"Mẹ, gần đây có rất nhiều tin tức về dì Du và mẹ nha!" Mạch Trí Hiên cười nói với An Cát, sau đó còn gắp thức cho vào chén của An Cát, "Một số phương tiện truyền thông thậm chí còn khen hai người là đôi bạn thân của Trung Quốc."
Tay đang gắp đồ ăn của An Cát rung lên, chiếc đũa thất bại, trống rỗng trong giữa không trung hai giây, sau đó thu hồi.
"Gần đây, mẹ và dì đang cùng nhau tham gia sân khấu kịch, mấy cái tin đồn của giới truyền thông nếu không có gì để nói cho nên chú ý mẹ nhiều hơn chút." An Cát có chút chột dạ.
"Dì Du thật lợi hại, diễn vai nam chính mà không hề để ra sơ hở nào." Mạch Trí Hiên vừa nói vừa nhớ lại, "Mấy bạn học nữ trong lớp bọn con đều rất thích dì ấy."
Nghe vậy, An Cát cảm thấy trong lòng có vị chua, quay đầu nhìn về phía Mạch Trí Hiên, cười hỏi: "Vậy thì con có thích dì ấy không?"
"Tất nhiên là có, nhưng con thích phim điện ảnh của dì ấy hơn, bộ dáng phong tình lãng nữ." Mạch Trí Hiên thành thật trả lời, "Dù gì thì con cũng biết dì ấy, cho nên khi dì ấy đóng vai nam, mặc dù kỹ thuật diễn rất tuyệt vời, nhưng mà trong mắt con vẫn thấy có nét nữ tính, rất có nhiều bóng dáng ngày thường."
An Cát không nói gì, Mạch Trí Hiên cũng không thường xuyên nhìn thấy Du Quân Diệp, tại sao lại có cảm thấy có bóng dáng ngày thường? Chẳng lẽ việc cô và Du Quân Diệp diễn tình cảm, làm cho Hiên Hiên khó chịu?
"Mẹ." Mạch Trí Hiên đột nhiên nghiêm túc gọi lên.
"Hả?" An Cát nghi ngờ nhìn Mạch Trí Hiên.
"Nếu con cũng muốn gia nhập làng giải trí và đóng phim, mẹ nghĩ có khả năng không?" Mạch Trí Hiên nhìn An Cát bằng đôi mắt to ngơ ngác.
An Cát sửng sốt một chút, cau mày hỏi: "Tại sao đột nhiên muốn tiến vào làng giải trí làm diễn viên?"
"Ba và mẹ đều là diễn viên. Con ở trong hoàn cảnh này mà lớn lên, nghe hai người nói nhiều nhất chính là kịch bản, diễn xuất gì đó, trước kia cảm thấy bình thường, nhưng bây giờ thì mọi người đều gọi con là thế hệ thứ hai, con cảm thấy trong tương lai cũng có thể đóng phim. Hơn nữa con thấy làm diễn viên cũng khá tốt."
An Cát im lặng, Mạch Trí Hiên tiến vào làng giải trí không phải chuyện nhỏ, sẽ liên quan nhiều chuyện.
Sau một hồi suy nghĩ, An Cát nhẹ nhàng nói: "Nhưng mà kỳ thi tuyển sinh đại học đang đến gần, con lại không thi nghệ thuật. Về mặt thời gian, vào khoa diễn xuất của học viện hí kịch là không kịp rồi!"
"Cái này con biết mà, nhưng mà tiến vào giới giải trí đâu nhất thiết phải xuất thân chính quy." Mạch Trí Hiên cắn đũa, nhíu mày nói.
"Đúng vậy, không nhất thiết phải là xuất thân chính quy, nhưng khi vào học viện hí kịch, con sẽ có hệ thống phương pháp học tập và rèn luyện, có thể được học và có cơ hội rèn luyện vẫn tốt hơn so với việc không biết gì, như vậy sẽ không tốn nhiều sức cũng như đi đường vòng." An Cát kiên nhẫn giảng cho Mạch Trí Hiên.
Ngập ngừng một lúc, cô vẫn nói ra lời thấu đáo, "Học khoa diễn xuất chưa chắc đã tốt, huống chi còn chưa có nền tảng, có thể bản thân có thiên phú, nhưng mà cũng sẽ tốn rất nhiều thời gian và sức lực."
"Dì Du của con chính là một ví dụ điển hình. Dì ấy đúng là có thiên bẩm diễn xuất nhưng mà lúc mới vào nghề cũng phải loay hoay nhiều năm, nếu con hỏi dì ấy tiếc nuối nhất là cái gì, dì ấy chắc chắn sẽ trả lời với con là không được đào tạo qua trường lớp bài bản."
