Mặt Trang Khâm nóng lên, cậu vốn không nghe được những lời nói như vậy, vừa nghe liền đỏ cả tai.
Ý cười bên khóe miệng Lý Mộ rất nhạt, trong mắt lại rất đậm: “Muốn ôm em một chút, lại sợ làm quần áo của em bị nhăn.”
“Không dễ nhăn thế…” Trang Khâm vừa nói xong đã bị Lý Mộ nhổm về phía trước, ôm cậu ngồi lên đùi.
Lý Mộ choàng hai tay bên eo cậu: “Buổi tối là tiệc từ thiện phải không?”
Trang Khâm gật đầu: “Một năm có rất nhiều loại tiệc tối kiểu này, lần này là quyên góp cho trường học hy vọng.” Bình thường Tô Mân đều để cậu quyên góp mấy chục vạn tượng trưng, có cả bó người đi ké thảm đỏ, còn vắt cổ chày ra nước, có lần tham gia một buổi tiệc tối, Tô Mân bảo cậu quyên góp hai mươi vạn, Trang Khâm bỏ thêm một chút là năm mươi vạn —— ai ngờ cậu lại là người chi nhiều nhất trong buổi tối ngày hôm đó.
Lý Mộ suy tư nói: “Vậy em quyên thay anh một chút, anh cũng làm chút chuyện tốt.”
“Được thôi.”
“Gửi tới tài khoản phòng làm việc của em? Anh đi tìm chi phiếu.”
“Không liên quan, hiện trường chỉ là làm màu thôi, bên từ thiện kia anh lấy danh nghĩa bản thân quyên góp là được rồi.”
Loại tiệc từ thiện này, đúng là có thể làm được chút việc thiện, quyên tiền là cách hợp lý nhất để trốn thuế, nhưng đa số tham gia vẫn là những người keo kiệt bủn xỉn.
Lý Mộ đồng ý, điện thoại Trang Khâm rung lên, cậu ngồi trên đùi Lý Mộ bảo: “Chị Mân đang giục em, em phải xuống đây.”
“Không hôn anh một cái à?”
Trang Khâm hơi cúi đầu: “Em đang đánh son môi và son dưỡng.”
Lý Mộ nói không sao, Trang Khâm bèn nghiêng đầu hôn lên má anh một cái, lần này rất nhẹ, để lại một dấu môi rất nhạt, Trang Khâm dùng ngón tay lau sạch: “Em đi đây.”
Lý Mộ gật đầu, thả lỏng tay: “Buổi tối anh đến đón em nhé?”
“Không cần đâu, truyền thông ở đó nhiều lắm, tài xế đưa em về là được rồi.”
Trở lại xe, Tô Mân hỏi bụng cậu có ổn không, Trang Khâm vốn đã nói dối, lại phải hơi không được tự nhiên nói không sao.
“Sức khỏe cậu càng ngày càng kém, có phải sang nước ngoài đã ăn hỏng bụng rồi không?”
“Chắc vậy…”
Tô Mân nói: “Bụng không thoải mái thì tiệc rượu ăn ít thôi, đúng rồi, chị nghe nói tổng giám đốc Shawn của chi nhánh châu Á hãng D đêm nay sẽ đến, tới lúc diễn ra lễ cậu để ý vị trí, nếu cậu và ông ta ngồi gần thì còn có thể trò chuyện hai câu, tiệc rượu tối nay thực ra rất tự do.” Tô Mân mở ảnh của vị tổng giám đốc này trong máy tính bảng ra cho cậu xem, giới thiệu kĩ càng thông tin về sở thích của ông này điều tra được cho cậu nghe, “Ông ấy rất thích rượu vang đỏ, tư liệu này cậu cầm xem trước đi.”
Trang Khâm nhận được file pdf kiến thức liên quan tới rượu vang đỏ, cậu thực ra không thích chủ động nịnh bợ người khác lắm, rõ ràng là lĩnh vực mình không hiểu biết, lại phải giả vờ hiểu để nói chuyện với người ta.
Tô Mân nói: “Cái khác thì thôi không cần làm, soát mặt trước mặt Shawn là được, có thể trao đổi cách thức liên hệ là tốt nhất…”
Cô cố gắng lôi kéo nhãn hiệu cho Trang Khâm, chỉ là nhãn hàng này quá lạnh lùng, không xem trọng hotboy lưu lượng, dù sao lưu lượng nhận được vị trí phát ngôn nhãn hiệu lớn như vậy, giá trị con người sẽ tăng lên trên vài lần.
