Phái Diễn Xuất

Chương 67



Tiếp viên hàng không tới nhắc máy bay sắp cất cánh, phải tháo tai nghe xuống.

Đã bắt đầu trượt trên đường băng rồi.

Trang Khâm gật đầu, mau chóng gõ chữ nhắn lại một chữ ừm: “Máy bay bay lên rồi, tạm không nói chuyện với anh.”

“… Anh Trang, anh không sao chứ?”

Trang Khâm khóa điện thoại lại, sửng sốt một lát mới lắc đầu, nói không sao cả.

Biểu hiện khác thương này của cậu, bị Tiểu Liên nhìn thấy hết: “Mặt anh đỏ lắm, có phải là mặc nhiều quá rồi không? Hay là cởi áo khoác ra đi.”

“Aiz, không cần.” Cậu nhìn thoáng qua bên dưới, kiến trức thành phố đã biến thành một hình ảnh thu nhỏ. Máy bay vững vàng, Trang Khâm hỏi: “Tiểu Liên, cậu từng có bạn gái chưa?”

“Học đại học đã từng có, sao anh lại đột nhiên hỏi…”

Trang Khâm: “Tìm chút tư liệu sống cho diễn xuất, sao lại ở bên nhau?”

“À à, em với cô ấy học cùng một lớp đại học,” Tiểu Liên kể lại, “Cũng không hiểu sao lại ở bên nhau, vì một hoạt động chung nên thêm QQ, lúc cô ấy không đến em tích điểm danh giúp cô ấy, số lần nhiều liền mời em đi ăn cơm, cô ấy hỏi em có thích ai chưa, em nói là không, cứ vậy hai lần em liền… Nhưng mà cô ấy cả thèm chóng chán, rất nhanh lại thích những người khác, đá em.”

Trang Khâm: “Xin lỗi… tôi không nên hỏi cậu chuyện này.”

“Không sao, không phải chuyện gì quan trọng, dù sao cũng chỉ yêu chứ đã kết hôn đâu, thích thì yêu không thích thì chia tay, cũng đã từng hưởng thu tình yêu cuồn nhiệt ngắn ngủi vui vẻ, chuyên lâu dài chúng ta không suy xét được, cũng không cần phải suy xét. Trừ phi tuổi đã lớn phải suy xét tới việc kết hôn.”

Trang Khâm gật đầu như suy tư gì.

Cậu lại đeo tai nghe lên, không biết nghĩ thế nào, nghe nhạc được một nửa lại quay về giao diện trò chuyện, lại lần nữa ấn vào voice chat kia.

Lý Mộ gần như không gửi voice chat, thường đều là đoạn tin nhắn ngắn, gần đây mới dần dần nhắn nhiều chữ hơn.

Trang Khâm mới đầu nghe liền cảm giác tai nóng lên, vội vàng thoát ra, không phải cậu chưa từng có ai theo đuổi, cũng không phải chưa từng có ai quyến rũ cậu, nhưng đa số ngay mới đầu đã chết yểu.

Một khi phát hiện người này có mầm mống suy nghĩ này, Trang Khâm hoặc là xử lý lạnh nhạt, hoặc thẳng thừng từ chối.

Không thể yêu đương trong lúc này —— hợp đồng ký với công ty yêu cầu cậu không thể yêu.

Người ở sân bay rất đông, đa số đều đi du lịch trong dịp Quốc khánh, mà tổ chương trình lại không hề cho diễn viên nghỉ lễ, tiếp tục quay.

Trang Khâm đi lối VIP ra sân bay, lên xe hơi tài trợ cho tổ chương trình, trở về căn cứ quay chương trình.

Dọc đường cậu đều gửi tin nhắn, nói cho Lý Mộ biết mình hạ cánh rồi, Lý Mộ liền hỏi cậu thuận lợi ra khỏi sân bay chưa, Trang Khâm nói mình đã ở trên xe của tổ chương trình rồi.

Lý Mộ: “Bữa ăn của tổ chương trình các cậu thế nào?”

“Cũng còn được, có phòng bếp có thể tự mình nấu ăn, có điều tôi nấu ăn dở, đều cùng gọi cơm hộp với bạn cùng phòng.”

Bạn cùng phòng.

Lý Mộ nghĩ đến việc này thì nhíu mày: “Ở cùng người khác, cuộc sống sinh hoạt hàng ngày giải quyết thế nào?”

“Mỗi người có khu vực sinh hoạt riêng, không quấy rầy lẫn nhau là ổn rồi, bạn cùng phòng của tôi là đàn anh trong trường đại học, người rất dễ ở chung.”

