Tư Cảnh trợn tròn mắt, dùng sức đạp chân sau, khí thế hùng hổ.
"Méow."
Đâu ra kiểu ép mua ép bán trơ trẽn như vậy hả?
Đáng tiếc y trời sinh đã dễ thương, nên lúc này y có cố trừng hai mắt thì cũng chả tạo ra được chút uy hiếp nào cho cam. Đôi mắt quả trám vừa to vừa tròn, đồng tử trong trẻo trông chẳng khác nào thú bông đặt trên kệ, y đạp chân nửa ngày cũng không chạm tới Hám Trạch, không khỏi chán nản.
Ngược lại còn bị Hám Trạch nhân cơ hội sờ mó bụng lông.
Cảm giác chạm vào bụng y rất đã, lông tơ nhẵn nhụi, sờ vào cứ như túi chườm nóng, tưởng chừng như chỉ cần bóp nhẹ là thịt mềm mại kia có thể chảy ra từ kẽ hở ngón tay. Hám Trạch sờ soạng, nhận thấy bụng nhỏ lúc này đã xẹp lép, có vẻ là đói bụng thật.
"Đói không?"
Tư Cảnh nhìn hắn lớn tiếng meo meo.
Chú mèo ngốc này.
Hám Trạch ôm y vào trong ngực, sau khi đơn phương tuyên bố đây là mèo nhà mình thì hợp tình hợp lý đút cho ăn luôn. Tư đại lão lúc đầu còn quay đầu đi trông rất có cốt khí nhưng mùi hương này thực sự quá thơm, chốc lát sau lại chậm rì rì quay trở về. Hám Trạch cầm lấy một con cá đù nhỏ, vặt đuôi đi rồi đút vào miệng, nhìn thôi cũng đủ chảy nước miếng.
Đuôi của Tư đại lão chọt nhẹ vào tay hắn.
Vứt cái gì đấy?
Lãng phí đồ ăn vừa phải thôi chứ.
Đuôi cũng có thể ăn mà!?
Y vểnh đuôi lên, túm lấy đuôi cá giòn rụm bên dưới rồi thả vào trong miệng, tiếng nhai rộp rộp vang vọng. Hám Trạch nói: "Ăn từ từ thôi, đuôi của cá này nhiều xương lắm."
Lời còn chưa dứt đã nghe thấy tiếng chó sủa từ bên ngoài truyền tới. Tim Tư Cảnh đập bịch một cái.
Có ai đó túm dây xích con chó Becgie Đức dắt vào, con chó Becgie này đã hai tháng chẳng thấy mặt, nó càng ngày càng cao to, lông trên người nó trơn bóng sáng quắc, lỗ tai nhạy bén dựng cao, nó hưng phấn lao tới chạy quanh Hám Trạch.
Tư Cảnh suýt chút nữa nghẹn chết.
Con chó ngu này sao lại ở đây?
Hám Trạch hỏi: "Về rồi hả?"
"Ừ." Người kia nói, luôn miệng cảm ơn, "Biểu hiện của nó tốt lắm... cảm ơn anh Hám đã đồng ý cho đoàn phim mượn. Nếu không phải con này thì chắc việc quay chụp sẽ không được thuận lợi lắm đâu."
Tư Cảnh lúc này mới vỡ lẽ tại sao con chó đen này biến mất trong khoảng thời gian dài như vậy. Có đoàn phim cần một con thú cưng, con mà họ đã chọn vô tình bị bệnh, họ khó mà tìm ra được con khác phù hợp trong thời gian ngắn. Trùng hợp thay vị đạo diễn của đoàn phim từng hợp tác với Hám Trạch, người nọ mới nhờ vả muốn Nhị Hắc đi qua đảm nhiệm vai phụ hỗ trợ.
Nhị Hắc ở bên trong đoàn phim mấy tháng, nghiễm nhiên không nhận thức được việc bản thân đã thành ngôi sao màn bạc, nó hưng phấn nhảy qua nhảy lại trong phòng, trông có vẻ muốn quậy phá. Nó thè lưỡi chạy quanh ống quần Hám Trạch hai vòng rồi biểu diễn đứng bằng hai chân.
Chân nó vừa đen vừa dài lại còn có lực, đứng thẳng người cũng cao gần tới ngực Hám Trạch.
Tư Cảnh nhìn xong cũng hơi hâm mộ. Y lẳng lặng nhón chân sau của mình lên, thử đứng thẳng ——
Sau đó y lại lẳng lặng hạ xuống.