Có người lộ ra với cô rằng nhãn hiệu cũng từng chú ý tới Trang Khâm, lúc này cô mới dám nhắm tới, nhãn hiệu cao ngạo như thế, chờ người ta chủ động tìm tới, không biết phải chờ tới ngày tháng năm nào, bản thân tự đi tiếp xúc là tốt nhất.
Cho dù không thích hành vi này, Trang Khâm vẫn rất nghiêm túc đọc tư liệu về rượu vang đỏ, xem nhiều một chút coi như là học tập thêm cũng được.
Đến nơi, vào cánh gà, Trang Khâm gặp được không ít nghệ sĩ có quen biết, giao tình cạn, chỉ có thể nói chuyện phiếm ngoài mặt, thứ hạng của tiệc tối nay khá cao, có rất nhiều ảnh đế ảnh hậu, người bên liên hoan phim lớn, siêu sao tụ tập.
Một hotboy như Trang Khâm tới nơi này, rất bị khinh thường.
Cậu thậm chí còn gặp được vài người chủ chốt bên đoàn phim “Định Đông Phong”, nam nữ chính đạo diễn đều tới hiện trường.
Mai Thanh Thu đóng vai nữ phụ có quan hệ không tồi với cậu, hàm hồ nói với cậu: “Tháng sáu quay một cảnh có lửa đã không cẩn thận xảy ra hỏa hoạn, đình công tra xét mất hai tháng mới quay tiếp được, đoàn phim làm sao mà kéo dài ra được, cảnh diễn sau của các diễn viên không bỏ được, tháng mười còn đang quay bổ sung, nhưng mà phần phía trước đã cắt bỏ rồi, mang đi thẩm tra, bên làm phim tặng không ít quà, cuối cùng cũng định được ngày, chắc khoảng hai tháng nữa là có thể phát sóng.”
Mới chỉ mấy tháng không gặp, đạo diễn Khuất thoạt nhìn tinh thần không bằng trước, chắc là bôn ba bận trước bận sau vì đoàn phim.
Tuy biết đoạn diễn Khuất giận mình nhưng Trang Khâm vẫn rất lễ phép chào hỏi ông.
Đạo diễn Khuất nhạt nhẽo “ừ” một tiếng.
Mai Thanh Thu trộm nói: “Đừng nhìn lão già này vậy mà nhầm, hai tháng trước không phải em có quay chương trình đó sao, lão trộm xem, kinh ngạc kỹ thuật diễn của em tiến bộ rất nhiều. Sau đó chị cũng xem thử, em tiến bộ lớn thật đó, trộm tìm thầy học hả?”
Hai người châu đầu ghé tai nửa ngày, Trang Khâm biết được thứ tự trong danh sách, mấy vệ sĩ che chở cho cậu đi thảm đỏ, vì ở đây có nhiều truyền thông, ngoài thảm đỏ, các minh tinh nữ đều khoác áo choàng trê vai, nhưng vẫn lạnh tới phát run, Trang Khâm mặc áo lông dê bên trong, hơn nữa sức khỏe cậu tốt, cũng không thấy lạnh.
Nhân viên đẩy cậu vào bàn, Trang Khâm đã điều chỉnh tốt trạng thái, vẫy tay gật đầu với truyền thông bên tay phải, mỉm cười, đèn flash chớp tanh tách không ngừng, đi tới tường ký tên, cậu chỉ là tôm tép, nhưng thực ra vị trí được xếp cũng khá sớm, trước sau đều là minh tinh nam trẻ tuổi, nhưng thực ra đều đã đóng mấy bộ phim điện ảnh.
Trang Khâm vì bị kẹp ở giữa, vì không quen thân lắm, chỉ có thể gật đầu, nói chuyện đơn giản vài câu, thêm WeChat. Nghệ sĩ ngồi bên phải cậu trước kia cũng là hotboy lưu lượng, sau chuyển hình thành công, kỹ thuật diễn bay vọt, 30 tuổi, đã là người đóng phim điện ảnh thành công, mà minh tinh nam bên trái Vưu Duệ thậm chí còn chưa thành niên, debut từ sớm, được gọi là em trai quốc dân.
Minh tinh nữ thi nhau khoe trang sức, lễ phục, tranh kỳ khoe sắc với nhau.
