“Tay tê rồi? Tôi xin lỗi.” Lý Mộ không khỏi bật cười, anh thường cảm thấy tính cách của đứa nhỏ này không hợp với giải giải trí, tính cách mềm mại như vậy, cách nói chuyện như vậy, còn không bị người ta ăn thịt?
Lý Mộ thấy cậu nhận lấy mèo không hé răng, nói: “Lần sau phải nhắn lại cho tôi, phải nghe máy, nếu không tôi sẽ lo.”
“Tìm em cả ngày, biết em có thể ở đây tôi mới tới.”
“Điện thoại của tôi để ngoài phòng biên tập, cả ngày không chạm vào, nên… tôi không cố tình.” Cho dù Trang Khâm hôm nay không cầm máy vùi đầu vào công việc, cũng có chút ý tứ muốn tránh, nhưng nếu nói tức giận, thì việc Lý Mộ muốn xóa hết toàn bộ những cảnh quay kia đi càng làm cậu tức giận hơn.
Nhưng Lý Mộ cũng nói, có thể thương lượng, thế nên đến giờ, Trang Khâm thực sự không thể giận anh nổi.
Lý Mộ cẩn thận quan sát vẻ mặt, phát hiện sự thật không khớp hoàn toàn với lời nói của cậu —— Trang Khâm cũng không phải là không tức giận chút nào.
“Tay còn tê không?” Lý Mộ thò tay, “Đưa tay cho tôi, tôi xoa cho em một chút.”
Tay Trang Khâm đặt trên đùi bị anh nắm lấy, nghe anh nói: “Tối qua là ngoài ý muốn.”
Ba chữ “ngoài ý muốn” làm trong lòng cậu xao động, có cảm giác vô thố bất thình lình nhảy ra.
Lý Mộ: “Là tôi mạo phạm, không suy xét tới cảm thụ của em.”
Ngón tay Trang Khâm được anh vuốt ve, khẽ nói không sao.
Nghe cậu nói “không sao”, Lý Mộ dâng lên bất đắc dĩ sâu sắc, nhìn chăm chú vào mắt cậu: “Nếu như không muốn, cứng rắn phản kháng lại, cái gì cũng đồng ý, sẽ có hại… biết chưa?”
“… Tôi biết rồi.”
“Ở ngoài nếu bị bắt nạt, đừng kìm nén bản thân.” Lý Mộ thương cậu nhất ở điểm này, tính tình tốt tới mức ấm ức nào cũng có thể nhẫn nhịn.
Lý Mộ nắm chặt tay cậu, “Em không phải không có chỗ dựa, có tôi ở đây.”
Trang Khâm có chút xuất thần nhìn anh —— gần như không ai nói với cậu lời này.
Từ nhỏ cậu đã học được cách im lặng không tranh đoạt, sau khi lớn lên mọi người ai cũng bảo cậu phải học cách dung nhập vào giới này, phải nhường nhịn, mệt mỏi, ấm ức cũng không được tức giận, phải duy trì hình tượng thần tượng tốt, không thể đưa mặt trái ra trước mặt công chúng.
Không ai thực sự quan tâm tới cậu.
Cậu vẫn luôn áp lực như vậy, tập mãi thành quen cũng không thấy làm sao, đột nhiên nghe anh nói vậy, mũi Trang Khâm thấy cay cay. Cậu cố gắng khống chế cảm xúc, gật đầu.
“Em hiểu ý tôi không?”
“Ừm.”
“Ý tôi là, em muốn gì, cần gì, đều nói cho tôi.” Anh nói, “Chỉ cần em muốn, tôi sẽ đều cho em, dù là bất cứ thứ gì.”
Lòng bàn tay Trang Khâm vã mồ hôi: “Anh muốn bao dưỡng tôi?”
Khi nói những lời này hai mắt cậu sạch sẽ không chút tạp chất, giọng điệu cũng rất bình tĩnh, nhưng Lý Mộ nhận thấy trong mắt cậu là sương mù mênh mông, ánh lên gợn nước.
Lý Mộ phát hiện hai người ngồi cách nhau quá xa, mà trong hoàn cảnh văn phòng, cuộc đối thoại như biến thành đặt điều kiện.
Giọng điệu anh mềm lại: “Muốn nghiêm túc yêu đương với em, nào tới mức tồi tệ ấy đâu?”
“Ca ca thích em, còn chưa nhận ra sao?”
“Tôi không cần gì từ anh cả.” Vẻ mặt Trang Khâm nghiêm túc. “Thứ tôi muốn, tôi sẽ tự mình đoạt lấy, anh không cần cho tôi thứ gì cả.”
Lý Mộ nhíu mày, muốn từ chối.