.......
Đừng nói là ngực, còn không cao bằng cái bàn.
Bình thường ở dạng này mà muốn mở cửa thì Tư Cảnh phải nhảy cả người lên mới được. Càng nói càng khiến lão đại loài mèo cảm thấy cả người khó chịu.
"Được rồi, đừng kích động," Hám Trạch vỗ vỗ nó, "Về nhà rồi thì vào trước đã."
Nhị Hắc nhanh chân chạy vào cửa trước, liếc mắt nó đã thấy một con mèo chân ngắn đang gặm cá trên bàn.
Bấy giờ đang là thời kỳ kích động của nó, gặp ai cũng rất thân thiết, ngay cả thấy mèo cũng cứ như nhìn thấy người nhà, con chó nhanh chóng dùng bốn chân cường tráng lộc cộc chạy tới. Tư Cảnh trừng mắt nhìn nó, miệng ngậm cá kêu một tiếng.
Chó ngu!
Cách xa tao ra!
Becgie Đức có vẻ không nghe hiểu, nó hồng hộc thở ra hơi nóng tràn ngập mùi chó lên người Tư Cảnh. Tư Cảnh chưa kịp phản ứng lại thì cơ thể y đã bị đầu lưỡi của con chó liếm phải, nó liếm đầu y ướt nhẹp, lông trên đỉnh đầu chụm lại thành một cụm cao cao.
Tư Cảnh bị cái đầu kề sát mà chưa kịp chuẩn bị tinh thần, sợ hết hồn, điên cuồng kêu: "Meowww – meo méo méo!"
Một cái xương cá chưa nhai kỹ đâm vào miệng, y đau tới mức xù cả lông, ho khan liên tục mấy cái. Nhị Hắc vẫn chưa nhận thức được mình vừa gây họa, liếm xong thì hứng thú đứng qua một bên, bên trong mắt con chó tràn ngập sự vui sướng vì được gặp lại sau những tháng ngày biệt ly.
Tư Cảnh... Tư Cảnh không hề vui chút nào.
Y ho nhiều tới nỗi nước mắt cũng òng ọc chảy ra, Hám Trạch tiễn người xong quay trở về thì mới phát hiện ra có gì đó không đúng, hắn bước vài bước tới mở miệng mèo con ra.
Hắn xoay y về hướng có ánh sáng, tay lần mò tìm đèn pin, ra hiệu Tư Cảnh nhắm mắt.
"Bé Hoa ngoan nào, cẩn thận chiếu vào mắt."
Mèo chân ngắn ngồi xổm trên đầu gối hắn, bị ép há to miệng cho hắn xem.
Tay Hám Trạch cố định đầu của y, soi đèn vào để xác định vị trí. Hắn cầm cái kẹp nhỏ, đúng lúc có một nhánh cây cực nhỏ nhô ra từ trong tay áo, nó nhanh chóng dò vào trong miệng, tách đầu lưỡi, cực kỳ chuẩn xác chạm vào cái xương cá rồi rút ra.
"Được rồi," hắn nói rồi bẻ gãy xương cá, tiếp đó lại cau mày cắt nó ra thành nhiều mảnh, "Cho chừa cái tội bắt nạt bé Hoa nhà chúng ta."
Tư đại lão cứ như nhóc ngốc nghếch nhìn hắn, cảm thấy người này đối xử với mình không khác mèo con chưa cai sữa.
Thứ gì đó trong miệng đã không còn, Tư Cảnh ho hai tiếng, thư thái hơn không ít, meo meo đòi uống nước. Hám Trạch vuốt ve gáy y, hơi là lạ hỏi: "Sao ướt nhẹp vậy?"
Anh còn dám hỏi à!
Tư đại lão thầm nghĩ, anh còn dám hỏi tôi câu đó á, anh thử nhìn con chó của anh xem!
Con chó ngu đấy!
Con chó ngu đang ngồi trên đuôi của mình, hổn hển thở ra một hơi vui vẻ.
Hám Trạch dẫn Nhị Hắc vào ăn rồi nhanh chóng đi ra, ôm mèo con đi tắm rửa. Hắn xoa xoa cái đầu ướt dầm dề, dở khóc dở cười, "Nhị Hắc liếm ư?"
Cả người toàn mùi Becgie.
Tư Cảnh không thèm bắt mồi hắn nữa, y nhảy từ lồng ngực hắn xuống chậu nước, an ổn ngồi xổm xuống. Hám Trạch xoa tay tạo lớp bọt trắng như tuyết, y bị đám bọt biển kia bao phủ toàn thân, muốn rửa chân nào trước thì giơ chân đó ra trước.
