Đỗ Thiên Phúc cứng người trước hành động đột ngột này của Dương Minh Phong.
Cứ nghĩ người đàn ông sẽ tự cầm lấy mà ăn, không ngờ lại đưa miệng đến cắn như vậy. Không khí lúc này ngọt ngào đến khó tả, Đỗ Thiên Phúc như con tôm luộc, đỏ từ đầu xuống tới chân, nhưng phải đợi đến khi anh cắn xong mới rút tay lại.
“Chú… chú không thể tự ăn sao?”
“Tay bị đau, không thể cầm…”
Đỗ Thiên Phúc lúc này vừa tức vừa ngại. Vừa nãy còn hoạt động bình thường, bây giờ lại nói tay bị đau, thật sự rất vô lí.
Dương Minh Phong sau khi hoàn thành công việc, dành hết thời gian một ngày còn lại đi chơi cùng Đỗ Thiên Phúc. Sau đó lại quay trở về với cuộc sống hằng ngày. Cả ba người Đỗ Thiên Phúc, Dương Minh Phong cùng Tô Nhật rời khỏi thành phố lúc chiều muộn, đến tối 9 giờ hơn mới về đến nhà.
Noãn Noãn đã được Bùi Khả Như đón về theo lời dặn của Đỗ Thiên Phúc. Noãn Noãn to lớn lúc này rất nhớ cậu chủ, Đỗ Thiên Phúc chỉ vừa mới mở được nửa cánh cửa Noãn Noãn đã lú đầu ra nhìn, cố gắng đẩy mở cánh cửa để nhào vào người cậu.
…__________________________________________________…
“Phúc Phúc, Phúc Phúc!!”
Bùi Khả Như nhẹ giọng, tay phải lây người Đỗ Thiên Phúc cố gắng gọi cậu dậy.
“Phúc Phúc, không mau dậy là trễ học cho coi, chuông báo thức đã reo cả chục lần rồi đó.”
Đỗ Thiên Phúc mơ màng tỉnh giấc, cho đến khi Bùi Khả Như nói hôm nay khai giảng mới bừng tỉnh dậy.
Là một học sinh gương mẫu ở trường, đương nhiên sẽ không để bản thân phải đi học muộn vào năm học mới. Đỗ Thiên Phúc gấp rút ngồi dậy, cấp tốc chạy nhanh vào nhà vệ sinh tắm rửa.
“Chị làm đồ ăn chưa? Em sẽ xuống ngay!”
Bùi Khả Như giật mình đứng tại chỗ, nhưng miệng thì vẫn trả lời câu hỏi của Đỗ Thiên Phúc.
“Chị làm rồi, chị sẽ hâm nóng lại ngay đây…”
Rất nhanh sau đó Đỗ Thiên Phúc đã xuống dưới lầu, Dương Minh Phong vì công việc nên đã ra ngoài từ sớm nên bây giờ Đỗ Thiên Phúc chỉ ăn một mình trên bàn.
Cậu không mấy quan tâm ăn một mình có cô đơn hay không, hiện tại chỉ muốn ăn nhanh để đến trường.
Lúc bước ra ngoài cửa, Đỗ Thiên Phúc cố tình nhìn sang cái nhà xe lớn của nhà. Sự thật là Dương Minh Phong đã bắt đầu đi xe, Đỗ Thiên Phúc cũng có thắc mắc nhưng không nghĩ quá nhiều, nhanh chóng chạy ra cổng lớn.
Đỗ Thiên Phúc chạy ra được tới cổng lớn liền có hơi thở dốc. Sau mùa hè, thể lực của cậu càng yếu hơn vì cậu chỉ nằm ườn trên cái giường mền mại của mình, không có gì gọi là vận động.
Không hiểu vì sao, Đỗ Thiên Phúc như cảm nhận được tuổi già của mình rất sớm, càng ngày lại càng muốn được đi xe, không còn thích đi bộ nữa, rất mau mỏi lưng.
Ở trong nhà hình như cũng có một người như vậy, nhưng khác là người đó có xe riêng!
Đỗ Thiên Phúc gào thét trong lòng: “Tôi cần xe! Tôi muốn có xe!”
Ngay lúc này, giọng nói gọi tên Đỗ Thiên Phúc từ xa vọng lại và dần dần lớn hơn: “Thiên Phúc!”
Đỗ Thiên Phúc không hiểu chuyện gì quay đầu lại hướng gọi. Lý Khang với chiếc xe đạp thể thao của mình lao tới nhanh như chóp, đến khi gần đến nơi Đỗ Thiên Phúc đang đứng liền bóp tay thắng, theo quán tính mà cắm đầu về phía trước, xém một chút nữa là ngã.
Đỗ Thiên Phúc to mắt nhìn Lý Khang: “Sao cậu lại ở đây?”
Lý Khang ngượng ngùng gãi đầu: “Hahaha… Tôi nghe Minh Ngọc nói cậu ngủ quên, tôi liền xin địa chỉ đến đây.”
Đỗ Thiên Phúc chấm hỏi: “Minh Ngọc thật sự cho cậu địa chỉ nhà tôi?”
Lý Khang có chút rối rắm, liền chuyển chủ đề: “Đừng hỏi nữa, lên xe nhanh lên tôi đèo lên trường, cậu còn 15 phút để có mặt đó.”
Đỗ Thiên Phúc nghe thấy liền xanh mặt mà phóng thẳng lên yên sau xe. Vì là xe đạp, nên đương nhiên sẽ không có nơi để cầm nắm, chỉ có thể đưa tay đặt lên eo người phía trước.
Thiếu niên cá biệt 17 tuổi này lần đầu cảm nhận được trái tim đập loạn xạ. Mái tóc sau gáy của Lý Khang dài cùng với góc nhìn từ dưới nhìn lên của Đỗ Thiên Phúc, thành thử ra không nhìn thấy được vành tai và phần gáy đỏ ửng lên của cậu ta. Sau khi lấy lại được tinh thần, Lý Khang mới bắt đầu đạp xe.
Chỉ mất vài phút, Lý Khang và Đỗ Thiên Phúc đã đến được trường. Khu viên trường rất đông đúc người, vì sắp đến lúc làm lễ khai giảng nên hầu như mọi người đều tập trung dưới sân.
Cả hai cùng nhau đi đến nhà xe của trường, vừa quẹo sang liền thấy Lê Minh Ngọc đứng ở đó.
Lê Minh Ngọc sau khi thấy Lý Khang chạy tới liền một mạch đi lại. Cô tức giận đùng đùng liếc Lý Khang một cái, rồi kéo Đỗ Thiên Phúc đi.
Lý Khang: “Gì vậy? Đợi tôi một chút!”
Lê Minh Ngọc vừa kéo Đỗ Thiên Phúc đi vừa hỏi han: “Nè! Cậu ta có làm gì cậu không?”
Đỗ Thiên Phúc chấm hỏi trên đầu một cái: “Không có, sao vậy?”
Lê Minh Ngọc xoay cậu một vòng, chắc chắn không có dấu vết đáng ngờ nào mới nhẹ nhàng thở ra.
“Hazzz… Cậu không nhớ cậu ta xém chút nữa là làm chuyện xấu với cậu giữa lớp à?”