"Em cũng không hy vọng con trai ở độ tuổi tưởng thành, không có bất kỳ hối tiếc và khiếm khuyết tâm lý, đúng không?" Mạch Kiếm Hoa biết rằng chắc chắn sẽ có hiệu quả khi nói về con trai mình.
An Cát nhíu chặt mày, hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Một lần cuối, không có lần sau."
Nói xong, cô dứt khoát cúp điện thoại, ngồi phịch xuống ghế sô pha, cô thật sự phải đối mặt với Du Quân Diệp một lần nữa sao? Sau ba năm tĩnh lặng, cô khẳng định tình cảm của mình dành cho Du Quân Diệp không chỉ sâu đậm trong phim, mà vẫn luôn thầm tương trộm nhớ, mặc dù cố tình kìm nén, nhưng thứ tình cảm lại vượt quá ý chí của con người.
Lần này, cô ấy chưa đọc kịch bản, nhưng chỉ cần nghe tên, cô ấy đã biết đây vẫn là một bộ phim tình cảm.
"Tình Kiếp"!
Ah!
Chỉ cần nhìn thoáng qua là đủ biết lại là một tình yêu chết đi sống lại.
Nếu không nhập tâm vào bộ phim, hiệu ứng không tốt như <<Duyên Nợ>>, tức là chính cô đã phá hỏng những nỗ lực trước đó của bản thân và Du Quân Diệp. Nếu cô lại nhập diễn một lần nữa, vậy sau này cô làm sao thoát ra được đây? <<Duyên Nợ>> Du Quân Diệp cùng chìm sao? Phá hư mối quan hệ nhiều năm giữa cô ấy và Quách Niên Hồng rồi dấn thân vào con đường mà không thể nhìn thấy ánh sáng?
Cả cô và Du Quân Diệp còn phải sống trong giới giải trí này, trước mặt công chúng.
Dù có rất nhiều cặp đôi đồng giới trong làng giải trí nhưng An Cát dù trải qua những thăng trầm của cuộc sống cũng không cho rằng đó là vấn đề lớn, nhưng mà người ta độc thân đến với độc thân.
Dù hiện tại cô đang độc thân nhưng Du Quân Diệp thì không.
Xét từ mức độ cởi mở của Trung Quốc hiện nay, sự chấp nhận của công chúng đối với các cặp đồng giới vẫn còn rất hạn chế.
An Cát ủ rủ cau mày, tại sao cô lại đặt mình vào tình thế khó xử này?
An Cát không biết phải nói thế nào với Du Quân Diệp về việc tiếp nhận kịch bản, nên trước hết cứ im lặng, cô nghĩ, biết đâu sau một thời gian, nhà sản xuất sẽ tìm được người khác thích hợp hơn?
Hàn Đức Ngọc đợi nhiều ngày mà không có tin tức gì về Du Quân Diệp, lại bắt đầu lo lắng, anh ta trực tiếp đi tìm Quách Niên Hồng.
Quách Niên Hồng cũng đang trong tình trạng sứt đầu mẻ tráng, Du Quân Diệp gần đây không chịu gặp anh ta, anh ta biết rõ nhà họ Quách không chấp nhận nữ diễn viên của làng giải trí vào nhà, nên hai người bọn họ cũng không tiếp tục dây dưa với nhau. Điều này đã kéo dài hơn hai năm mà không có kết quả.
Trong xã hội này, không có chuyện không thể chia tay, huống chi chia tay sẽ tốt cho cả hai.
Tuy nhiên, từ ánh mắt đầu tiên Quách Niên Hồng nhìn thấy Du Quân Diệp, anh ta đã nhận định đối phương là gia đình của mình, anh ta phải chăm sóc cô ấy cả đời, dù cho có xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không buông tay. Ngay cả cuộc sống hay trên mặt tình cảm, Du Quân Diệp vẫn có thể sống cuộc sống riêng của cô ấy.
Du Quân Diệp nghĩ cũng không nghĩ ra được, liệu trên thế giới này có còn tồn tại một người đàn ông đơn tâm như vậy à? Anh ta biết tình cảm của cô dành cho anh ta đã thay đổi, nhưng anh ta lại không cam lòng buông bỏ, thậm chí hết lần này đến lần khác hạ thấp bản thân, cho dù anh ta không can thiệp vào đời sống tình cảm của cô, thì chỉ cần cô không dứt khoát với anh ta là được.
Mặc dù Du Quân Diệp rất cảm kích người đàn ông này, nhưng nhà họ Quách là một gia đình giàu có, họ không chấp nhận một cuộc hôn nhân không môn đăng hộ đối, cứ vướng bận như vậy cũng vô ích.
Dù sao thì Du Quân Diệp cũng không muốn làm khó làm dễ anh ta, cô không đành lòng làm thế, thật ra hai người bọn họ có quan điểm giống nhau, đều không thích bị gò bó, nhưng nhất định phải như vậy.
Vậy nên hai người mới rơi vào bế tắc như thế này, nói chính xác là Quách Niên Hồng đơn phương muốn như vậy.