Hám Trạch cọ móng vuốt của y, rửa từng khe hở sạch sẽ. Đệm thịt bóng loáng mềm mại, hơi đàn hồi, hắn nặn nặn xong thì nịnh y đổi bên, "Đổi chân nào."
Tư đại lão nhìn hắn như biến thái sau đó vẫn đặt chân khác lên tay hắn.
Xong xuôi thì ôm ra ngoài, Tư Cảnh lại bơi trong khăn lông rồi bị cả máy sấy thổi thổi, bỏ khăn ra y đã xù tung lên như sư tử con. Sấy lông xong, Tư Cảnh nằm kềnh ra sofa, hai chân duỗi hết cỡ chiếm gần như cả cái sofa, coi đó như địa bàn của mình.
Không phải bảo là nuôi tui hả?
Nuôi tui, vậy thì cứ liệu mà chiều tui hết nấc đi!
Tư Cảnh im ỉm vẽ mấy cái vòng, cái này, cái kia, cả cái đó nữa... tất cả là của tui, của tui á!
Nhị Hắc ăn cơm xong thì hứng thú tưng bừng chạy tới, cũng muốn nhảy lên ghế sofa nằm thì nhận được sự nhắc nhở chẳng mấy hoan ngêng của nhóc mèo con.
"Meow!"
Becgie Đức nghe không hiểu, trong mắt tràn ngập nhiệt tình thở hổn hển.
Tư Cảnh lại dùng đuôi vỗ đầu chó.
Không được lên, hiểu chưa?
Đây là địa bàn của tao!
Nhị Hắc có vẻ hiểu rồi, nó không nằm lên ghế sofa nữa mà thành bé ngoan nằm mà ngoan ngoãn nằm cuộn đuôi trên thảm. Tư Cảnh thấy được cầu to của nó gác lên lông đuôi không dám cử động, tự nhiên cảm thấy con chó ngu này cũng có phần đáng yêu.
Đánh giá này đáng quý lắm luôn.
Tư Cảnh cực kỳ ghét chó, phần lớn là do những gì y đã từng trải. Trước khi được chủ nhân thứ hai mang về nuôi thì y đã lưu lạc ở đầu đường xó chợ rất lâu, mèo con vừa cai sữa chưa bao lâu nên chẳng có năng lực gì nhiều, không thể không đi bới rác kiếm chút đồ ăn sinh tồn.
Bấy giờ loài người cũng nghèo, rác thì có gì đâu mà ăn. Tư Cảnh đói bụng lắm, mèo nhỏ thấy túi nilon cũng cố cắn, hộp đồ ăn còn chút vị thịt cũng liếm đi liếm lại mấy lần. Khó khăn lắm mới kiếm được cái xương gà, mèo con cứ nghĩ sẽ có thể liếm nhiều hơn chút ai mà ngờ có con chó săn được nuôi trong thôn nhảy ra cướp đi miếng xương, đã vậy còn há to miệng đuổi theo đòi cắn.
Trời mưa, đường đất trơn trượt, chân lại ngắn cũn. Mèo con chạy vài bước thì nghiêng ngả lảo đảo té ngã rồi bị chó săn đuổi tới, mèo con bị nó hung hăng cắn mấy phát, suýt chút nữa chết ngoài đường.
Không phải là y chưa từng nghĩ tới việc về nhà.
Trước khi lưu lạc, Tư Cảnh cũng từng mò mẫm trở về dinh thự - nhưng tiểu thư trong dinh thự đã sang nước ngoài từ lâu, người hầu ở lại trông nhà nào có ai thèm quan tâm đến con mèo nhỏ của tiểu thư, bọn họ nhìn y quát lớn. Tư Cảnh muốn đi về phòng thì bị bọn người hầu cầm chổi ra đuổi, y chẳng thể làm gì ngoài việc chạy đi.
Y bị đánh đập mấy lần liền, trong lòng cực kỳ oan ức.
Tư Cảnh chỉ là một con mèo thuần chủng. Y không nhớ rõ cha mẹ mình là ai, chỉ biết là tiểu thư ở dinh thự kia đã bỏ ra một số tiền lớn để mua mình về, tới đây y được ăn cơm ngon mặc áo đẹp, tơ lụa mềm mại bọc lấy người, chân có khi còn chưa chạm đất, lúc nào cũng nằm ngoan ngoãn trong lồng ngực phu nhân này tiểu thư kia. Các cô hôn lên đầu y, đặt cho y đủ loại tên tiếng anh, dạy y chơi cục len, bi bô lên giọng nũng nịu với y.
