.
Trên gương mặt của Đỗ Thiên Phúc không có lấy một tia vui vẻ, điều này khiến Dương Minh Phong càng thêm sợ hãi. Nhìn thấy cậu bước ra từ phòng xét nghiệm, Dương Minh Phong lập tức chạy đến.
“Sao rồi? Kết quả thế nào? Dạ dày của em không làm sao chứ?”
Đỗ Thiên Phúc cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Dạ dày của em không sao, nhưng mà…”
Ấp a ấp úng khiến cho con người đang sợ hãi càng thêm sợ hơn, Dương Minh Phong gấp rút hỏi.
“Thế thì bị làm sao? Mau đưa anh xem.”
Vừa nói xong, Dương Minh Phong đã giật lấy tờ kết quả trên tay Đỗ Thiên Phúc lên xem. Nhưng khi nhìn thấy kết quả trên tờ giấy anh liền đờ người, đứng im như tượng không nhúc nhích.
Đỗ Thiên Phúc thấy được cảnh tượng này cũng không nhịn nổi cười, cứ vậy mà cười lớn có khi cả hành lang còn nghe.
“Ha ha ha, em nói em không làm sao mà. Anh nhìn xem, anh sắp được làm ba rồi.”
Dương Minh Phong vẫn chưa tin đó là sự thật, đôi tay cầm tờ giấy kết quả mà run cầm cập: “Cái này là thật? Em không lừa anh?”
Đỗ Thiên Phúc nhìn Dương Minh Phong mà cười híp cả mắt: “Em làm sao mà lừa anh được chứ? Em chỉ vừa mới từ phòng xét nghiệm bước ra, trên đây còn có tên em.”
Dương Minh Phong rất nhanh đã ôm Đỗ Thiên Phúc vào trong lòng, còn có thêm một vài câu trách móc.
“Em cũng thật quá đáng, bước ra với gương mặt như vậy, anh làm sao không lo?”
Đỗ Thiên Phúc lúc này cười cười, bàn tay nhỏ vỗ nhẹ lên lưng của người đàn ông: “Em sắp bước vào showbiz, diễn như vậy đương nhiên là bình thường.”
Sau đó lại hứ một cái, tiếp tục nói: “Anh đang làm gián đoạn hành trình của em đó, em phải vì đứa nhỏ này mà phải ở nhà đây, còn chưa kịp bước chân vào showbiz đã bị anh làm cho ở nhà rồi.”
Dương Minh Phong lúc này mới chịu cười một, bế Đỗ Thiên Phúc như bế trẻ em lên khỏi mặt đất, mặt đối mặt: “Em ở nhà cả đời này cũng được, anh nuôi em.”
Đỗ Thiên Phúc mở to hai mắt nhìn người đối diện: “Anh thì hay rồi.”
Tiếp theo là dán môi mình vào môi người ta, tình tình tứ tứ ở giữa hành lang bệnh viện.
Đứa bé này cũng thật là hấp tấp, ba và mẹ còn chưa kết hôn đã muốn xuất hiện. Chính vì vậy sau khi rời khỏi bệnh viện, Dương Minh Phong liền chở Đỗ Thiên Phúc đến Cục cảnh sát làm giấy tờ kết hôn.
Cho đến khi bước ra bên ngoài, Đỗ Thiên Phúc không thể kiềm được cảm xúc mà khóc lóc, đôi mắt đỏ hoe. Sợ sẽ xấu xí chạy đến bên người đàn ông của mình mà trèo lên người người ta. Dương Minh Phong lúc này nghĩ bụng.
“Em bé sinh ra em bé…?”