Mạch Trí Hiên yên lặng gật đầu, tự mình suy nghĩ một chút, cúi đầu, lẳng lặng ăn xong cơm trong chén.
Đặt đũa xuống, quay sang nhìn An Cát lại nói, "Vậy thì con đi học ngành tài chính trước. Trong lúc học sẽ tự học các môn học liên quan đến hệ diễn xuất, chờ lúc thực tập con chuyển sang học ngành diễn xuất, như vậy có được không?"
An Cát nhướng mày ngạc nhiên nhìn Mạch Trí Hiên, bất lực gật đầu: "Con có thể chọn theo sở thích của con, chỉ cần con thích là được, cuộc sống của con do con làm chủ, nhưng mà con phải biết, cho dù con lựa chọn làm cái gì, con đều phải có trách nhiệm cho lựa chọn của con."
"Vâng!" Mạch Trí Hiên gật đầu nghiêm túc.
Mặc dù, là người thế hệ thứ hai tiến vào giới giải trí cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì, nhưng mà lời nói của Mạch Trí Hiên như một quả bom dội vào An Cát, làm loạn dự định của An Cát.
Vốn dĩ cho rằng, Mạch Trí Hiên không có ý định tiến vào giới giải trí, cho rằng chuyện của cô và Du Quân Diệp dần dần đi vào quỹ đạo, nhưng bây giờ đột nhiên có biến số.
Nếu Mạch Trí Hiên muốn thật sự gia nhập giới giải trí, vậy thì kế hoạch của cô vô nghĩa, làm sao mà nửa công khai mối quan hệ với Du Quân Diệp?
Chẳng lẽ để cho Mạch Trí Hiên vừa vào giới giải trí trên người đã có một cái danh hiệu quái đản? Trở thành trò cười và bị một đám tài khoản Marketing tranh thủ cọ nhiệt độ đem ra bàn tán, vậy cuộc sống sau này của thằng bé phải làm sao đây?
An Cát đột nhiên bị hụt hẫng.
Một bên là tương lai của con trai, một bên là cuộc sống dưới ánh nắng mặt trời với người yêu.
Vì chuyện này, mà An Cát thường xuyên bị phân tâm, liên tục mắc lỗi, Du Quân Diệp cố nén sự nghi hoặc trong lòng, từ rạp hát về đến nhà lập tức dồn An Cát vào một góc sô pha.
"Hai ngày nay, chị làm sao thế? Trạng thái không ổn." Du Quân Diệp một chân nửa quỳ trên sô pha, một tay đỡ tay vịn sô pha, tay khác thì chống lên lưng ghế sô pha, nhìn xuống An Cát.
"Không phải chị nói với em rồi sao, tự dưng chị lại bị căng thẳng! Có lẽ là do sắp đến ngày công diễn." An Cát yếu ớt đáng thương nhìn Du Quân Diệp trả lời.
"Chị nói dối, muốn gạt em!" Du Quân Diệp lại tới gần một chút.
"Chị... chị không có!" An Cát hơi ngập ngừng, nhưng rất nhanh chóng bình tĩnh lại.
"Chị có căng thẳng hay không, em nhìn không ra được sao?" Du Quân Diệp ngưng mi nói.
"Em thật hung dữ, chị hơi sợ." An Cát làm bộ không dám nhìn vào mắt Du Quân Diệp, cụp mắt xuống.
Thật ra cũng không phải giả vờ, mà cô thực sự không dám nhìn thẳng vào mắt Du Quân Diệp trong tình huống này, bởi vì cô không biết phải nói thế nào với Du Quân Diệp.
Cô đã từng vô cùng tâm đắc rằng sẽ từ từ công khai mối quan hệ giữa hai người, để cuộc sống của hai người bước ra ánh sáng, không chịu đựng sự soi mói, chỉ trỏ của người ngoài.
Mặc dù, Du Quân Diệp không nói gì nhiều, nhưng vẫn luôn ủng hồ và đồng ý với việc An Cát làm, trong lòng lại cực kỳ vui vẻ.
Ai mà không muốn tình yêu của mình được nhiều người chúc phúc? Ai mà không muốn được cùng người yêu nắm tay nhau quang minh chính đại bước đi dưới ánh nắng mặt trời đâu?
Nhưng hiện tại đang đi được nửa đường thì có một sự thay đổi đột ngột, muốn trở về trạng thái như trước, An Cát trong lòng luôn cảm thấy có lỗi với Du Quân Diệp và nợ cô ấy quá nhiều.
