Hôm nay là ngày khai giảng của Học Viện Điện Ảnh Quốc gia.
Khâu Minh lái siêu xe chạy vào trường học, vòng một vòng trước, sau đó tìm một chỗ đỗ xe dừng lại, cuối cùng là rút chìa khóa xe Farrari ra, xuống xe.
Hắn cố tình mặc tây trang, đeo cà vạt, thoạt nhìn khá nghiêm túc.
Mấy ngày này, hắn thật vất vả mới sửa xong được những lỗi lặt vặt trong bản kế hoạch đưa cho Lý Mộ, thành công nhận được sự tin tưởng của anh —— trước mắt Lý Mộ đã chuẩn bị lên đường tới Thủ đô.
Mà Khâu Minh, chuyện đầu tiên phải làm hôm nay, chính là làm người đại diện không chuyên tới Học Viện Điện Ảnh tìm nghệ sĩ.
Hắn muốn mở công ty truyền thông, công ty không có ai, đừng nói tới nghệ sĩ hay nhân viên, ngay cả người làm công còn chưa tìm được hết.
Khâu Minh đã nhờ bạn giúp mình đi tìm từ lâu.
.
Tiễn Trang Khâm đi xong, Quách Bảo Châm nói với lễ tân: “Giữ phòng lại cho tôi, cũng đừng bưng trà đi! Tôi ra ngoài đón người bạn, sẽ quay lại nay!”
Hôm nay khi tính tiền, Quách Bảo Châm suýt chút nữa đã đánh nhau với Trang Khâm, Quách Bảo Châm dù sao cũng là đạo diễn, bản lĩnh diễn kịch cũng không tồi, diễn thực sự rất thật, diễn tới cuối cùng cũng không thể không khen là biểu diễn cực tốt: “Được rồi, thầy Trang ngài tính tiền, hôm nào tôi lại mời ngài ăn cơm! Ngài cũng đừng nói tới chuyện không ăn, đây là chuyện nhất định phải mời!”
Quách Bảo Châm đi từ nơi gặp mặt ra ngoài, hỏa tốc chạy tới cửa Học Viện Điện Ảnh.
Hôm nay là ngày nghỉ đông cuối cùng, sinh viên đều về trường học, rất đông người.
Quách Bảo Châm trông giống sinh viên, rất dễ trà trộn vào.
Nhân vật Giang Trác này ai có thể diễn được? Trong đầu anh ta đã có hình tượng, không thể thấp, phải cao trên 1m85, dù sao Trang Khâm cũng đã cao 1m8, Giang Trác phải cao hơn thì mới diễn chung được. Hơn nữa dáng người cũng phải thật tốt, phải rắn chắc một chút… Quách Bảo Châm tìm nửa ngày, cũng không tìm được ai thích hợp.
Bỗng, trước mắt anh ta xuất hiện một người đàn ông rất không hợp với khung cảnh vườn trường.
Còn chưa kịp thấy mặt, đã thấy dáng người hoàn mỹ kia trước!
Có thể nhìn ra cao trên 1m85, vừa thấy đã biết là thường xuyên vận động trong phòng tập thể thao, người này mặc tây trang lông dê màu vàng nhạt thoải mái, trên người mang theo khí chất bất cần.
Quách Bảo Châm chỉnh chỉnh kính mắt, thoáng thấy một khuôn mặt anh tuấn, giống như khuôn mặt tuấn mỹ trong bức tranh sơn dầu.
Ngoại hình này!!!
Quách Bảo Châm cảm giác mình đã tìm được rồi.
Mắt thấy người đàn ông muốn bước đi, Quách Bảo Châm chạy nhanh qua, tay đã thò vào trong cặp, móc cuốn kịch bản đầu tiên ra: “Này này này! Dừng bước! Xin thầy hãy dừng bước!”
Khâu Minh khó hiểu, cúi đầu đưa mắt nhìn người chặn trước mặt mình, sinh viên nam này mặc áo trắng, khoác áo lông vũ, đeo kính có viền, thoạt nhìn rất non nớt.
Quách Bảo Châm nhét thẳng cuốn kịch bản “Tàng Tâm” vào tay hắn: “Thầy này…”
“Tôi không phải là thầy.”