Trang Khâm nói tiếp: “Tôi cũng thích anh… Anh rất tốt với tôi, tôi cũng đối tốt với anh.”
Vẻ mặt Lý Mộ lại thay đổi, mới phát hiện cậu đang chậm nửa nhịp trả lời từng câu hỏi của mình, thì lại không nói gì nữa.
“Nhưng tôi…” Trang Khâm trầm mặc hai giây, “Tôi chỉ sợ tôi vẫn chưa thoát vai nên mới vậy, nếu quay một bộ phim, tôi lại thích những người khác thì phải làm sao bây giờ, tôi không muốn có lỗi với anh, không muốn tổn thương anh, cũng không muốn làm anh không vui…”
Lý Mộ nghe cậu nói liền ba cái không muốn.
“Nói xong chưa?”
“Ừm.”
“Muốn nghe thử suy nghĩ của tôi không?”
“… Được.” Trang Khâm không nghĩ tới hai người sẽ thảo luận vấn đề như vậy trong văn phòng.
Lý Mộ: “Tôi nghĩ, nếu em không thử với tôi, em mãi mãi cũng không biết em thích tôi hay là nhân vật của tôi.”
“Tôi đoán em thích tôi.” Chẳng sợ bây giờ tình cảm của Trang Kham với mình còn lẫn lộn thứ khác, thì Lý Mộ cũng có tự tin biến tình cảm ấy thành thích một cách thuần túy.
Anh nói: “Nếu bộ phim tiếp theo, em thích diễn viên khác, tôi sẽ buông tay em.”
Bộ phim tiếp theo của Trang Khâm anh đã điều tra.
Cảnh quay của nữ diễn viên diễn cùng ít tới đáng thương.
Chỉ có xác suất rất nhỏ nảy sinh tình cảm khi diễn.
Anh sẽ không cho Trang Khâm cơ hội này.
Sữa Chua ngủ dậy, lặng im không tiếng động nhảy khỏi đùi Trang Khâm, nhảy lên phần tựa lưng của ghế sofa.
Trong lòng đột nhiên trống vắng.
Lý Mộ giang hai tay: “Muốn nhào vào lòng tôi không?”
“Đây là… văn phòng.” Trang Khâm đưa mắt nhìn hoàn cảnh, ngoài cửa sổ sát đất, có thể thấy nhân viên làm việc trong tòa nhà đối diện.
“Văn phòng của tôi.” Tuy rằng Lý Mộ cũng chưa đến quá hai lần.
“Vậy cũng, ảnh hưởng không tốt.”
“Không ai vào đâu,” Lý Mộ đứng dậy, “Tôi đi khóa cửa.”
“Aiz.” Trang Khâm nắm lấy cổ tay anh, đôi mắt sạch sẽ sáng ngời, “Nếu… chỉ ôm một chút thì không sao, nhưng phải kéo rèm xuống.”
“Kính một chiều, không ai thấy đâu.” Lý Mộ nói vậy, ấn điều khiển kéo rèm xuống.
Anh cúi người, con ngươi mang màu xanh thẫm nhìn cậu chăm chú: “Giờ đã ôm được chưa?”
Trang Khâm nhìn tấm rèm đang chậm rãi thả xuống, sau đó nhìn anh.
Ánh hoàng hôn màu cam hồng nhu hòa chiếu trên sườn mặt góc cạnh của Lý Mộ, nửa khuôn mặt anh tuấn nhiễm sắc thái ấm áp, ngay cả ánh mắt cũng có vẻ dịu dàng như vậy.
Bị mê hoặc, chậm rãi vươn tay, Lý Mộ ôm luôn cậu vào trong lòng.
Cánh tay Trang Khâm vòng lên cổ anh, một lúc lâu sau cậu hỏi: “Chúng ta đang yêu nhau phải không?”
“Em nói xem.”
“Em cảm thấy, có hơi giống.” Vì cậu thấy hơi hưng phấn, là cảm giác chưa từng có.
“Không phải giống, chính là như vậy.” Lý Mộ xoa xoa mái tóc đen của cậu, thấp giọng nói, “Bé ngoan, về sau ca ca thương em.”
Nhìn bề ngoài, Trang Khâm không hề bố trí chút phòng vệ nào với mình, chuyện thân mật tới mức chỉ có người yêu mới có thể làm cũng đã làm rồi, nhưng Lý Mộ biết cậu không chỉ có tâm sự nặng nề mà còn phòng bị mọi người.
Đứa nhỏ này hé mở cánh cửa ra với mình, không hoàn toàn thản nhiên như thế.
Nhưng Lý Mộ nghĩ, bản thân anh sẽ chậm rãi mở rộng cánh cửa ấy ra.