Trong lòng cô đầy cảm giác tội lỗi và không dám nhìn Du Quân Diệp.
Trên thực tế, sau khi Mạch Trí Hiên nói rằng thằng bé cũng muốn tham gia làng giải trí trong tương lai, An Cát đã có lựa chọn trong lòng, giữa con trai và người yêu, cán cân nội tâm của cô ấy tự nhiên nghiêng ngả.
"Em làm gì có hung dữ?" Vẻ mặt của Du Quân Diệp dịu đi một chút, cô nói nhẹ nhàng hết mức có thể, "Vậy thì chị có thể nói thật cho em biết, tại sao hai ngày nay chị lại mất tập trung không?"
"Kỳ thật không có chuyện gì." An Cát đáp: "Em không tin chị.".
"Tin chị, tin chị! Chị nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái là tốt rồi!"
Du Quân Diệp khẽ thở dài, thu cái tay đang chống phía sau ghế sô pha, vuốt ve má An Cát, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng đang mím chặt của An Cát, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm.
Nhìn bóng dáng Du Quân Diệp bất đắc dĩ rời đi, An Cát thở phào nhẹ nhõm nhưng nội tâm cô lại càng day dứt hơn.
Cho đến khi cô đi ngủ, Du Quân Diệp dường như thực sự tin vào điều đó, như thường lệ, vẫn quan tâm như cũ, ôm thì vẫn ôm, nhưng không đề cập đến chuyện gì làm cho tinh thần trạng thái của An Cát không tốt.
Nép mình trong vòng tay Du Quân Diệp, lắng nghe tiếng thở đều đều và nhìn khuôn mặt say ngủ của Du Quân Diệp, An Cát không có cách nào ngủ được.
Không phải cô không muốn nói sự thật cho Du Quân Diệp biết, chỉ là không biết nên nói thế nào.
Cô biết cho dù có nói với Du Quân Diệp, thì Du Quân Diệp vẫn không nói lời nào, cũng sẽ không trách móc cô, nói trong lòng cô vị trí của Du Quân Diệp không bằng con trai.
Thế nhưng là vì thế, cho nên An Cát càng không biết nói ra sao.
Nhìn nhìn, An Cát không khỏi đưa tay vuốt ve má Du Quân Diệp, nghĩ rằng kiếp trước có lẽ cô đã cứu cả vũ trụ, cho nên nửa đời sau cô mới có thể gặp một người phụ nữ yêu cô như vậy.
"Nếu không ngủ, trời sắp sáng đến nơi rồi." Một giọng nói có chút khàn khàn truyền đến.
An Cát hoàn hồn, nhìn lên và thấy Du Quân Diệp đang mở mắt, ngón tay cái vô thức vuốt ve đôi môi đỏ mọng của Du Quân Diệp.
"Chị xin lỗi, chị đánh thức em!" An Cát rụt tay lại đầy hối lỗi và vùi đầu vào vòng tay của Du Quân Diệp.
Du Quân Diệp giơ tay nắm lấy bàn tay An Cát vừa thu lại, kéo lên môi hôn lên, trêu chọc nói: "Muốn hôn em thì chị nói thẳng đi, đừng có lén lút, nhân lúc em ngủ thì hôn."
An Cát hai má nóng lên, người này thật là!
"Chị ở đâu mà lén hôn chứ?" An Cát bĩu môi bất mãn.
"Vậy sao chị lại không ngủ? Nằm nghĩ cái gì đâu?" Du Quân Diệp nhẹ giọng hỏi.
"Tại em ngủ ngon giấc quá, làm ồn đến chị đó." An Cát quẫn quá nói đại, nói xong còn tự cười nữa.
"Đây là cái kiểu lý luận gì vậy, đúng hơn là chị đi ngủ đi, chị làm ồn đến em đó." Du Quân Diệp buồn cười nói.
"Ngủ ngủ, ngày kia là công diễn rồi, em nghỉ ngơi dưỡng sức." An Cát đẩy nhẹ Du Quân Diệp ra.
"Không phải chị cùng cũng cần nghỉ ngơi dưỡng sức à?" Du Quân Diệp hỏi lại.
"Em mới là quan trọng, chị chỉ cần chờ em mang đi diễn thôi." An Cát đáp lại.
"Nếu như chị không ngủ được, hay là chúng ta hoạt động giãn gân cốt đi." Du Quân Diệp nói với giọng điệu lưu manh.
"Thôi đi, chờ công diễn xong rồi tính tiếp." An Cát phủ nhận lời nói Du Quân Diệp.
"Vậy chị ngủ được chưa?" Du Quân Diệp nghi hoặc.