Lý Mộ xem chương trình tập một, đương nhiên đã biết đàn anh dễ ở chung là ai rồi.

Bộ phim truyền hình đầu tiên Trang Khâm ra mắt chính là hợp tác cùng đàn anh này, hai người còn có siêu thoại CP tên “Khoảnh khắc”, độ hot không thấp, có người viết fanfic, có người vẽ fanart, còn có người biên tập video phát đường.

Lần này hai người cùng tham gia chương trình, cơ hội khó có được này, fan CP đã bắt đầu ăn mừng nhảy múa chờ chương trình phát sóng tập mới.

Lý Mộ suy nghĩ khá nhiều, nhưng kiên quyết không thừa nhận cảm xúc này gọi là ghen.

Trang Khâm thấy anh không nhắn lại, gõ tiếp: “Hơn nữa có máy quay trong phòng, mọi người đều rất để ý việc cá nhân, không giống như lúc bình thường, cũng sẽ không động tí là tức giận, đều rất ưa sạch sẽ, trừ phi tổ chương trình đặc biệt yêu cầu mới cố tình tạo ra mâu thuẫn.”

Lý Mộ: “Máy quay trong phòng? Hoạt động cá nhân phải làm sao.”

“Không thay đồ trước máy quay là được rồi, trong toilet không bị theo dõi, tôi đều thay trong toilet, lúc ngủ thì che máy quay lại.”

Nhưng không có cảm giác an toàn là sự thật, vì buổi tối đi ngủ không được khóa cửa, cho dù cửa tòa nhà khóa, rất an toàn nhưng mỗi lần Trang Khâm ngủ đều không khỏi nghĩ tới những bộ phim kinh dị.

Cậu giải thích vấn đề quy trình của quay show thực tế cho Lý Mộ, xe tới nơi, đạo diễn bảo cậu thay điện thoại trở lại.

Đối với Trang Khâm không khoái lên mạng mà nói, cuộc sống không có điện thoại cũng vậy mà thôi, có việc thì sẽ gọi điện cho chị Mân chứ không phải là gọi cho cậu, nick Trang Khâm sẽ thường có một vài tin nhắn khó hiểu, có vài người không quen biết đột nhiên nhắn tin chào hỏi cậu, còn có loại gửi thẳng ảnh chụp cho cậu, hỏi muốn 419 không.

“Tôi về tổ chương trình rồi.”

Trang Khâm nhắn cho anh: “Không thể mang điện thoại, phải thay thành cái khác, khắp nơi đều là cameraman cầm máy quay, tôi không thể nhắn tin cho anh được, sẽ bị quay lại.”

Ngoài việc đưa điện thoại cho diễn viên để quảng cáo cho nhãn hiệu, tổ chương trình cũng không khuyến khích diễn viên vùi đầu nghịch điện thoại trong màn hình, đặc biệt là Trang Khâm tốn nhiều tiền như vậy để mời tới, không biểu hiện tốt mà cứ chơi, không phải là tốn tiền sao.

Lý Mộ bất mãn: “Vậy bao lâu mới nhắn tin lại được?”

Trang Khâm: “Buổi tối sau khi kết thúc công việc, có đôi khi rạng sáng mới xong, có đôi khi sớm hơn chút, cameraman đi rồi thì có thể nói chuyện phiếm với anh tiếp.”

Lý Mộ thậm chí có thể tưởng tượng được bộ dáng cậu nói những câu này ngoan ngoãn bao nhiêu.

Khóe miệng cong lên không rõ ràng: “Bao lâu là có thể nghỉ ngơi?”

“Quốc khánh bảy ngày chúng tôi không được nghỉ, quay liên tục một quần nữa, lại được nghỉ hai ngày, sau đó đứt quãng quay tới tận tháng mười hai mới kết thúc.”

Bởi vì nhiều diễn viên, thế nên thời gian khá tự do, chẳng sợ hôm nay cậu có công việc khác không thể không xin nghỉ, máy quay không quay được cậu hoàn toàn có thể đi quay người khác, có điều thông thường Trang Khâm sẽ không làm như vậy, cậu có thói quen sắp xếp thỏa đáng công việc, không gây thêm phiền phức cho tổ chương trình.

Bỏ hành lý xuống, Trang Khâm nhìn bảng biểu trên tường.

Một tuần này tất cả đều là chuẩn bị và thi đấu PK, PK trong team cùng huấn luyện viên, mười hai người battle luân phiên, cuối cùng chọn ra đội trưởng. Đội trưởng sẽ được phát một tấm thẻ, cũng chính là kim bài miễn tử có thể sử dụng sau này.

Tống Khác đi vào: “Đã về rồi đấy à?”