Minh tinh nam cũng cạnh tranh cái này, nhưng minh tinh nam cạnh tranh nhờ vào đồng hồ đeo tay, sẽ không khoe hẳn ra nhưng giơ tay còn phải rung tay áo hai cái, lộ đồng hồ trăm vạn trên cổ tay ra. Trang Khâm thì tìm xem tổng giám đốc Shawn của chi nhánh nhãn hiệu đâu.
Hiện trường đông người, vị tổng giám đốc nam này không cao lắm, ăn mặc rất thời thượng, chỉ trong chốc lát Trang Khâm đã tìm được ông ta rồi —— ngồi ngay trước cậu, vị trí hàng thứ hai, không cách xa quá.
Phó Nhiên ngồi bên phải cậu cũng để ý tới Shawn.
Hai người bắt chuyện, thoạt nhìn có vài phần đã quen thân, Shawn hỏi anh ta có tới tuần lễ thời trang Paris vào tháng hai hay không, nói khu vực Châu Á có ba vị trí.
Phó Nhiên nói: “Ngài đã hỏi vậy, tôi đây chắc chắn là có thời gian, có bận cũng phải bớt thời gian chứ.”
Trang Khâm ở ngay cạnh nhưng không có mặt mũi nào bắt lời, da mặt cậu mỏng, nghĩ thầm không được thì thôi, nhưng Vưu Duệ ngồi bên trái cậu, lại lôi kéo Trang Khâm nói với tổng giám đốc: “Trang Khâm vừa rồi còn muốn nói với tôi muốn tới hiện trường xem show.”
Trang Khâm vốn không nhắc tới tuần lễ thời trang: “…”
Vưu Duệ: “Tôi nói với anh ấy tháng hai năm nay tôi mới đi một lần, mua rất nhiều quần áo ở show tuần lễ.” Cậu ta giơ nhẫn trên tay ra, “Cái nhẫn này là mua ở show hôm đó.”
Tổng giám đốc nhìn về phía cậu ta nói: “Quần áo đây của cậu cũng là của hãng chúng tôi, thiết kế rất kinh điển.”
“Là hãng của các ngài, tôi tham gia hoạt động vẫn luôn mặc thiết kế của hãng.”
“Cậu rất có mắt nhìn.” Tổng giám đốc nhìn về phía nhẫn của cậu ta, đồng thời thấy cả đồng hồ, nói: “Đây là đồng hồ của Lange*.” Ông ta khen ngợi, “Tôi có một cái cùng cỡ.”
Thu nhập của tổng giám đốc chi nhánh khá cao, hơn nữa ông ta thích nhất là sưu tầm đồng hồ nổi tiếng, trong nhà còn xây một phòng chuyên để trưng đồng hồ.
Giá khoảng hai trăm vạn, được coi là vé vào cửa của giới phú ông.
“Nhưng mà cái này không hợp với tuổi của cậu lắm, cậu còn quá trẻ, cái đồng hồ này, tuổi này như chúng tôi mới đeo.”
Vưu Duệ nói: “Tôi lấy bừa trong nhà ấy mà.”
Vưu Duệ nói chuyện rất nhanh, Trang Khâm thậm chí một câu cũng chưa kịp chen vào, đã thấy cậu ta thò qua nhiệt tình trò chuyện với Shawn, Trang Khâm kẹt ở giữa, Vưu Duệ hỏi cậu: “Đổi chỗ được không?”
Trang Khâm: “Hả?”
“Hai chúng ta đổi chỗ đi, lát nữa mở màn lại đổi về?”
Các nữ minh tinh ở sau còn đang đi thảm đỏ, chưa thể mở màn ngay được.
Trang Khâm hiểu ý cậu ta, bị kẹp ở giữa nói chuyện cũng rất khó chịu.
Đổi chỗ không phải là lời đề nghị gì quá mức.
Vưu Duệ lại hỏi lại lần nữa, túm lấy tay cậu lắc lắc, hỏi anh Tiểu Trang được không.
Trang Khâm nghĩ cậu này cũng thật đáng yêu, ngọt ngào, không trách có nhiều fan chị fan mẹ như vậy, tuy hơi tâm cơ nhưng tổng giám đốc chi nhánh này cũng thích cậu ta. Trang Khâm trộm nhớ vẻ mặt cậu ta, mỗi một nụ cười đáng yêu, mỗi một độ cong của mắt đều rất có tiểu xảo, cậu cảm thấy không biết chừng lại có thể học trộm một chút.
“Được.” Trang Khâm nhổm dậy, hai người đổi chỗ bằng khe hở giữa hai ghế.
