Trang Khâm mất một lúc mới hiểu được ý anh, sáng suốt cúi đầu không lên tiếng.
Lý Mộ phát hiện cậu hình như đang nhìn lén quần bò của mình, nói: “Copy ra rồi xem cùng tôi.”
Trang Khâm giả làm người câm, trong phòng ảm đạm chỉ còn lại tiếng ống hút hút hết trà sữa của cậu.
Lý Mộ gọi biên tập viên tới, bảo họ sao chép những cảnh quay kia ra rồi xóa bản gốc đi.
Biên tập viên nói: “Lý tổng, chuyện này cần một thời gian nhất định. Phải chờ một lát.”
“Không vội.” Lý Mộ nói, “Mọi người làm việc đi.”
Hai biên tập viên bận rộn trong phòng cắt nối biên tập tối, Trang Khâm theo Lý Mộ ra ngoài: “Đừng xóa đi hết, ít nhất cũng phải để lại một chút, để lại vài cảnh, đạo diễn Quách về… nếu biết anh xóa hết bản gốc đi, sẽ giận.”
“Em nghĩ thế nào?” Lý Mộ cũng không quan tâm đạo diễn nghĩ thế nào, anh ngồi trên sofa đen, chân dài duỗi ra, vẫy tay bảo Trang Khâm tới đây, “Em cũng ngại xem, sao có thể để người khác xem được?”
“Tôi ngại là vì… nhân vật chính là tôi, tôi chưa chuẩn bị sẵn sàng. Người xem sẽ không ngại như vậy, nhưng cắt một ít thôi, có thể giữ lại vài phân cảnh, chứ không phải là cắt hết. Được chứ?” Cậu trưng cầu ý kiến.
Lý Mộ vừa nghe giọng điệu của cậu, thì mềm lòng cảm thấy chuyện gì cũng đồng ý được.
“Có thể… thương lượng.” Lý Mộ nói vậy, “Nhưng tôi không muốn để người khác xem cảnh hôn và cảnh giường chiếu của chúng ta.”
Lúc quay Trang Khâm có bộ dáng thế nào, Lý Mộ rõ ràng nhất, nghĩ biểu diễn cua cậu bị phóng lên màn ảnh lớn, bị một đám người nước ngoài chỉ trỏ thảo luận, thì phủ quyết ý kiến này.
Những video này chỉ có thể để anh lưu giữ cá nhân, tuyệt không thể để đa số mọi người xem.
—— Cảnh hôn cũng không cho vào phim?
Trang Khâm nhìn thẳng vào anh nói: “Sớm biết anh sẽ yêu cầu như vậy, tôi sẽ không quay những cảnh đó với anh.”
Trước khi quay những cảnh này, cậu phải chuẩn bị tâm lý rất nhiều.
Lý Mộ nghe ra cậu tức giận.
Anh tốn chút thời gian suy nghĩ chuyện này có thể nhượng bộ được không.
Không, không thể nhượng bộ.
Nhưng bạn nhỏ nhìn đúng là không vui.
Có lẽ cho rằng mình việc tư lẫn việc công, không tôn trọng công việc của cậu.
Lý Mộ hơi đau đầu, tính cách của anh làm anh muốn nói thẳng với Trang Khâm là không được, đừng nói nữa.
Lý Mộ để ý, đôi tay Trang Khâm cầm cốc trà sữa đã uống xong, hai tay thoạt nhìn hình như hơi khẩn trương, ngón tay cọ xát vào nhau, đôi mắt trong suốt mang theo vẻ kiên định, như đứa trẻ đặt ra điều kiện với người lớn.
Lý Mộ đột nhiên mềm lòng.
“Chúng ta có thể thương lượng,” Lý Mộ nhượng bộ, “Chép ra về nhà em xem, em muốn giữ lại chỗ nào đánh dấu nói cho tôi biết, tôi lại nói cho biết có thể hay không.”
Điều kiện này rất hợp lý.
Vốn bộ phim cắt xong sẽ phải qua rất nhiều cửa, cũng có thể sẽ để cho đa số mọi người thấy được những đoạn Trang Khâm không quá muốn, Lý Mộ nói vậy là giao quyền cắt nối này vào tay Trang Khâm, mình lại xem qua, chứ không áp đặt.
Lý Mộ imn lặng nhìn cậu chăm chú: “Em thấy có tiếp thu được không?”