Cho đến khi Hàn Đức Ngọc tìm thấy Quách Niên Hồng, thì mối quan hệ của bọn họ vẫn không có chuyển biến.
Khi nghe tin bạn diễn vẫn là An Cát, đôi mắt của Quách Niên Hồng vốn ẩn sau cặp kính lại chùng xuống, rồi lại sáng lên.
Chẳng phải Du Quân Diệp nhớ mãi không quên An Cát sao, tại sao không tác hợp cho cô ấy, cho cô ấy một cơ hội khác để hợp tác với An Cát, ở trong phim lại yêu nhau say đắm, chìm đắm trong hạnh phúc của tình cảm đôi bên, rồi sau đó lại nghĩ cách làm cho cô ấy thoát khỏi vai diễn, giống như khi quay xong <<Duyên Nợ>> vậy.
Vào thời điểm đó, vài tháng sau khi bộ phim "Duyên Nợ" kết thúc, Du Quân Diệp nói với Quách Niên Hồng rằng có thể cô ấy đã nhập vai quá sâu và yêu An Cát, ngay sau đó Quách Niên Hồng đã sử dụng mối quan hệ của anh để làm một bộ phim bách hợp, và kéo Lăng Sở Sở quay cùng, để Du Quân Diệp có thể tự điều chỉnh cảm xúc của bản thân, và nó thật sự có hiệu quả.
Làm lại như vậy cũng không phải là ý kiến tồi, dù sao họ đều là diễn viên, đóng phim nhập diễn là chuyện bình thường, cũng có thể làm cho Du Quân Diệp vui vẻ hạnh phúc mấy tháng cũng đáng giá.
Sau khi xác nhận suy nghĩ của mình, Quách Niên Hồng nhận bộ phim này Du Quân Diệp, vào một đêm nọ, khi Du Quân Diệp vừa mới kết thúc công việc về nhà thì gặp Quách Niên Hồng đứng ở cửa.
"Anh đã nhận kịch bản của Hàn Đức Ngọc cho em." Quách Niên Hồng nói ngay khi bước vào nhà Du Quân Diệp.
"Anh nói gì vậy?" Du Quân Diệp quay lại nhìn Quách Niên Hồng với vẻ không tin.
"Anh nói anh tiếp nhận kịch bản để em hợp tác với An Cát một lần nữa," Quách Niên Hồng nhìn Du Quân Diệp bình tĩnh nói, "Anh biết em thích làm việc với cô ấy."
"Anh muốn làm gì?" Du Quân Diệp cảm thấy mình không có gì để nói, cô đau đầu.
"Anh chỉ muốn làm cho cuộc sống của em vui vẻ hạnh phúc." Quách Niên Hồng nhìn Du Quân Diệp và không quan tâm đến sự mất kiên nhẫn của cô.
"Anh có thể đừng làm mấy chuyện này không?" Giọng Du Quân Diệp chậm lại, "Hãy buông tha cho bản thân, buông tha gia đình anh và em, được không?"
Quách Niên Hồng không nói, anh ta nhìn Du Quân Diệp với vẻ mặt kiên định, không thể phân biệt biểu cảm vui hay giận.
"Anh sẽ gặp được người tốt hơn, và người làm gia đình hài lòng nhất định sẽ xuất hiện." Du Quân Diệp cầm điếu thuốc trên bàn cà phê lên và ngửi dưới mũi, cô đã bình tĩnh lại.
"Anh không thể cho em một cuộc hôn nhân tốt đẹp, nhưng anh cũng sẽ không tính đến chuyện kết hôn." Quách Niên Hồng trịnh trọng nói, "Anh sẽ không ép em, em thích làm gì thì làm, chỉ cần đừng trốn tránh anh, được không em?"
"Đừng trốn tránh sao?" Du Quân Diệp châm điếu thuốc đang cầm trên tay, hít một hơi, thở ra một vòng khói đẹp mắt, chậm rãi nói: "Vậy nếu sau này, em gặp được người em thích, nếu em kết hôn, không tránh anh thì làm sao đây?"
"Anh..." Quách Niên Hồng ngừng lại, nuốt khan, "Nếu có một ngày như vậy, anh sẽ tự mình biến mất khỏi cuộc sống của em, nhưng trước khi giả định chưa xảy ra, em có thể đừng trốn tránh anh được không?"
Du Quân Diệp không lên tiếng, cô lặng lẽ nhìn điếu thuốc trên tay cháy từng chút một, tro bụi rơi xuống từng chút một, không còn một tiếng động, cô thật sự không biết phải nói gì.
"Hay là chúng ta lập một ước định đi?" Quách Niên Hồng bước tới chỗ Du Quân Diệp, ngồi xổm xuống và nắm lấy tay Du Quân Diệp.
"Ước định gì?" Du Quân Diệp nhìn người nói mà không hề dao động.
"Mười năm nữa, khi em 36 tuổi, nếu em chưa gặp được người em muốn kết hôn, chúng ta sẽ ở bên nhau và che chở nhau cho đến khi già đi, được không?"