"Ngủ! Có em ở bên ở bên cạnh làm sao mà không ngủ được, thì từ nay về sau chị sẽ không ngủ ngon." An Cát cười.
"Vậy ngủ thôi!" Du Quân Diệp ôn nhu nói, sau đó nhẹ nhàng vỗ lưng An Cát, như đang ru ngủ.
Du Quân Diệp không có tiếp tục hỏi, biết rõ trong lòng An Cát có tâm sự nhưng mà cô không thể làm gì được.
Nghĩ ngợi một hồi cũng không phát hiện ra điểm nào làm cho cảm xúc An Cát không ổn.
Chẳng lẽ trong nhà xảy ra chuyện gì sao? Hay là Mạch Kiếm Hoa kiếm chuyện?
Không xác định được.
An Cát không chịu nói, việc này muốn biết cũng khó.
Dưới cái vỗ nhẹ nhàng của Du Quân Diệp, An Cát dần dần chìm vào mộng đẹp.
Trong mộng đều là hình ảnh Mạch Trí Hiên bị mọi người mắng chửi.
—— "Mẹ cậu ta phong cách sống không giống ai, cậu ta làm sao dám tiến vào giới giải trí!"
—— "Thế hệ thứ 2, đẹp trai thì làm sao, thì mẹ cũng là đồng tính luyến ái thôi."
—— "Mạch Trí Hiên lăn ra khỏi làng giải trí."
—— "An Cát, Du Quân Diệp, hãy đưa Mạch Trí Hiên lăn ra làng giải trí."
Mạch Trí Hiên nhìn chằm chằm An Cát bằng ánh mắt căm thù, còn Du Quân Diệp thì ngồi xổm bên cạnh cô và khóc
An Cát chỉ biết câm nín, sau đó giật mình tỉnh giấc.
Cô hốt hoảng ngồi dậy, thở hổn hển trong căn phòng tối om.
Đèn đầu giường bật sáng, Du Quân Diệp nhanh chóng đứng dậy, ôm An Cát vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành: "Đừng sợ, đừng sợ, có em ở đây."
An Cát đưa tay lên vuốt trán, đem toàn bộ sức nặng của cơ thể vào vòng tay Du Quân Diệp.
Du Quân Diệp ôm chặt eo An Cát, trong miệng nói: "Không sao, không sao đâu."
Một lúc sau, An Cát mới bình tĩnh lại.
"Hiên Hiên bị sao vậy?" Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, trong trẻo đầy quan tâm.
An Cát quay lại nhìn Du Quân Diệp, Du Quân Diệp dịu dàng nhìn cô, trên môi nở một nụ cười ấm áp.
"Chị nói mớ sao?" An Cát nghi ngờ hỏi.
Du Quân Diệp gật đầu, "Có lẽ ban ngày nghĩ gì ban đêm sẽ nằm mơ thấy cái đó."
An Cát biết nếu cô cứ tiếp tục che giấu cũng không tốt, như vậy cứ làm cho Du Quân Diệp lo lắng không thôi.
"Hiên Hiên nói muốn vào giới giải trí." An Cát chỉ nói một câu, sau đó cúi đầu, nắm chặt tay bất lực.
Đợi một hồi không nghe được câu nói tiếp theo của An Cát, Du Quân Diệp ngưng mi hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó cái gì?" An Cát ngẩng đầu lên, liếc nhìn Du Quân Diệp bên cạnh.
"Thằng bé muốn vào làng giải trí, có gì đáng quan ngại chứ? Con nhà nòi, muốn làm diễn viên chẳng phải rất bình thường sao?" Du Quân Diệp hỏi ngược lại.
"Nhưng mà...." An Cát muốn nói lại thôi.
"Nhưng sao? Chị đang lo cho thằng bé làm diễn viên sẽ vất vả sao?" Du Quân Diệp nhìn An Cát hỏi.
"Chị không phải lo thằng bé vất vả, cho dù làm cái nghề nào cũng đều không có dễ, chỉ cần thằng bé có quyết tâm, có ý chí phấn đấu là được." An Cát nói.
"Cái này không phải là vấn đề thế chị đang lo cái gì?" Du Quân Diệp tò mò hỏi.
"Chị cảm thấy có lỗi với em." An Cát ngả người vào vòng tay của Du Quân Diệp.
"Sao lại có liên quan đến em? Muốn em làm người dẫn đường cho thằng bé sao?" Du Quân Diệp buồn cười hỏi.
"Ý chị không phải vậy." An Cát nhanh chóng phản bác lại, cô không muốn Du Quân Diệp có sự hiểu lầm này.