Trang Khâm gật đầu, lộ ra một nụ cười: “Cảm ơn.”
Lý Mộ cũng nở một nụ cười không rõ, nói đừng khách sáo.
Trong phòng, biên tập viên cầm ổ cứng di động đã được mã hóa ra, giao vào tay Lý Mộ.
“Đi thôi.” Lý Mộ nhìn đồng hồ, “Đưa em đi ăn tối, muốn ăn gì?”
Trang Khâm nói tôi mời anh, cậu mở điện thoại ra xem review.
Hai người ra ngoài, vào thang máy.
Lý Mộ: “Đến đây một mình?”
“Tôi đi xe công ty tới, lúc tới đi một mình.” Cậu vẫn bịt kín mít, người bình thường sẽ thấy kì quái nhưng sẽ không nhìn chằm chằm xem cậu có phải ngôi sao nào không.
“Lần sau đừng ra ngoài một mình, đã thuê vệ sĩ cho em rồi mà?”
“Vệ sĩ đi theo thì còn ai không nhận ra tôi là ngôi sao nữa?” Trang Khâm vẫn còn đang xem nhà hàng gần đây, “Gà kho nước dừa thế nào?”
“Cũng được.” Lý Mộ nói, “Ít ra cũng để trợ lý đi cùng em.”
“Hôm nay cậu ấy đi theo tôi cả ngày, để cậu ấy về… Vậy ăn gà kho nước dừa? Tôi xem gần đây xem, lễ Quốc khánh, chắc người sẽ không đông, nhà hàng này hình như có phòng.”
“Vậy đi xe tôi, gọi điện thoại cho tài xế của em, bảo anh ta về đi.”
Thang máy dừng lại, có người vào, Lý Mộ theo phản xạ che Trang Khâm lại sau lưng, che kín người cậu, miễn bị nhận ra.
Kết quả mấy nhân viên bước vào đều trộm nhìn thân hình cao lớn, khuôn mặt anh tuấn mang vẻ phong tính con lai của Lý Mộ.
Nghệ sĩ mới kí hợp đồng? Người mẫu nam? Đẹp trai quá!
Lý Mộ mặt không cảm xúc, bị người nhìn cũng không thấy ngượng ngùng gì, chỉ là càng lạnh hơn.
Từ nhỏ anh đã bị người nhìn như vậy, cũng không để ý ánh mắt người khác, nhưng không thích có người tiếp cận mình, lúc này mới làm anh luôn có vẻ người sống chớ lại gần.
Trang Khâm trốn sau tấm lưng rộng của anh, mũi tựa vào gáy anh.
Tóc ngắn sau cổ Lý Mộ đâm vào trán cậu, Trang Khâm quay đầu đi một chút, ngửi được mùi hương nam tính mát lạnh trên người anh.
Cảm giác an toàn đột nhiên sinh ra —— ngay cả vệ sĩ cũng không thể nào cho cậu được cảm giác này.
Tới bãi đỗ xe ngầm, Lý Mộ kéo cổ tay cậu: “Đi cạnh tôi.”
“Ừm.”
Tìm được biển số xe, Lý Mộ mở cửa, bảo cậu ngồi lên.
Trang Khâm gọi điện thoại đặt bàn, nói muốn phòng riêng, bên kia nói chỉ còn phòng nhỏ, Trang Khâm nói: “Không sao, chúng tôi chỉ có hai người…” Cậu hỏi nhỏ Lý Mộ, “Tài xế nhà anh cũng phải ăn cơm tối.”
“Lúc chúng ta ăn, anh ta tự đi ăn được rồi.”
Trang Khâm nói với người bên kia điện thoại: “Đặt một phòng nhỏ là được rồi.”
Giọng cậu ôn hòa, ăn nói nhỏ nhẹ, làm giọng nói đầu kia cũng nhẹ đi nhiều: “Vâng quý khách, đã đặt trước một phòng cho ngài, xin hỏi ngài họ gì?”
Trang Khâm: “Ừm… Lý.”
Lý Mộ nhướng mày.
Trang Khâm sợ giọng mình người ta nghe xong quen tai, còn nghe được họ Trang, rất dễ liên tưởng tới là mình.
Lý Mộ lại không nghĩ như vậy.
Ăn xong cơm tối là 9 giờ, Trang Khâm nhân tiện mua một quả dừa từ nhà hàng gà kho nước dừa, cắm ống hút, hỏi Lý Mộ muốn uống không, Lý Mộ nói không, mua cốc trà sữa HongKong uống.