Y cứ nghĩ rằng cả đời mình sẽ trải qua như vậy – tuy không thể nói là vinh hoa phú quý nhưng cũng gọi là được cưng chiều.
Nhưng sự thật chứng minh, những thứ gì gọi là cưng chiều chẳng bao giờ đáng tin.
Tư Cảnh nheo mắt, y thế mà không còn nhớ nổi mặt vị tiểu thư ở dinh thự kia. Sau khi y lưu lạc thì trong lòng chỉ còn nỗi hận, không hiểu sự đời, nhưng sau đó y cũng đành bỏ qua.
Còn có thể làm gì khác đâu chứ?
Thời điểm khó khăn như vậy con người muốn sống được nào có dễ dàng gì. Cha con, người yêu, anh em... những người như vậy còn bán đứng nhau, phản bội lẫn nhau. Tất cả mọi người đều muốn dẫm đạp lên máu thịt người khác để kiếm tìm đường sống tiếp.
Tư Cảnh thậm chí còn chẳng phải con người, y chỉ là một con mèo nhỏ. Ai thèm quan tâm y tên là Andre, Joy hay Honey, cục cưng, điều này có thay đổi được gì đâu. Nếu là bình thường thì y còn được ôm đi pha trò, khi thời chiến tới, y chính là phiền toái, là trói buộc từ đầu đến chân.
Gánh nặng thì ai mà vác được?
Giao long giúp y tu luyện cũng từng hỏi, "Nếu muốn báo thù thì sao không đi kiếm đám người đã vứt bỏ mình rồi xử lý họ trước?"
Tư Cảnh đã suy nghĩ rất lâu.
Thực tế thì không phải là y chưa từng gặp lại vị tiểu thư nọ. Cô nàng nào có chạy được ra nước ngoài, chưa kịp ra thì đã bị vây lại trong thành phố. Tàu dừng ở bến nhưng cô không lấy được giấy thông hành, đương nhiên cũng chẳng được lên.
Lần tiếp theo Tư Cảnh gặp lại người ấy, xe ngựa của cô đi ra ngoài thì bị một đám quân xâm lược nhỏ chặn lại, mấy người đi cùng run rẩy nửa ngày cũng không khai được thông tin gì, lôi chứng minh thân phận ra rồi mà một người đàn ông khác vẫn cười gằn rồi bước lên xe ngựa.
Xuyên qua tấm mành được nhấc lên, Tư Cảnh lại thấy được gương mặt ấy.
Có vẻ cô nàng vẫn trải qua những ngày tháng vui vẻ. Trong lòng cô ôm một con mèo mới, nó ngồi xổm trên đầu gối cô, mèo con chưa lớn, nó sợ hãi cuộn mình thành một cục rồi bị tên đàn ông túm lấy ném ra ngoài.
Giao long nhíu mày, "Sau đó thì sao?"
"Sau đó ư?" giọng Tư Cảnh nhẹ như mây, "Bọn súc sinh đấy, tôi giữ lại làm gì."
—— Giết hết rồi.
Khoảnh khắc đao xuyên qua, y đối diện với ánh mắt trợn trừng của vị tiểu thư. Cô ta hét chói tai, âm thanh rất lớn, Tư Cảnh vẩy máu trên tay xuống, ra hiệu, "Suỵt."
Y ném con mèo con đang run như cầy sấy tới, con mèo lần nữa chui vào lồng ngực cô ta.
Lần này ——
Đừng ném nó đi nữa nhé.
Sau đó Tư Cảnh nhảy xuống xe ngựa.
Y không quay đầu lại dù chỉ một lần.
Giao Long đương nhiên không mấy đồng tình, "Lần nào cũng giết một vài người thì cậu sẽ phải gánh thiên phạt nặng hơn đấy – vì một người đã từng vứt bỏ mình mà chịu đựng như vậy, có đáng không chứ?"
Tư Cảnh nói: "Ít nhiều thì cô ấy vẫn là người."
Còn đám kia là súc sinh.
Y mong chờ rất nhiều năm mới đợi được hòa bình. Hòa bình, chỉ là hai chữ đơn giản không thể nào đơn giản hơn, ở cái thời bình này thì hai chữ đó cùng lắm chỉ xuất hiện trong sách giáo khoa hay thỉnh thoảng được nhắc đến ở một hội nghị quốc tế nào đó.
