Du Diệp Quân nhìn An Cát mặc một bộ hỉ phục màu đỏ, lại nhìn thấy Ngải Lâm đang làm mặt quỷ, cô cau mày, không có đáp lại trêu đùa của Ngải Lâm.
"Còn chưa điều chỉnh được sao?" An Cát đã nhận ra tâm trạng của Du Diệp Quân không tốt, hình như vẫn chưa tìm được cảm giác, cho nên khẽ hỏi, giọng nói dịu dàng, đầy quan tâm.
Du Diệp Quân nhìn An Cát chằm chằm, không trả lời.
An Cát cũng nhìn Du Diệp Quân, cong khoé môi, sau đó cười như cổ vũ tinh thần cho Du Diệp Quân.
Người kia ở trước mặt cô lại nhìn chăm chú như vậy, rất dễ dàng nhìn thấy những thay đổi nhỏ của cô, là do bản chất hay là khả năng nhập vai siêu phàm của cô ấy?
Nhìn vẻ mặt sững sờ của Du Diệp Quân, An Cát đoán người này có lẽ đang xây dựng lại cốt truyện và cảnh quay trong đầu. Trường hợp này, An Cát cũng thường hay nhìn thấy trước khi Du Diệp Quân bắt đầu vào cảnh quay, tốt nhất là không nên nói gì nữa. An Cát rũ mắt, nhẹ nhàng gật đầu một cái, đi đến chỗ của đạo diễn.
"Sao thế?" Đạo diễn Doãn nhìn thấy An Cát đi đến một mình, anh ta hỏi.
"Có thể quay cảnh khác trước được không? Chúng tôi vẫn chưa hiểu hết được, không thể cứ chờ như vậy rất tốn thời gian và công sức của mọi người."
Đạo diễn Doãn nhìn thoáng qua Du Diệp Quân cách đó không xa, lại nhìn bản thảo trong tay, mở miệng nói, "Có thể. Cùng cảnh quay này còn mấy nhân vật phụ cần quay, vậy quay trước cảnh nhỏ."
"Cảm ơn đạo diễn Doãn." An Cát được đồng ý, cười cảm kích đạo diễn.
"Đến đây, chuẩn bị cảnh tiếp theo, các diễn viên khác chuẩn bị." Đạo diễn Doãn hô hoán, đi đến camera.
"Đi thôi, vào phòng nghỉ đi." An Cát quay trở lại, kéo cánh tay Du Diệp Quân.
Du Diệp Quân hiển nhiên là nghe đạo diễn nói, nhìn An Cát đầy cảm kích, cứ vậy mà về phòng nghỉ.
"Diệp Tử, cậu còn chưa trả lời tôi? Cưới thê tử về nhà cảm giác thế nào?" Ngải Lâm vừa nghe tạm thời không có cảnh quay của cô, cô nhìn thấy An Cát và Du Diệp Quân đi về hướng phòng nghỉ, cho nên đi theo.
Lúc này, Du Diệp Quân lại nghe thấy vấn đề này, bước chân cô khựng lại, ánh mắt đảo qua liếc nhìn An Cát một cái, không nhìn ra được biểu cảm gì, nhưng mà cái tay đang nắm lấy cánh tay Du Diệp Quân siết hơi chặt.
"Nói đi, nói đi mà." Ngải Lâm giống như không nghe được câu trả lời sẽ không bỏ qua.
"Cậu phiền quá đi." Du Diệp Quân trả lời có chút thiếu kiên nhẫn, "Muốn biết đáp án thì tự cưới đi rồi biết."
"Mình làm gì có cơ hội chứ. Đâu phải con nít chơi đồ hàng, một nghi lễ chính thức thế này trông rất thật. Cho nên tôi rất hiếu kỳ." Ngải Lâm biết bản thân không có được đáp án, vừa đi vừa lẩm bẩm.
Bởi vì không cần bổ trang, trong phòng nghỉ cực kỳ yên tĩnh, chỉ có An Cát và Du Diệp Quân, cả hai đều không nói chuyện.
Du Diệp Quân ngồi ở trên ghế, cúi đầu trầm tư.
An Cát đi rót hai ly nước ấm mang lại, "Uống nước đi rồi nghỉ ngơi một lát."
"Cảm ơn!" Du Diệp Quân cầm lý nước, cảm ơn An Cát, nghe lời uống một ngụm nhỏ.
"Không sợ nóng sao? Cứ vậy mà uống à?" An Cát thấy Du Diệp Quân đã về trạng thái bình thường, cho nên trêu chọc.
"An lão sư là người cẩn trọng, sao có thể nào mang nước nóng đến cho tôi chứ." Du Diệp Quân ngoan ngoãn trả lời.
"Có như vậy thì cũng phải chú ý chứ, lỡ như không cẩn trọng thì thế nào?" An Cát đang muốn di dời lực chú ý của Du Diệp Quân.
"An lão sư."
"Hửm?" An Cát đột nhiên nghe giọng của Du Diệp Quân nghiêm túc, cô khẽ cười nhìn Du Diệp Quân, yên lặng chờ cô ấy nói.
"Tôi cảm thấy hình như tôi đã mất niềm tin với vai diễn này."
"Là sao?" An Cát cau mày, cô thật sự không hiểu lời này cho lắm.