Buổi chiều thấy Trang Khâm uống ngon miệng, anh muốn nếm thử chút hương vị, ai ngờ vừa uống lại phát hiện vị như vậy, Lý Mộ vứt luôn.
Hai người quay lại xe, Trang Khâm tháo khẩu trang xuống, uống nước dừa tiếp.
Lý Mộ lấy ổ cứng ra: “Tới chỗ em xem hay tới chỗ tôi.”
“Hả? Xem cùng nhau?”
“Ừm.” Thần sắc Lý Mộ tự nhiên.
Trang Khâm đang suy xét khả năng xảy ra hậu quả.
Lý Mộ không cho cậu cơ hội suy nghĩ: “Tới chỗ em.”
Anh báo tên khu dân cư cho tài xế.
Trang Khâm cắn ống hút, liếc anh: “Xem đêm nay?”
“Mấy video này vốn tổng cộng không vượt quá nửa tiếng.” Lý Mộ, “Tôi xem xong sẽ đi.”
Anh nói như vậy, Trang Khâm gật đầu —— Cậu vẫn rất tin tưởng nhân cách Lý Mộ.
Về đến nhà, lên tầng, Lý Mộ không mấy khi tới bên này, mở mấy cánh cửa mới tìm được phòng chiếu phim, thử cho ổ cứng vào máy tính, máy tính liên tiếp hiện lên mấy tab, có vài cảnh Quách Bảo Châm xóa đi cảm thấy không thể cho lên màn được, có một vài ảnh được lưu trong hai ba file, vì tạm thời chưa chọn ra được ảnh nào tốt nhất nên vẫn chưa quyết.
Trong folder chứa đầy video, đa số đều rất ngắn.
Trang Khâm làm việc bên ngoài cả ngày, đi thay đồ ngủ quay lại, thấy Lý Mộ đã điều chỉnh xong.
“Xem cái nào trước?”
Trong lúc quay, những cảnh này sẽ sao lưu cùng ngày, cũng được đặt tên theo cảnh quay và ngày quay, thế nên vừa nhìn là hiểu ngay, đây là phân cảnh nào cảnh thứ bao nhiêu lần mấy.
Trang Khâm nói: “Từ video thứ nhất, theo trình tự đi, anh từ từ tôi lấy bút với sổ.”
“Lấy bút?”
“Tôi ghi nhớ xem có thể dùng bắt đầu từ đoạn nào.”
Lý Mộ kiên nhẫn chờ cậu tìm được sổ và bút về, nói: “Lại đây ngồi.”
Trên sofa, khoảng cách một người, Lý Mộ dùng điều khiển từ xa tắt đèn, ấn ở video.
Cảnh hôn đầu tiên diễn ra trên sofa, Lý Mộ ấn Trang Khâm xuống, xé mở cổ áo, đập nát đèn bàn.
Lý Mộ nhớ rõ hôm đó quay, đã vỡ mất mấy cái đèn giống nhau như đúc.
Âm thanh vô cùng lớn, có thể so với âm hưởng rạp chiếu phim được dựng riêng cho các ông chủ lớn, hiệu quả có thể nói là kinh người.
Trang Khâm vốn tính toán nghiêm túc nhớ chỗ nào không dùng được, chỗ nào dùng được, đoạn này cần dùng, ai ngờ bị hình ảnh phóng đại gấp mười lần phòng biên tập làm chấn động, bên tai là tiếng thở dốc vờn quanh, tiếng hôn môi truyền từ bốn phương tám hướng tới tai.
Trang Khâm nhìn màn hình, ánh mặt trời chiếu trên cơ bắp lưng xinh đẹp mà rắn chắc của Lý Mộ, máy quay từ xương bả vai đầy vết sẹo tới eo chó đực được rèn luyện kĩ càng của anh, lại về toàn cảnh, dưới tình huống còn chưa dùng bộ lọc, hình ảnh có vẻ lộng lẫy, vô cùng nghệ thuật.
Màn hình tối đen lại, tự động nhảy sang video tiếp theo.
Là một phiên bản góc quay khác.
Màn hình lại chuyển qua mặt mình, đặc tả vô cùng gần, quá làm người ngại ngùng. Trang Khâm chỉ nhìn vài giây, đã ngượng ngùng quay đầu đi, trộm nhìn về phía Lý Mộ.