Trang Khâm gật đầu.

“Làm xong hết việc rồi?”



“Là tiệc đóng máy của đoàn phim, còn cả hoạt động đại diện thương hiệu.” Trang Khâm thấy máy quay đang hoạt động, cố tình nhắc tới chuyện đoàn phim.

Tống Khác rất thấu hiểu: “Lần trước còn nói tới đoàn phim của em làm khách mời, cũng chưa có thời gian nữa, phim điện ảnh bao giờ chiếu?”

“Đang cắt ghép lại, có điều hẳn là giữa năm sau mới chiếu được.” Có khả năng lớn trong quá trình biên tập sẽ bỏ mất phần PR cá nhân, nhưng Trang Khâm vẫn tuyên truyền cho phim điện ảnh, Tống Khác nói nhất định hết lòng ủng hộ: “Dù sao cũng là tác phẩm màn ảnh lớn của em.”

Hôm sau vẫn ghi hình trong căn cứ, kịch bản do huấn luyện viên phát cho mọi người, mà phân nhóm PK cũng là huấn luyện viên sắp xếp, MC đọc quy tắc: “Mỗi team huấn luyện viên chia thành sáu nhóm nhỏ, PK 2-2, sáu người thua tiến hành battle luân phiên, loại năm người, thăng cấp một người, bảy người được thăng cấp chia nhóm 2-2.”

Có người hỏi: “Bảy người chia nhóm 2-2 thế nào được?”

“Có một người sẽ một mình một nhóm,” MC nói, “Vận may cũng là một loại thực lực, có nghĩa là người này không cần phải thi đấu, vào thẳng battle bốn người. Thắng lợi cuối cùng có thể nhận được kim bài miễn tử.”

“Vậy là phải không ngừng thi đấu…”

MC nói: “Thế nên mọi người phải chuẩn bị kĩ, phải đọc số lượng lớn kịch bản trong thời gian ngắn.”

Bước đầu tiên của làm diễn viên chính là vậy, không thể ngừng gặp đoàn phim, phải gặp đoàn phim mới có hy vọng được thử vai, đạo diễn coi trọng, có nhiều người mỗi ngày đều gặp một đoàn phim, xem kịch bản khác nhau.

MC: “Tổ chương trình chọn ra một vài đoạn ngắn tinh túy trong kho điện ảnh đông tây, những kịch bản này được phát cho mọi người diễn lại trên sân khấu. Lúc PK tổ chương trình sẽ mời tới một vài khách quý đặc biệt tới bầu chọn cho 50 người xem ở hiện trường, tổng hợp kết quả bình chọn quyết định người thắng.”

MC đi tới tổ huấn luyện viên khác, đạo diễn Tằng mới xuất hiện, nhân viên công tác bê một thùng kịch bản, đạo diễn Tằng nói: “Mỗi người phát một tập, những kịch bản này đều sẽ kiểm tra, mỗi người đều có khả năng diễn nó, phải xem hết tất cả kịch bản.” Nói xong có người nhắc ông: “Đạo diễn Tằng, hình như phải chia nhóm trước rồi mới bốc kịch bản.”

“À, phân nhóm, được, tôi lấy mấy tờ giấy, các cậu lại đây bốc.” Đạo diễn Tằng nói xong, xé thẳng một tờ giấy trắng xuống, viết xuống dãy số, hai số 1, hai số 2, hai số 3… cứ vậy.

“Nào nào, bốc bừa một tờ đi.” Ông vo đống giấy nhỏ ném lên bàn, mười hai viên giấy, bốc bừa một viên, Trang Khâm không lựa chọn, cầm một viên người khác chọn còn thừa lại.

“Phân xong rồi chứ? Nhận được cùng một số thì tự giác đứng với nhau đi.”

Đan Vân Vân: “Đàn anh! Em cùng một nhóm với anh!”

Trang Khâm không hiểu sao cô ta lại vui vẻ thế.

Cậu không biết đối với Đan Vân Vân mà nói, tuy rằng biết kỹ thuật của bản thân thực sự nát, gặp phải người có chút kĩ thuật diễn như Trang Khâm thực sự là đường cùng, nhưng tới chương trình này cũng không thực sự để lấy giải gì đó, Đan Vân Vân hiểu rõ mình không có bản lĩnh đó.

Người đại diện của cô ta đã nói rõ với cô ta từ sớm, tham gia chương trình thực tế như vậy, thắng hay không không quan trọng, quan trọng là lên hình nhiều, nhiều đề tài, chẳng sợ bị bôi đen tới hot thì cũng nổi bật, ai mà chả biết —— sau này tẩy trắng là lại ngon ngay.