“Cảm ơn anh, anh Tiểu Trang tốt quá.”
“Không thành vấn đề.” Lúc Trang Khâm giơ lên, kim cương trên cổ tay phản xạ ánh sáng lóa mắt.
Đôi mắt của tổng giám đốc kia đột nhiên lóe lên một chút, tập trung nhìn vào.
Kiểu dáng thiết kế của cái đồng hồ này vô cùng độc đáo, trên mặt đồng hồ được khảm một viên kim cương lam 15 cara, một viên kim cương trắng 11 cara, còn có ngọc lục bảo và kim cương tổng cộng 260 cara, có tính trang trí nhiều hơn là công năng, Chopard* tự mình thiết kế, chế tác thủ công.
* Chopard: Le Petit-Fils de L.-U. Chopard & Cie S.A., thường được gọi là Chopard, là một nhà sản xuất và bán lẻ đồng hồ, đồ trang sức và phụ kiện sang trọng của Thụy Sĩ. Được thành lập vào năm 1860 bởi Louis-Ulysse Chopard tại Sonvilier, Thụy Sĩ, Chopard thuộc sở hữu của gia đình Scheufele của Đức kể từ năm 1963.
Vì kim cương to, độ tinh khiết mà chọn được cho thích hợp, giá trị chế tạo quá lớn, dẫn tới không thể sản xuất hàng loạt được.
Limit trên toàn cầu chắc chỉ có hai mươi cái.
Tổng giám đốc cứ vậy nhìn chằm chằm tay cậu, mắt thấy tay áo sắp che khuất mặt đồng hồ, trong lòng ông ta ngứa ngáy khó nhịn, hỏi thẳng Trang Khâm: “Đồng hồ của cậu… là cái do Chopard thiết kế kia sao?”
“Hình như là vậy.” Vừa rồi ở trên xe sợ bị chị Mân phát hiện mình thay đồng hồ lại hỏi đông hỏi tây, Trang Khâm cũng không nhìn kĩ, nhưng cậu nhớ mang máng đã thấy chiếc đồng hồ này trên một trang web nào đó, giá cực kì đắt.
“Có thể cho tôi xem kĩ được không?”
Trang Khâm ngạc nhiên một giây, trong lòng lại nghĩ, tin tức của chị Mân sai rồi, vị tổng giám đốc này hiển nhiên là mê mẩn đồng hồ.
Cậu giơ tay lên, nửa người của tổng giám đốc kia thò qua ghế, xem rất cẩn thận, nhưng không hề giơ tay ra cầm, động tác rất lễ phép, nhưng cảm giác mắt ông ta sắp dán vào cái đồng hồ luôn rồi: “Tôi đã từng thấy chỗ một người sưu tầm, ông ấy tốn hai mươi triệu ở Christine’s* mới có được, cái của cậu giống với cái của ông ấy.”
* Christine’s: Công ty đấu giá của Anh được lập bởi James Christie năm 1766.
(~71 tỷ)
Khi mới ra mắt, giá của chiếc đồng hồ là mười triệu, nhưng bởi vì khan hiếm nên không có thị trường, mà đặc điểm khan hiếm này, càng dẫn tới việc các phú hào muốn sưu tầm, đẹp hay không đẹp cũng mua, mấu chốt là số lượng!
Trang Khâm cũng sửng sốt, cậu cho rằng chỉ mấy trăm vạn, đã phải cực kì cẩn thận giữ gìn rồi, ai ngờ giá còn gấp vài lần, cái đồng hồ này… phải một trăm triệu cơ à?
Cậu cảm thấy cổ tay nóng cực kì, rất muốn che cái đồng hồ này lại ngay, mang về nhà trả cho Lý Mộ, đeo một đống biệt thự California cao cấp trên cổ tay, đôi mắt của tổng giám đốc kia nóng bỏng tới đáng sợ, làm cậu lúc nào cũng có cảm giác sắp bị cướp.
Vưu Duệ vừa đổi chỗ với cậu, liếc mắt nhìn nhau với Phó Nhiên, hai người đối mặt với nhau.
Tổng giám đốc khen phẩm vị của cậu, Vưu Duệ hỏi: “Anh Tiểu Trang, đồng hồ anh mượn ở đâu đấy?”
“Là… bạn tôi cho mượn.” Xuất thân của mình ra sao trên mạng đã bị khui ra hết sạch, đồng hồ trên trăm triệu chắc chắn cậu không thể mua được, đương nhiên không thể giả vờ. Cậu cũng rất thật thà bảo: “Đeo xong còn phải trả cho người ta.”