"Thế là ý gì? Chị nói thẳng ra đi."Du Quân Diệp ôm chặt cánh tay An Cát lắc lắc, "Để em dẫn dắt thằng bé cũng có vấn đề gì đâu, đều là con trong nhà, không phải điều nên làm sao?"
"Đường thằng bé đi nên để tự nó đi, chúng ta không nên xen vào thì tốt hơn, không rơi vào tình cảnh bất đắc dĩ, chúng ta chỉ cần đứng nhìn là được." An Cát nghiêm túc nói, "Chị vẫn luôn muốn từ từ công khai mối quan hệ của chúng ta, bây giờ Hiên Hiên muốn gia nhập giới giải trí, kế hoạch của chị phá sản rồi."
Du Quân Diệp cuối cùng cũng hiểu ý của An Cát, có chút dở khóc dở cười, "Đây là nguyên nhân khiến hai ngày nay chị phân tâm à?"
"Ừm! Chị không muốn em chịu uỷ khuất nữa, nhưng mà...." Khuôn mặt An Cát đầy vẻ xin lỗi, Du Quân Diệp ngắt lời cô ấy trước khi cô ấy nói xong.
"Nhưng sao?" Du Quân Diệp nắm lấy tay An Cát xoa hai lần, "Nhưng mà chúng ta lại phải âm thầm bên nhau nữa đúng không?"
"Ừ!" An Cát sóng mũi cay cay, hốc mắt nóng lên.
"Chẳng phải chúng ta từ trước đến giờ vẫn luôn tốt sao? Chị nhìn đi em có để ý đến những cái đó sao?" Du Quân Diệp hỏi lại.
"Ngưng mà chị để ý." Giọng An Cát như đang khóc.
"Đừng khóc, đừng khóc." Ngay khi An Cát khóc, Du Quân Diệp chân tay có chút luống cuống.
Cô vội vàng lấy khăn giấy, nâng An Cát dậy, nhẹ nhàng lau nước mắt trên khóe mắt An Cát.
"Chị cảm thấy có lỗi với em." An Cát thổn thức nói, "Yêu chị, khiến em chịu khổ quá nhiều."
"Chị suy nghĩ nhiều rồi, yêu chị là hạnh phúc lớn nhất của đời em." Du Quân Diệp dịu dàng hôn lên trán An Cát, trầm giọng nói: "Đời này ở bên chị là đủ rồi, bằng hình thức nào căn bản đều không quan trọng, nếu chị muốn chúng ta quang minh chính đại cùng nhau đi ra ngoài, vậy thì chúng ta di dân đi, nếu không thì dăm ba bữa đi nước ngoài du lịch, đâu nhất thiết phải ở trong nước lén lén lút lút đâu?"
"Hơn nữa, bây giờ điện ảnh trong nước cũng chẳng có gì đặc biệt, gặp được phim nào thích thì đóng, sau đó đi ra nước ngoài làm chuyện chúng ta muốn, nhưng vậy không tốt sao?" Du Quân Diệp chân thành nói.
An Cát không trả lời Du Quân Diệp, cô biết Du Quân Diệp sẽ không để ý đến chuyện này, nhưng mà chẳng qua cô không bước qua được cánh cửa bản thân tự xây lên.
"Được, được rồi, không có chuyện gì to tát, đừng suy nghĩ nhiều." Du Quân Diệp nhẹ nhàng đẩy An Cát nằm xuống, nhéo nhéo cằm An Cát, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi, chúng ta còn rất nhiều thời gian, đừng cảm thấy có lỗi với em, bản thân em cảm thấy bây giờ rất tốt, cuộc sống thế này không phải ai cũng có được, với lại cũng bớt phiền phức."
Sau khi suy nghĩ, Du Quân Diệp tiếp tục: "Chị thấy gần đây ngày càng có nhiều bản tin về chúng ta. Em cảm thấy thật phiền phức. Tại sao đời tư của chúng ta lại bị họ đưa tin nhiều đến mức chúng ta gần như mất đi sự riêng tư. Thật phiền phức."
Nhắc đến chuyện dạo gần đây phương tiện truyền thông thay nhau đưa tin về kịch nói <
>, trên mặt Du Quân Diệp đầy bực bội.
"Em vẫn thích khi xưa chúng ta lặng lẽ bên nhau, đó là sống cuộc sống của riêng mình và không bị thế giới bên ngoài quấy rầy." Du Quân Diệp cười nói, rồi cúi đầu hôn lên đôi mắt to ngấn nước của An Cát, rồi nằm xuống ôm An Cát vào lòng, "Ngủ đi! Em thích cuộc sống như trước kia, chị cũng thích mà đúng không?"