Dương Minh Phong sau khi ăn xong bữa sáng cũng đi đến công ty.
Sau một lúc, Đỗ Thiên Phúc cũng từ trên lầu đi xuống. Vì một đêm mãnh liệt, bước đi cực kì khó khăn, đôi chân như kéo tạ phía sau.
Noãn Noãn nằm giữa phòng khách khi thấy Đỗ Thiên Phúc liền sủa lớn, Bùi Khả Như đang ngồi trên sofa nghe thấy thì quay đầu lại.
“Ay go, sao lại xuống đây!”
Bùi Khả Như đứng dậy, bước nhanh đi đến bên Đỗ Thiên Phúc mà đỡ cậu.
“Chị còn tưởng em đang ngủ.”
Lúc này, Đỗ Thiên Phúc như người mất hồn, hoàn toàn không có lấy một chút sức sống. Bùi Khả Như thấy vậy liền dìu cậu chủ nhỏ đi đến sofa.
“Em có muốn ăn cháo không?”
Đỗ Thiên Phúc thở dài một hơi.
“Dạ…Em cảm ơn.”
Một lúc sau, Bùi Khả Như mang bát cháo nóng không quá lớn đến cho Đỗ Thiên Phúc. Sau khi đặt bát xuống bàn liền hỏi chuyện.
“Hai người bày tỏ với nhau rồi sao?”
Đỗ Thiên Phúc thở dài, cũng không giấu diếm.
“Không ạ, chỉ có mình em bày tỏ thôi, chú ấy thì không đáp lại.”
“Hành động như vậy nghĩa là đáp lại rồi.”
Cậu im lặng giấy lát rồi mới tiếp tục nói.
“Thật ra… hôm qua em đến kỳ phát tình quá đột ngột, thành thử ra…”
Bùi Khả Như khi này mới há hốc mồm, hai tay che đi khuôn miệng đang há rộng ấy.
“Ôi, tình một đêm…”
“Làm gì có tình một đêm nào ở chung nhà hả chị.”
Đỗ Thiên Phúc múc một vài muỗng cháo bỏ vào miệng, nhai chầm chậm đến khi nuốt xuống cuốn họng thì lại mở miệng nói chuyện.
“Chị…”
Bùi Khả Như ở bên cạnh nhanh chóng đáp trả.
“Hửm?”
Không biết là đang suy nghĩ chuyện gì, lời nói đến bên miệng vậy mà không thể thốt ra đúng như những gì cậu nghĩ trong lòng, cứ vậy mà sửa đổi câu từ.
“Không có gì đâu ạ. Em ăn xong rồi, chị dọn giúp em nhé!”
Nói xong, Đỗ Thiên Phúc đứng dậy đi lên lầu trên, Noãn Noãn thấy thế cũng nhanh chóng bước theo sau.
Dương Minh Phong đang xử lí tài liệu trong phòng làm việc ở công ty. Tuy nhiên, Tô Nhật cảm thấy chủ tịch có chút kì lạ, lâu lâu sẽ lại thở dài một cái, không thì sẽ đặt hai tay lên trán mà trầm tư vài phút.
Đến hơn nửa ngày trời xem xét, Tô Nhật mới lấy đủ can đảm để thăm hỏi.
“Chủ tịch, anh có chuyện gì sao? Tôi thấy anh có vẻ không được khỏe. Hay là tâm trạng không được tốt.”
Dương Minh Phong đưa mắt nhìn lên, trầm tư một lúc lâu mới mở miệng.
“Nếu như một người có người yêu lại đi lăn lộn trên giường cùng người khác, vậy nên làm thế nào?”
Tô Nhật sau khi nghe thấy liền cứng người, cơ thể như bị hóa đá, đứng hình tại chỗ.
“Nếu vậy…thì có lẽ nên đi xin lỗi cả hai?”
Nói xong, Tô Nhật dường như nhớ ra chuyện gì đó.
“Chủ tịch, anh không có bạn! Lẽ nào anh lại…”
Ngay lúc này, khuôn mặt Dương Minh Phong đen kịt lại không có lấy một chút sắc.
“Anh… anh có người yêu khi nào? Sao tôi lại không biết chứ? Vậy mà anh còn đi lăn lộn cùng người ngoài…Anh…”
Đây chính là cú sốc lớn nhất cuộc đời sự nghiệp của Tô Nhật. Tô Nhật - người luôn theo sát chủ tịch ngoại trừ lúc trên đường về nhà và đến công ty, cùng với tính chất công việc này, Tô Nhật hoàn toàn không nhìn thấy Dương Minh Phong nhắn tin cùng ai, ánh mắt luôn hướng về tài liệu đầy ắp trên bàn.
“Là bạn ở nước ngoài của tôi.”
Giọng nói đặc ấm có chút khàn của Dương Minh Phong vang lên, Tô Nhật nghe xong có hơi khựng người, một hồi sau thấy lý do này cũng hợp lí. Suy cho cùng người này có bạn bè ở nước ngoài cũng không có gì là lạ.
“À… Anh ta hết tình cảm với người yêu hiện tại?”
“Không có.”
“Chắc là yêu xa nên mới xảy ra tình trạng này nhỉ?”
Dương Minh Phong trầm mặt, im lặng một hồi.
“Ừ, là yêu xa, yêu xa rất nhiều năm.”
Tô Nhật đưa tay đặt lên cằm, nhắm chặt đôi mắt suy suy nghĩ nghĩ trông rất nghiêm túc.
“Có lẽ vì vậy mà trở nên lạnh nhạt, nên người bạn của anh cảm thấy thiếu thốn tình cảm mới ra ngoài tìm đối tượng.”
Dương Minh Phong lúc này chẳng nói thêm một câu nào, chỉ ngồi im lặng ở đó mà nghe.
“Yêu xa rất khó, tôi nghĩ anh nên nói với người bạn kia suy nghĩ cho kĩ, xem xét có nên tiếp tục mối quan hệ hay là không.”
Tô Nhật mỉm cười, sau đó nói tiếp: “Làm tôi nhớ cô bạn gái đã qua đời…”
Miệng nhanh hơn não, Tô Nhật kết thúc câu không đúng vị trí, đến khi nhận ra không khí xung quanh đã trở nên u ám, lạnh lẽo đến đáng sợ.
Dương Minh Phong chống hai tay ở cằm, đôi mắt đen tuyền nhìn thẳng vào Tô Nhật, ánh mắt sắc bén như muốn chém chết người kia.
“A… Tôi xin lỗi, là tôi lỡ lời, tôi sai rồi!!!”
Dương Minh Phong lúc này trông vô cùng đáng sợ, thanh âm phát ra trầm hơn mọi khi: “Ra ngoài.”
Tô Nhật có ăn gan trời cũng không dám ở lại, hai chân như bôi mỡ chạy nhanh ra khỏi phòng làm việc, dù là một giây cũng không dám nán lại.
Khi Tô Nhật đi ra khỏi phòng hoàn toàn, Dương Minh Phong lúc này mới thở dài một cái, lấy điện thoại ra, ấn nhẹ nhàng vào album ảnh, tìm kiếm ảnh của An Nhiên rồi trầm tư nhìn ngắm.