Lý Mộ dựa vào ghế sofa, dáng vẻ vô cùng thả lỏng.
Nếu cẩn thận nhìn một chút, Trang Khâm sẽ phát hiện anh không thanh thản như bề ngoài, cơ bắp toàn thân Lý Mộ đều căng ra, âm hưởng truyền ra, mỗi một âm điệu yếu ớt của Trang Khâm, đều làm thần kinh anh rung lên.
Xem trên điện thoại là một chuyện, xem trong hoàn cảnh giống như rạp chiếu phim lại khác.
Chỉnh thể hình ảnh đều rất nghệ thuật, muốn nói lộ, đa số chỉ lộ sau lưng mà thôi, thật sự không lộ ra thứ gì cả, nhưng nhân vật trong phim kia dù sao vẫn là mình.
Trang Khâm cứ vậy xem vài phút, không biết đã viết rối loạn lung tung trên sổ những gì.
Những hình ảnh cậu cảm thấy đẹp nhất định phải giữ lại, đều là cơ thể Lý Mộ. Bao gồm một vài cảnh giữa sau, kết cấu hình ảnh vô cùng hoàn mỹ.
Mà cảnh đặc tả mình, Trang Khâm cũng không dám xem kĩ, cũng không nhớ kỹ.
Bản thân cậu xem thấy xấu hổ không chịu được, ai ngờ vừa nhìn Lý Mộ, phát hiện anh vô cùng bình tĩnh, Trang Khâm định nói hay là lần sau xem, cũng ngại không nói ra.
Tận đến khi có điện thoại của sư nương gọi tới, mới cứu được cậu.
Trang Khâm nói với anh: “Tôi ra ngoài gọi điện thoại.”
“Ừm.” Sắc mặt Lý Mộ dường như không thấy được bất kì cảm xúc nào trong phòng tối.
Trang Khâm ra ngoài, Lý Mộ vốn định tìm điều khiển ấn tạm dừng, ai ngờ video tự chuyển tiếp.
Thư ký trường quay đập bảng.
Vị trí quay giữa, hai người ngồi đối diện trong chậu tắm màu xanh.
Bị bọt che đi, chỉ có thể thấy được vai và một chút ngực.
Trong màn hình, Trang Khâm nhận lấy thuốc lá từ trong tay mình, cố tình lộ ra mái tóc ngắn của thiếu niên, làn da tái nhợt, cơ thể thon gầy, hình thành sự đối lập với động tác thành thục lão luyện gây ấn tượng mạnh.
Thực ra nhân vật và người thật có sự khác nhau rất lớn, thiếu niên kia đem lại sự tối tăm mà Trang Khâm cũng có góc tối, nhưng một mặt đầy ánh sáng của cậu luôn lộ ra trước mặt người khác, tới nỗi cô độc và góc tối kia, chỉ lúc ở một mình mới có thể không cẩn thận làm lộ ra chút manh mối.
Lý Mộ cũng không biết mình bắt đầu chú ý tới cậu từ khi nào, cho rằng cậu thực đặc biệt.
Bây giờ hồi tưởng lại, hình như là một ngày nào đó diễn xong, Lý Mộ tìm chỗ hút thuốc, thấy cậu ngồi xổm một mình trong một góc không người ngây ra, người mặc chiếc áo thun trắng cũ, rộng không vừa người, lộ ra một phần bả vai và xương quai xanh, từ sườn mặt tới cằm, lại đến đường con cổ, có cảm giác nghệ thuật không nói nên lời.
Trên người cậu lộ ra khí chất vô cùng cô độc, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ thong thả vuốt ve mặt cậu, cậu không nhịn được rũ đôi mi, ngửa đầu nhìn một lát rồi né tránh.
Bắt đầu từ ngày đó, Lý Mộ cảm thấy cậu giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo dễ vỡ.
Nhưng ở phim trường lại khác, lại là một bộ dáng khác, khổ sở gì cũng chịu được, vì luyện tạp kĩ, ngay cả chỉ đạo võ thuật cũng cảm thấy cậu giỏi.
Lý Mộ cứ vậy ngồi xem hết cả cảnh trong bồn tắm, ba vị trí quay cũng xem hết, từ chỗ anh nắm lấy eo Trang Khâm, Trang Khâm ngồi lên người anh, Lý Mộ nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm đó.
Trang Khâm cứ vậy lần lượt ngồi lên người mình.