"Vậy tôi có thể hỏi chị một vấn đề được không?" Du Diệp Quân cảm thấy bản thân nói có hơi nghiêm trọng, cho nên cô thay đổi cách nói khác.
"Vấn đề gì?" An Cát có chút bối rối.
"Cô có tin vào những nhân vật mà cô từng diễn không?"
"Đương nhiên tin." An Cát thành thật trả lời, "Tôi không chỉ tin vào vai diễn mà còn chịu trách nhiệm tạo ra nhân vật đó."
"Vậy chị có tin bạn diễn của chị không?"
"Cái này thì tuỳ theo trường hợp. Nếu như vào lúc diễn chung với nhau, tôi sẽ tin bạn diễn của tôi." An Cát chợt hiểu ra câu hỏi của Du Diệp Quân, "Chẳng lẽ, cô không tin vào bạn diễn của cô sao?"
"Tin. Nhưng cũng chỉ khi quay diễn." Du Diệp Quân cũng trả lời thành thật. Truyện Teen Hay
"Vậy vấn đề của cô là ở chỗ nào?" An Cát hỏi.
"Là do tôi." Du Diệp Quân cũng không muốn quanh co, dứt khoát nói ra, "Là bản thân tôi vẫn chưa dứt bỏ những suy nghĩ lung tung. Nếu như diễn một cách đơn thuần thì tôi diễn được, vấn đề là ở chỗ tôi đang nhầm lẫn về thân phận của tôi."
An Cát không ngắt lời cô, cô đóng vai trò là một người nghe.
"Các vai diễn của tôi trên cơ bản là dùng phương thức nhập diễn mà đóng. Những vai trước kia, kiểu nữ giả nam, nói cho cùng thì bản chất của nhân vật đó là nữ giới, cho nên tôi có thể thoải mái đóng, tuỳ tiện diễn vẫn sẽ bộc phát ra tình cảm mãnh liệt, sau đó nhập vai hoàn toàn, sau đó cống hiến hết mình."
Du Diệp Quân nói xong dừng một chút, nhìn An Cát giống như đang tìm sự đồng tính.
An Cát gật đầu mỉm cười, "Tôi đã từng xem qua các tác phẩm điện ảnh của cô, cảm xúc biểu đạt rất đầy đủ, biểu cảm tinh tế và xử lý tình tiết gãi đúng chỗ, rất gần với cuộc sống hằng ngày, rất chân thực."
Du Diệp Quân nghe An Cát nói xong, khoé môi cong lên hài lòng, cô biết ngay An Cát từng nghiên cứu tác phẩm điện ảnh của cô, giống như cô sau khi tiếp nhận bộ phim cũng sẽ nghiên cứu bạn diễn.
"Vậy cô có thấy trong thời gian này chúng ta diễn tập có vấn đề gì không?" Du Diệp Quân lại hỏi thêm một vấn đề.
An Cát suy nghĩ một chút, cô nhẹ nhàng lắc đầu, cười nói, "Có phải là có chút giả tạo không?"
"Tôi diễn rất sáo rỗng phải không?" Trong lòng Du Diệp Quân vui vẻ, tâm sự xong với An Cát, thật sự bớt lo, khó trách hai người càng diễn càng ăn ý, nhưng mà bản thân cô diễn vẫn chỉ tạm được.
"Cũng không tính là sáo rỗng, ít ra người ngoài không nhìn ra được, nếu như cô không nói thì tạm thời tôi cũng không cảm nhận ra được, bởi vì biểu hiện của cô so với những người đã từng hợp tác với tôi cũng không khác lắm, thậm chí còn ưu tú hơn họ."
"Sao có thể giống chứ? Cái này giống như biến tướng là đang khen tôi? Hay là đang muốn chê bai những bạn diễn cũ nhỉ?" Một khi tâm trạng của Du Diệp Quân tốt lên, cái bản tánh cợt nhã vẫn không thay đổi.
"Chẳng phải diễn viên có không biết bao nhiêu thân phận sao, nhưng mà tôi tin cô, sẽ có cách." An Cát nghiêm túc nói, cô không muốn đang thảo luận mà lại đùa giỡn.
Du Diệp Quân bĩu môi.
"Cô phân tích nhiều như thế, bây giờ đã ổn chưa?" An Cát nhìn thấy Du Diệp Quân đã thả lỏng, không còn thấy cái biểu tình thất bại cũng như bất lực, cô biết người này đã điều chỉnh ổn rồi.
"Bây giờ, tôi ổn rồi, vậy chị...." Du Diệp Quân dừng lại, không biết nên hỏi thế nào cho hợp lý.
"Cô muốn hỏi tôi có nhập diễn chưa à?" An Cát hỏi thay Du Diệp Quân, tâm sự nửa ngày, đương nhiên An Cát vẫn còn biết ý của Du Diệp Quân, nói đơn giản thì cảm thấy bản thân là phụ nữ, không có cách nào nhập diễn mà thôi, nếu như cô nhập diễn, sẽ dễ làm cho cô ấy nhập diễn, cả hai sẽ điều chỉnh để ăn nhập với nhau.
"Vâng, vâng, vâng." Đôi mắt Du Diệp Quân sáng lấp lánh, gật đầu như gà mổ thóc.
"Cô đoán thử xem?" Chỉ để lại một cái bóng, An Cát đi ra khỏi phòng nghỉ.