Nhưng đối với Tư Cảnh thì đó là lúc mà y thực sự trở thành một con người.
Trước đó, bọn họ chỉ có thể bị coi là súc sinh, súc vật.
Tư Cảnh từng có một ước mơ, mà ước mơ này của y thường bị fans cười. Mỗi khi sinh nhật hay Giáng sinh, phóng viên phỏng vấn đặt ra câu hỏi: "Có nguyện vọng gì muốn chia sẻ với mọi người không?"
Tư Cảnh nói: "Thế giới hòa bình."
Ở bên dưới nghe xong cười ồ lên, những người hâm mộ y đều cho rằng idol nhà mình vừa ngây thơ vừa đáng yêu chết đi được, nói mấy câu nghiêm túc cũng không giấu được sự dễ thương.
Chỉ có Tư Cảnh biết, đây là lời thật lòng.
Từ khi được sinh ra cho đến nay, đấy vẫn là nguyện vọng được y xếp lên hàng đầu.
Cũng may Nhị Hắc với mấy con chó săn hung ác trong thôn nọ hoàn toàn khác nhau, từ đầu tới đuôi con chó này đều tỏa ra đầy sự ngu đần. Đạo diễn gọi điện thoại tới khen, khen biểu hiện của nó không dứt, "Cực kỳ nghe lời! Bảo làm gì làm nấy, hơn nữa vẻ ngoài trông cũng rất uy vũ, đôi mắt lại có sức hấp dẫn... Ngoại trừ mấy con chó được huấn luyện chuyên nghiệp ra thì tôi chưa từng thấy con chó nào đủ tư cách làm diễn viên như nó."
Tư Cảnh không tin nổi quay đầu nhìn Nhị Hắc. Nhị Hắc lúc này đang cố gắng cắn đuôi của mình, chạy nhảy tung tăng trên đất, nhe răng trợn mắt.
... Uy vũ chỗ quái nào?
Tư đại lão nghĩ thầm, có khi nào ông đạo diễn kia mù không ta?
Sau này đừng tìm tui hợp tác nha, tui không thích hợp tác với người mù đâu.
Hám Trạch cười cười, "Giúp được ngài là tốt rồi."
Hắn tắt điện thoại, xoa đầu Nhị Hắc khen thưởng rồi quay ra nhìn mèo con nằm liệt trên ghế sofa.
Mèo con nhìn hắn bằng đôi mắt cá chết.
Hám Trạch: "Bé Hoa, hai ngày rồi."
Thì sao?
Tư Cảnh duỗi hai chân, tư thế không văn nhã chút nào.
Hám Trạch sờ sờ bụng y: "Em định không khôi phục hình người, cứ tiếp tục vậy hả?"
Ha ha.
Tư Cảnh nín thở, càu nhàu trở mình trên sofa.
Cưng nghĩ anh đây ngu chắc —— trở về hình người để làm gì, suy nghĩ được viết sáng rõ trong mắt cưng kia kìa.
Bộ dạng này của bố đây đã tốt lắm rồi, chẳng sợ động dục, tự cọ cọ cũng xong chuyện, không cần chơi gậy chọc mèo với anh đâu, cảm ơn.
Hám Trạch có vẻ rất lo lắng, muốn nói lại thôi, "Tự làm cái đó thật ra cũng không tốt lắm đâu."
Lần trước hắn thấy con mèo ngốc nghếch này thiếu chút nữa lột da mình xuống, hiển nhiên chả chẳng mấy khi chạm vào, không thuần thục xíu nào.
Tư Cảnh vỗ vỗ đuôi, khí thế hùng hổ đứng dậy.
Ai cần anh bận tâm!
Y hướng ra ngoài cửa sổ meo meo vài tiếng, chốc lát sau nhà Hám Trạch chứa đầy mèo —— tất cả đều là mèo cái, cơ thể chúng sạch sẽ bóng loáng, xinh đẹp cực kỳ. Nhị Hắc bị đại quân mèo bất thình lình ập đến đẩy vào góc tường, oan ức đứng yên một chỗ, Tư Cảnh đắc ý đứng giữa đám mèo, kêu meo meo nhìn Hám Trạch.
Thấy chưa, tui đã bảo là tui không cần anh mà?
"..."
Hám Trạch nín cười, không nhẫn tâm nói cho y biết, y đứng giữa đám mèo cái trông lùn tịt bé xíu, khác nào mèo con mới được mẹ sinh ra đâu.