Lý Mộ nhắm mắt, quần bò gồ lên, có chút khó nhịn.
Cuộc điện thoại của Trang Khâm gọi hơn mười phút, gọi xong cậu về cửa phòng chiếu phim, trộm mở cửa nhìn vào.
Bên trong không có âm thanh, hình ảnh cũng tĩnh, đang bị tạm dừng lại.
Lúc này Trang Khâm mới đi vào: “Ngại quá tôi gọi điện thoại hơi lâu, anh xem xong rồi à?”
“Không.” Lý Mộ giạng chân ngồi, đôi mắt ẩn nhẫn xúc cảm, “Chờ em xem cùng.”
Lý Mộ ấn lại cảnh trong bồn tắm, video tiếp tục phát, Trang Khâm ngồi xuống xem.
Trang Khâm tuy rằng xem thấy ngượng, nhưng nghề nghiệp không cho phép cậu nghĩ vẩn vơ, cậu chuyển góc nhìn của mình sang của đạo diễn, chú ý tới càng nhiều chi tiết, có vài hình ảnh rất đẹp, nếu thực sự phải xóa đi thì quá là đáng tiếc.
Đoạn trong bồn tắm này, chừng mực cảnh hôn quá lớn, Trang Khâm nhớ kỹ, xóa đi năm giây.
Lý Mộ phát hiện cậu thực sự nghiêm túc ghi chép lại, thật không thể tưởng tượng nổi.
Video tiếp theo phát từng cái một, ngoài máy quay tay, những cảnh quay có vị trí khác nhau quay cùng một đoạn động tác, thời gian vô cùng chậm chạp.
Lý Mộ nhịn vô cùng vất vả, lại nghĩ mình chính miệng đòi xem, xem xong sẽ đi.
Anh muốn kéo khóa quần bò thấp xuống một chút, nhưng ngại thể diện vẫn nhịn.
Trang Khâm còn nghiêm túc ghi nhớ.
Là cảnh vừa nãy đã xem qua ở phòng cắt ghép biên tập, nhưng phải dừng lại giữa chừng kia.
Âm thanh quá lớn, bị loa phóng đại động tĩnh mờ ám tới vô hạn, làm anh chịu chút quấy nhiễu, cảm giác mặc cũng thật nóng.
“… Anh Mộ, điều khiển đâu? Điều chỉnh âm lượng một chút được không?”
Lý Mộ không nghe rõ, Trang Khâm lại gần, lặp lại một lần bên tai anh: “Tiếng to quá!”
“Muốn cho nhỏ đi phải không?”
“Phải!”
Dán lại gần, Lý Mộ liền ngửi được mùi hương thoang thoảng trên cơ thể cậu, mùi rất nhẹ, phải ở gần mới ngửi thấy được.
Là nước hoa mình tặng.
Thần kinh Lý Mộ như bị kích thích không nhẹ, lập tức bị chọc tới quay cuồng như dung nham.
Khi Lý Mộ muốn ôm cậu, Trang Khâm ngồi trở về, rất nghiêm túc làm việc của mình, những cảnh này giữ lại, những cảnh này không cần, ghi chép rõ ràng trên giấy.
Video xem xong, mạng của Lý Mộ còn lại chưa tới một nửa, người vã mồ hôi, ngay cả vẻ mặt cũng không giữ được.
Trang Khâm cũng chịu dày vò, xem một lần nhiều như vậy… Người thường đều không chịu được, huống chi trong lúc quay mấy cảnh này, cậu và Lý Mộ đều vô cùng nghiêm túc, diễn rất giống, luôn làm Trang Khâm liên tưởng tới hiện thực, vừa liên tưởng là không thu lại được, cảm giác rất mạnh mẽ, càng đừng nói tới có Lý Mộ ngồi bên.
Cậu buông sổ, đứng dậy bật đèn.
Đèn sáng lên, Lý Mộ dừng điều khiển tắt đi hai cái đèn lớn, hai ngọn đèn tỏa ra ánh sáng nhu hòa hắt lên thảm đen.
“Muộn lắm rồi,” Trang Khâm nhìn đồng hồ, “Đêm nay anh muốn ở lại đây không? Dù sao cũng là nhà của anh.”
Lý Mộ nhìn về phía cậu, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt đã thay đổi, giọng nói cũng khàn: “Em muốn tôi ở lại? Em biết mời tôi, là có ý gì không?”