Vưu Duệ “à” một tiếng, tổng giám đốc còn định nói gì nữa, lại phát hiện MC đã khai mạc.
Ông ta đành xoay người sang chỗ khác, bốn phương tám hướng bắt đầu vang lên nhạc khai mạc.
Bữa tiệc mời đoàn ca vũ tới biểu diễn, một tiết mục trôi qua, công bố một loạt danh sách, mời đại biểu là minh tinh lên sân khấu, công bố những ai quyên góp bao nhiêu, lại cùng lên chụp ảnh chung với các em nhỏ miền núi.
Vưu Duệ tuy trẻ tuổi, năng lực kiếm tiền không thể khinh thường, hơn nữa cậu ta còn thuộc công ty của gia đình, tiền kiếm được vốn không cần phải chia với công ty.
Trang Khâm quyên góp 80 vạn, trong một đám quyên 10 20 vạn thì cực kì cao, hàng ngày cậu làm chút từ thiện, không chớp mắt đã quyên một khoản tiền, ngay cả chị Mân cũng không biết, cậu chỉ sợ Tô Mân mà biết lại mua blogger tuyên truyền cho mình.
Quan hệ của Vưu Duệ với ban tổ chức có vẻ không tồi, lên sân khấu chụp ảnh chung với các em nhỏ, cậu ta quyên tiền cũng nằm trong top, quyên thẳng một trăng vạn. Thứ hạng của Trang Khâm đúng lúc ở sau cậu ta, chỉ thấp hơn mỗi một hạng, Vưu Duệ dù sao tuổi cũng còn nhỏ, còn oán giận hai câu trong miệng: “Tôi đã bảo quyên hai trăm vạn, sao phòng làm việc lại báo lên một trăm vạn chứ. Anh Tiểu Trang, lần từ thiện này có đáng tin cậy không nhỉ?”
“Hẳn là đáng tin,” Trang Khâm đáp một câu, “Ban tổ chức sẽ không trừ vào phí hoạt động, dùng để quyên góp thẳng.” Hoặc nhiều hoặc ít sẽ bị cắt xén một chút, nhưng cậu không thể nói thẳng chuyện này ra được.
Cậu chờ khi tiệc tối kết thúc, còn có một tiệc rượu, ăn thêm chút ít rồi về nhà.
Khi kết thúc, mọi người lên sân khấu chụp ảnh, vị trí chính giữa cũng phải chú ý, minh tinh nữ đi tới đi lui, ai cũng muốn đứng giữa, xem thường vị trí hai bên, Trang Khâm thì không thành vấn đề, không có chỗ trống thì cậu liền chủ động đứng ở hai bên sườn.
Lý Mộ xem phát sóng trực tiếp trên điện thoại, phát hiện bảo bối ngay cả vị trí đứng chính giữa cũng không chen vào được.
MC tuyên bố, 130 vị minh tinh tại hiện trường, tổng cộng quyên góp được hơn 2000 vạn.
Hiện trường phát sóng trực tiếp, đúng lúc chụp lại bộ dáng Trang Khâm bị bắt làm việc, chỉ chờ về nhà ăn cơm kia.
Chụp ảnh xong, MC cuối cùng cũng đọc danh sách: “Cảm ơn XXX quyên tặng hai mươi vạn nhân dân tệ, 5000 chai nước uống, cảm ơn… Cảm ơn Trang Khâm quyên 80 vạn nhân dân tệ, cảm ơn…”
Cô đang đọc bon mồm, dù sao kịch bản đã chuẩn bị xong từ trước, đọc đến cuối, trong tai nghe đột nhiên nhận được tin của đạo diễn.
“Cảm ơn… Trang Khâm quyên tặng mười triệu nhân dân tệ cho vùng núi khó khăn.”
Đã đói bụng định xuống sân khấu chạy tới tiệc rượu ăn chùa, Trang Khâm đột nhiên bị âm thanh vang dội của MC gọi lại.
Hả?
Cậu cứ nghĩ là nghe nhầm, người xung quanh cũng sôi nổi nhìn cậu.
“Sửa lại cho đúng, lúc nãy đọc nhầm.” Cô nói xong, mọi người đều lộ ra vẻ mặt “quả là như vậy”.
MC kích động nói: “Là ba triệu nhân dân tệ, vô cùng cảm ơn tiên sinh Trang Khâm đã khảng khái quyên góp!!”