Nghe vậy, ánh mắt Du Quân Diệp nhìn Quách Niên Hồng trở nên phức tạp. Tại sao anh ta cần phải làm thế?
Nói cô không cảm động là sai, sở dĩ Quách Niên Hồng không kết hôn với cô được, không phải anh ta để ý đến phản đối của đình, mà anh ta quan tâm đến cảm xúc của cô, nếu cứ miễn cưỡng không được chúc phúc, cô sẽ không vui, anh ta không muốn thế.
Một mái ấm trọn vẹn, một mái ấm sung túc là điều quá quan trọng và hấp dẫn đối với Du Quân Diệp.
Hai người quen nhau, nhược điểm của họ có thể nắm bắt được suy nghĩ của đối phương bất cứ lúc nào, điều này làm hạn chế nhiều khả năng xảy ra.
Cô lặng lẽ nhìn chằm chằm Quách Niên Hồng hồi lâu, thấy được sự nghiêm túc và kiên nghị trong mắt anh, cô bất giác gật đầu như bị bỏ bùa, cuối cùng nhàn nhạt nói thêm một câu, "Nếu anh gặp được người khiến anh rung động, thì anh đừng quan tâm đến cái ước định này, hãy đi con đường mà anh chọn."
Đây là kế sách tạm thời, cô không tin rằng trên đời này vẫn có những người đàn ông cố chấp chỉ vì một người phụ nữ.
"Được!" Quách Niên Hồng cảm thấy tốt hơn một chút khi nhìn thấy biểu hiện cảm động và dịu đi của Du Quân Diệp. Anh ấy hoảng loạn gật đầu đồng ý.
Im lặng một lúc, Quách Niên Hồng lại nghĩ tới kịch bản, vì vậy nói: "Hiện tại đã nhận kịch bản, dù sao cũng là cùng An Cát hợp tác... Nếu như em thật sự không vui, anh sẽ từ chối."
"Đã nhận thì cứ làm." Du Quân Diệp bất lực nói.
Nói xong đứng dậy ngáp một cái, "Em buồn ngủ, Em đi nghỉ ngơi đi, khách phòng có tất cả mọi thứ, anh muốn làm gì làm."
Trời xui đất khiến, mọi chuyện lại định xuống như vậy.
Điều An Cát nghĩ sẽ có người khác đến nhận một trong hai vai đã không xảy ra.
Khi An Cát và Du Quân Diệp gặp lại nhau ở Giang Thành, họ đã phải thở dài về sự kỳ diệu của thế gian, và chỉ có thể đổ lỗi cho hai chữ duyên phận.
<<Tình Kiếp>> quả thực là một bộ phim tình cảm, tình cảm tinh tế, sâu sắc, mãnh liệt gấp mấy lần <<Duyên Nợ>>, quan trọng nhất là kịch bản rất ngôn tình.
Có lẽ là với <<Duyên Nợ>> trước, nên kịch bản của <<Tình Kiếp>> có quy mô lớn hơn nhiều.
Khi kịch bản đã được nghiên cứu kỹ lưỡng, Du Quân Diệp và An Cát đều toát mồ hôi hột vì nhau, với một kịch bản tình cảm sâu sắc như vậy, liệu quay xong bọn họ có ổn không? Có chắc rằng bản thân sẽ không đi quấy rầy đối phương không?
Bây giờ, cả hai đều lo lắng sẽ làm tổn thương đối phương.
*
"Làm ơn nhường đường một chút." Với một tiếng hét, Du Quân Diệp từ trong quá khứ trở về thực tại, và cô ấy tránh sang một bên.
Trước mặt cô là khách sạn nơi họ ở khi quay <<Tình Kiếp>>, vẫn sừng sững trên khu đất ngàn vàng của Giang Thành, nhưng đã được tu bổ lại.
Trên bức tường trong sảnh, cô cẩn thận tìm ảnh của đoàn phim, An Cát và cô đều có mặt, nhìn khuôn mặt tươi cười của An Cát, khóe miệng Du Quân Diệp cũng cong lên, nhưng cô không biết căn phòng từng ở có còn không?
Khi hỏi lễ tân, thì biết được căn phòng vẫn chưa có ai đặt, ngay lập tức Du Quân Diệp đã đặt nó mà không nói thêm một lời.
Nằm trên chiếc giường lớn, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, cảnh còn đó mà người nơi đâu, mặc dù giường không phải là chiếc giường mà trước đây cô từng ngủ, nhưng lòng Du Quân Diệp vẫn không thể bình tĩnh lại.
Trong căn phòng này, các cô đã từng có nhiều kỉ niệm đẹp.
Du Quân Diệp lặng lẽ nhìn số phòng trên bảng hiệu dịch vụ ở đầu giường một lúc lâu, đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, cô kích động đứng dậy, lấy điện thoại di động ra, lật xem những bức ảnh đã chụp từ khi nhìn thấy cái khách sạn này.
Ma xui quỷ khiến, cô chọn một vài bức ảnh có logo khách sạn, đăng lên trang cá nhân và chỉnh chế độ chỉ mình An Cát thấy được.