Trời tối, một Omega nhỏ nhắn như Đỗ Thiên Phúc cũng không nên đi về nhà một mình, Lý Khang có ý định sẽ đưa cậu về nhà. Lời vừa dứt thì Lê Minh Ngọc đã bay vào ngăn cản một cách kịch liệt.
"Tôi nói cậu tránh xa bạn tôi ra!"
Lý Khang: "Trông tôi giống sẽ làm hại cậu ấy lắm à?"
Lê Minh Ngọc thẳng thắn trả lời: "Đúng vậy!"
Không muốn gây phiền phức cho người ngoài, cậu trai nhỏ từ chối rồi nói chú của mình sẽ nhanh chóng đến đón. Lý Khang có chút thất vọng.
Không lâu sau Dương Minh Phong đến, lúc này Đỗ Thiên Phúc chỉ đang đứng một mình. Nhìn thấy chiếc xe quen thuộc của nhà mình liền chạy nhanh đến, vui vẻ ngồi vào trong xe.
Dương Minh Phong cũng có quan tâm, hỏi vài câu: "Có vui không?"
Đỗ Thiên Phúc nhanh chóng đáp trả: "Vui lắm ạ, nhưng có vài chuyện rắc rối."
Dương Minh Phong chỉ đáp lại một câu rồi kết thúc cuộc trò chuyện: "Vậy sao?"
Ánh đèn chiếu lên gương mặt người đàn ông 31 tuổi kia cậu nhìn đã quen mắt. Nhưng hình như lúc này có chút khác, không biết có phải ảnh hưởng bởi cái bình luận hồi trưa hay không mà cậu nhìn anh rồi lại nhớ: "Ladi ơi~ Cậu có người yêu chưa?"
Nghĩ đến bỗng thấy tim mình trở nên thật kì lạ. Đưa bàn tay nhỏ đặt lên ngực trái cảm nhận.
Chưa từng yêu, chưa từng say nắng. Cậu không biết cảm giác thật sự khi yêu là như thế nào? Có giống khi cậu được hát hay không? Cảm giác lúc này rất rối bời.
Đỗ Thiên Phúc bây giờ lại tò mò về cái gọi là "tình yêu".
Về đến nhà, Dương Minh Phong như thói quen đưa người đến gần cậu, với tay mở dây an toàn cho cậu. Đỗ Thiên Phúc bỗng thấy nóng ran cả người, tim đập nhanh đến lạ, thở cũng thấy nặng.
Trong xe không được sáng mấy nên Dương Minh Phong không biết mặt của đứa nhỏ đỏ như thế nào. Đỗ Thiên Phúc sợ hãi, nghĩ có lẽ là mình bị cảm hoặc là đến kỳ phát tình, nhưng nghĩ lại thì còn hơn một tuần nữa mới đến.
Đỗ Thiên Phúc cố bình tĩnh, mở cửa xe rồi một mạch vào trong nhà.
Noãn Noãn bây giờ đã thành một chú chó to xác, bộ lông xù khi còn nhỏ không còn nữa mà bây giờ nó rất suôn, cậu đã chăm nó rất kĩ. Tuy không còn xù như lúc nhỏ nhưng nhìn vào cũng thấy lông nó rất nhiều.
Hồi nhỏ vui mừng nhảy nhào chỉ tới chân, bây giờ to lớn mừng rỡ nhảy nhào vào người Đỗ Thiên Phúc nhỏ xíu làm cậu trụ không vững, ngã ra sau.
Giọng nói rên rỉ gọi tên nó: " A...Noãn Noãn à...Em biết là em rất to không hả?..."
Noãn Noãn đùa giỡn, hiểu nhưng vẫn tiếp tục lấy thịt đè người, liếm ướt má Đỗ Thiên Phúc.
"Ưm...Đừng mà..."
Dương Minh Phong vừa bước vào cửa đã thấy Noãn Noãn ngồi trên người đứa nhỏ, nghe Đỗ Thiên Phúc nhỏ giọng gọi chú.
"Chú ơi...Cứu cháu với."
Anh hốt hoảng chạy lại, bế Noãn Noãn to xác ra rồi đỡ cậu dậy. Noãn Noãn tính ra là nặng gần bằng cậu, ngồi lên như vậy không khác nào muốn giết người.
Dương Minh Phong kéo một bên cánh tay Đỗ Thiên Phúc đứng dậy, được nửa chừng thì cậu kêu đau.
Khu vực mang dép và khu vực đi vào bên trong nhà cách nhau một cái bậc cao trên 5cm. Lúc bị Noãn Noãn đẩy ngã, Đỗ Thiên Phúc nằm giữa khoảng đó, lưng đập mạnh lên góc thềm, đầu đập nhẹ xuống sàn dưới nên không sao, chỉ có lưng là cảm thấy nhói.
Dương Minh Phong giật mình, nghĩ rằng tay mình nắm quá mạnh đứa nhỏ bị đau liền thả lỏng một chút.
Đỗ Thiên Phúc bị đau giữa lưng chạm chạp mách: "Chú...Lưng cháu bị đau."
Nghe lưng đứa nhỏ bị đau anh liền nhớ đến tư thế té của cậu ban nãy, trông có chút buồn cười.
Thấy anh nhìn đăm đăm vào cái bậc thềm phía sau, Đỗ Thiên Phúc liền phồng má: "Chú! Cháu bị đau ạ!"
Dương Minh Phong định cười nghe cậu than cũng ậm ừ rồi đỡ cậu lên trên phòng.
Không ai có thể tự nhìn lưng của chính mình, Đỗ Thiên Phúc cũng vậy. Bị đập mạnh như vậy di chuyển nhẹ cũng thấy nhói, cậu quay lại trách cứ Noãn Noãn.
"Em ác với anh, anh giận em, hứ!"
Dương Minh Phong ngồi bên giường nhìn đứa nhỏ đang nằm sắp cũng có hơi xót.
Mơ ước Bùi Khả Như ở đây đúng là điều không thể xảy ra.
"Cởi áo ra đi."
Đỗ Thiên Phúc nghe được lời yêu cầu liền giật bắn người nhìn anh: "Dạ?"
"Chú nói là cởi áo."
Đỗ Thiên Phúc hơi cứng người, suy nghĩ không mấy trong sáng nói chuyện không mạch lạc: "Làm...làm gì ạ? Tại sao....phải cởi áo?"
Dương Minh Phong cứng rắn nói tiếp: "Không phải là đau lưng sao? Cởi áo ra kiểm tra."
"À...Cháu tự làm được...nên là..."
"Nói cởi là cởi."
Làm sao mà có thể cãi lời lại được, không được cãi và không thể cãi.
Cậu ngại ngùng từ từ kéo áo lên, kéo lên là thấy được không nhất thiết phải cởi. Cởi ra có khi cậu sẽ bị ngất ngại mất.
Đỗ Thiên Phúc kéo nhẹ nhàng vạt áo sau lưng, bờ lưng trắng nõn và mịn màng lộ ra nhưng nó đã bị làm xấu đi bởi một vết đỏ đậm được tạo ra bởi cái bật thềm, không làm gì nhất định sẽ bầm.