Hắn đưa tay đẩy mấy con mèo khác ra, nhấc mèo con chân ngắn ở giữa lên, "Em không hợp đâu."
Sao mà không hợp chớ?
Hám Trạch: "Bé xíu, không hợp."
Mấy con mèo cái kia sẽ không vui.
Tư Cảnh: "..."
Bé xíu cái quần què.
Y không cam lòng mà nằm vật xuống banh chân sau của mình ra nhìn nửa ngày, nhìn hồi lâu lại bị Hám Trạch nhân cơ hội sờ trứng, lông trên sống lập tức lưng dựng đứng lên như Stegosaurus.
Sờ sờ sờ, lại sờ, sờ cái gì đấy?
Kích thước của anh rõ ràng khủng bố kinh người! Cực kỳ —— kinh người nhá ——
Đéo nhỏ đâu!
Tư Cảnh trầm mặc chốc lát, một lần nữa đặt mông xuống ngồi liếm móng vuốt.
Hám Trạch: "Tôi đã nói rồi."
Tư Cảnh không nhúc nhích cũng chẳng có ý định biến hình, thậm chí còn nheo mắt liếc nhìn Hám Trạch, rất muốn đi tới cào một cào xem trong đầu người này rốt cuộc chứa bao nhiêu phế liệu màu vàng.
Bây giờ trong đầu bạc hà mèo toàn là hình ảnh con người tương thân tương ái, nghĩ xong lá của mấy cây phân bồn cũng phải cuộn mình cúi đầu. Hắn sờ sống lưng mèo con, mặt bình tĩnh hỏi: "Không biến hình thật hả?"
Không biến!
Tư Cảnh thấy chết không sờn.
Có bắt cũng không liến!
Bố đây cứ như vậy đấy, không biến về hình người!
Nếu cưng có bản lĩnh thì chơi gậy chọc mèo ở hình dạng này của anh đi!
Hám Trạch cũng không gấp, đáp câu: "Được."
Xong thì quay ra dọn dẹp, chuẩn bị đi ngủ.
Tư Cảnh tự động tự giác nhảy lên giường, làm như chuyện thường tình mà chiếm mất hơn nữa, mắt vẫn liếc liếc người nọ nghi ngờ đầy bụng.
Tên Lục Thần hình người này có ý định dằn vặt cái gì đây?
Trước khi đi ngủ, Hám Trạch nói: "Chúng ta xem tivi chút nhé."
Tư Cảnh ngồi thẳng lên, nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, tán thành lắc lắc đuôi.
Chương trình y với Hám Trạch quay chung vẫn đang phát sóng, Tư Cảnh vẫn chưa xem được mấy tập của chương trình này, định nhân cơ hội xem cho kỹ.
Thế nhưng Hám Trạch chỉ xem có một lát rồi chuyển qua kênh khác, đột nhiên ấn mạnh điều khiển từ xa.
Tư Cảnh không vui, dùng đuôi đập hắn, "Meow!"
Làm gì đó?
Có tinh thần chuyên nghiệp hơn chút được không? Mở lại kênh kia đi!
"Không xem cái đó," Hám Trạch nói, hắn mở lại một kênh khác, "Xem cái này."
"..."
Tư Cảnh nhìn lên màn hình, đầu óc như phóng đại, sọ não cũng nhưng nhức đau.
"Trước đó tôi đã xem giới thiệu rồi," Hám Trạch cười tao nhã, "Ngày xuân của báo săn, đây là kỳ đặc biệt của 《 Thế Giới Động Vật 》."
"..."
Tư đại lão trừng mắt nhìn hắn không khác gì nhìn một con quỷ.
Báo săn là mèo, y cũng vậy.
Mùa xuân của báo săn cũng là mùa nó động dục, y cũng vậy.
Cái này con mẹ nó khác gì đang lôi kéo y xem phim mèo đâu cơ chứ!?
Tư đại lão chợt nhớ tới những đoạn phim mèo ngắn được y len lén giấu trong ổ D bí mật, càng nghĩ miệng lưỡi càng khô. Hơn nữa lúc này động vật cùng họ trên màn hình cũng đã bắt đầu á hự, cửa sổ mở toang, bên ngoài truyền tới tiếng kêu tình ý của đám mèo hoang, đường hoàng ra dáng gọi xuân. Y nghe xong mà tai cũng chậm rãi nóng rực, không kiềm được mở miệng thở ra hơi nóng.