“Vị… tiên sinh này!” Quách Bảo Châm đoán hắn chắc không phải là sinh viên, khí chất không giống lắm, “Ngài xem xem, đây là kịch bản viết dành riêng cho ngài! Thật đấy, ngài rất hợp với nhân vật trong kịch bản này của tôi! Ngài nhất định có kinh nghiệm diễn xuất phải không? Xem xem kịch bản của tôi thế nào?”
“Cậu học khoa biên kịch?” Khâu Minh hơi tò mò, nhận lấy kịch bản, cúi đầu nhìn: “”Tàng Tâm”, nói về cái gì?”
“Nói về… tội phạm, phim điện ảnh về sát thủ! Tôi là biên kịch, cũng là đạo diễn “Tàng Tâm”, đạo diễn Quách Bảo Châm, chào ngài.”
“Ồ?” Hắn thấy hơi hứng thú, đánh giá nam sinh thanh thuần này từ trên xuống dưới.
Quách Bảo Châm chớp mắt nói: “Ở đây nói chuyện không tiện lắm, nếu ngài thấy có hứng thú với kịch bản này, chúng ta có thể tới…”
“Khách sạn?”
“À không phải, là nơi gặp mặt, ở ngay bên cạnh, gọi là ‘Nhất Chi Ngôn’, chúng ta có thể vào phòng rồi nói…” Vừa rồi uống trà với Trang Khâm, trà pha đi pha lại đã nhạt vị, cũng may anh ta đã tự mang theo một túi trà theo người, giờ trở lại, trà cũng đã vừa lúc pha ngon.
“Phòng? Cậu muốn nói chuyện kịch bản với tôi à?” Khâu Minh rất có hứng thú đánh giá diện mạo dáng người của người này, mắt to, da trắng nõn, mông cũng cong, chỉ là hơi gầy —— miễn cưỡng phù hợp với tiêu chuẩn của hắn.
Quách Bảo Châm đã sáng cả hai mắt lên: “Đúng vậy, đúng vậy, bàn về kịch bản, ngài cảm thấy hứng thú chứ.”
Khâu Minh: “Nhưng mà tối nay tôi có hẹn rồi, hôm nào rảnh sẽ gọi điện cho cậu sau.”
“À à, được được, đằng sau có in số điện thoại của tôi.”
Khâu Minh lật kịch bản ra nhìn: “Quách Bảo…”
“Châm, đọc là Zhen.”
“Tôi biết chữ mà.” Khâu Minh cầm kịch bản đi mất.
Chưa tới hai ngày sau hắn đã quên mất chuyện này, kịch bản cũng không thấy đâu, chính là để quên trên xe.
Sân bay.
Khâu Minh đỗ xe trong bãi, mua hai cốc cà phê, đứng chờ Lý Mộ ở cửa ra.
Lý Mộ người cao chân dài xuất hiện ở sân bay, anh chính là người có thân dài bằng chín cái đầu, phối hợp với một khuôn mặt anh tuấn của con lai như có như không, hơn nữa còn đeo kính râm, còn hấp dẫn sự chú ý của người khác hơn cả minh tinh lên sân khấu.
Khâu Minh huýt sáo, phất tay gọi: “Anh cả!”
Lý Mộ để ý thấy hắn, chân dài rảo bước đi tới đây.
Tuy đã lâu rồi không gặp, Khâu Minh cũng không ôm anh, tên này không thích tiếp xúc với người khác, cũng không thích người khác chạm vào mình, hắn hỏi: “Hành lý đâu?”
“Không mang.”
“Thôi được rồi, để tôi cho người đưa qua cho anh, đi thôi, xe tôi đỗ trong bãi đỗ xe.” Khâu Minh đưa cà phê cho anh, “Cốc này có vị đậu pha đường đỏ, đặc sản Bavaria, cà phê đậu, thử xem.”
Lý Mộ uống một ngụm.
“Thế nào?”
“Cũng được.” Anh đáp.
Khâu Minh cũng không tỏ ra mất kiên nhẫn: “Tôi có quen một người bạn, cậu ta trồng rất nhiều đậu, khắp thế giới, cả nước ở đâu cũng có, lúc nào đưa anh tới chỗ cậu ta xem xem.”
Hắn là tên nói nhảm, Lý Mộ lại ít lời, nhưng vẫn chơi được với nhau.
Khâu Minh nói suốt cả một đường đi tới chỗ ô tô, cà phê có hơi đổ ra tay, hắn mở cửa xe ra, tìm một quyển sách gì đó trong xe ra để lót cốc cà phê, ngồi lên xe, nổ máy.
Quyển sách lót dưới cốc cà phê kia, được đặt ở chính giữa.
Bất ngờ, Lý Mộ thấy được hai chữ rất to kia.
“Tàng Tâm”, anh cầm lấy cốc cà phê, lộ ra quyển sách bị đè bên dưới, để lại một vòng màu nâu thẫm của cà phê, “Cậu lấy ở đâu ra vậy?”
“À, cái này à… hôm đó ở Học Viện Điện Ảnh, có một người học khoa biên kịch… hoặc là khoa đạo diễn gì đó, kịch bản hình như là cậu ta viết, viết về cái gì… sát thủ gì đó, là một nam sinh thanh thuần đưa cho tôi, cậu ta còn muốn hẹn tôi nữa.”
“Còn muốn, hẹn cậu?”
“Đúng vậy, cậu hiểu mà, chính là ám chỉ bằng ánh mắt ấy. Nghe tôi nói thấy hứng thú với kịch bản, lập tức muốn hẹn tôi vào phòng nói chuyện.”
Lý Mộ hơi nhíu mày, lại hỏi hắn: “Nam sinh kia, trông như thế nào?”
“Không nhớ rõ lắm, trông cũng được, mắt rất to, da lại trắng.”
Lý Mộ nhớ tới câu trai đâm bổ vào người mình ở sân trượt tuyết, đã nhiều ngày trôi qua, nhưng vẫn có một cảm giác kì dị, không hiểu sao lại nhớ rõ như vậy.
Anh cũng không nói tiếp, cúi đầu xem cái bìa tầm thường của quyển “Tàng Tâm” này.
Hai chữ nét to, in đậm ở ngay chính giữa.
Lý Mộ giở trang đầu tiên ra.
【 Phân khúc đầu / cảnh một / ban ngày / phố xá sầm uất 】
[ “Pằng!” Một tiếng súng vang lên, Giang Trác…]
…
Từ sân bay Thủ đô tới khách sạn Lý Mộ đã đặt phòng, phải tốn hai tiếng, trên đường, Lý Mộ vẫn luôn đọc quyển sách bị anh cho là ấn phẩm rác rưởi kia.
Khâu Minh bên cạnh lái xe thấy anh đọc nghiêm túc như vậy, thì có chút bất ngờ: “Hay thế cơ à?”
“Đừng ồn.”
Khâu Minh: “…”
Ngón tay Lý Mộ lật trang, ước lượng độ dày của phần giấy còn lại, không còn nhiều, chắc chỉ khoảng tầm mười mấy trang.
Cốt truyện sắp tới cao trào.
“Tới rồi.” Khâu Minh đỗ xe ngoài đại sảnh khách sạn, “Anh cả hoàn hồn, đừng đọc nữa, nếu anh không muốn về nhà, thì ở tạm khách sạn đi, ở hai ngày, tôi có một căn hộ complex, còn chưa ở tí nào đâu, nếu anh không ghét bỏ thì để tôi bảo người quét dọn một chút, rồi anh dọn vào ở.”
“Kịch bản chỉ có từng này?” Lý Mộ đã lật tới trang cuối cùng, kịch bản ngắt đúng ở một điểm rất mấu chốt.
Tuy là đề tài đồng tính, còn có một vài cảnh miêu tả rất thực sắc, nhưng cốt truyện lại lôi cuốn, nhiều cảnh ngoạn mục.
“Tôi làm sao mà biết được quyển sách này thế nào, đưa cho tôi đã là như vậy rồi.” Khâu Minh nhún vai, ném chìa khóa xe lại cho bảo vệ ở bãi đỗ xe, “Hay là anh gọi điện thoại giục đi?”
Lý Mộ lật lại, thấy số điện thoại liên hệ, tên họ đằng sau.
Khâu Minh: “Đúng vậy, chính là cái tên này, Quách Bảo… cái chữ này đọc thế nào nhỉ?”
Lý Mộ: “Châm (Zhen).”