Trang Khâm từ chối cô ta một cách rõ ràng, bảo cô ta tránh xa một chút.

Nhưng lần này rút thăm phân nhóm là ý trời, Đan Vân Vân thấy ông trời cũng phải cho mình cơ hội để cọ nhiệt.

Đạo diễn Tằng vừa thấy hai người cùng nhóm thì cũng không vui lắm.

Cảm thấy tuyển thủ nữ này sẽ liên lụy tới phần biểu diễn của Trang Khâm.

Hai người nhận một kịch bản sân khấu, một người trong đó diễn tệ, sẽ liên lụy tới toàn bộ phần biểu diễn.

Ông chọn kịch bản cho từng nhóm tuyển thủ, rồi cũng tới lượt Trang Khâm chọn.

Đan Vân Vân chờ đạo diễn Tằng chọn cho mình một kịch bản tình yêu cảm động kinh thiên động địa.

Đạo diễn Tằng chọn trong hộp.

Trên bìa viết: “Ẩm Thực Nam Nữ”*.

Ẩm Thực Nam Nữ (饮食男女) là một bộ phim Đài Loan của đạo diễn Lý An được công chiếu lần đầu năm 1994. Nội dung: Ông Chu là một đầu bếp tài năng đã nghỉ hưu. Niềm vui duy nhất của ông là chuẩn bị những bữa ăn ngon cho ba con gái ông đã một mình nuôi nấng. Cả ba cô con gái của ông Chu đều chưa có ý định lập gia đình riêng. Xen giữa những rắc rối đời thường của họ là những cảnh phim về quá trình chuẩn bị, chế biến các món ăn của người đầu bếp.

Đạo diễn: Lý An.

Nhân vật: Lão Chu, Chu Gia Thiến.

Lên sân khấu nhân vật: Ông Chu, Chu gia thiến.

Đan Vân chưa xem bộ phim này bao giờ, nhưng vừa nhìn tên đã biết là phim tình yêu.

“Cậu diễn ông Chu.” Đạo diễn Tằng nói với Trang Khâm xong, lại nói với Đan Vân Vân: “Cô diễn con gái của ông Chu, Chu Gia Thiến.”

Đan Vân Vân: “…”

Cho dù có máy quay đang quay, cũng đã có tuyển thủ không nhịn được cười thành tiếng.

Đạo diễn Tằng nói với Trang Khâm: “Cho cậu diễn vai ông lão, có vấn đề gì không?”

“Không ạ, em có thể thử xem.”

Diễn viên chỉ có một ngày đọc kịch bản, luyện kịch bản, ngày mai đã phải lên sân khấu PK, sau đó lại một vòng thi mới, cứ thế lặp lại.

Đan Vân Vân chưa xem phim này, Trang Khâm bảo cô xem hết một lần đi, bản thân mình thì bắt đàu phân tích nhân vật ông Chu này.

Phim điện ảnh kể lại chính là quan hệ cha con. Ông Chu là một người góa vợ, đồng thời cũng là một đầu bếp. Mà bản chất phim điện ảnh là lừa gạt bản thân, hy sinh ý thức cá nhân để tạo ra một cuộc đời ăn mà không biết có mùi vị gì.

Ẩm thực là thứ trên mặt bàn, “dục vọng” và “tình dục” là thứ dưới mặt bàn, trong gia đình Trung Quốc, người lớn không bao giờ nói chuyện những thứ dưới mặt bàn này với con cái, vì thứ dưới mặt bàn không bao giờ được bày lên trên bàn, hành động ngớ ngẩn của nhân vật chính – ông Chu, cũng có thể dùng lý do này để lý giải*.

Cách hiểu của editor: trên mặt bàn – dưới mặt bàn này trước hết là thể hiện nội dung cuộc trò chuyện trong bữa ăn gia đình, hợp với kịch bản phim về gia đình, cũng như đầu bếp Chu. Nhưng hơn hết, nó còn ẩn dụ về những điều cha mẹ sẽ nói và không nói với con cái. Thế nên thức ăn là thứ bày trên bàn, còn dục vọng, tình dục lại là thứ cha mẹ ngại không nói ra, bị giấu dưới bàn. Tuy nhiên, đặt ẩm thực và tình dục ngang nhau vì cả hai đều là nhu cầu chính đáng của con người => tạo ra sự bất cân bằng vẫn luôn tồn tại trong gia đình Trung Quốc.

Nhân vật người cha ông Chu này, trong phim có tuyến tình cảm từ áp lực để biến chuyển thành giải phóng.

Cho dù chỉ là một trích đoạn, vẫn phải suy xét kịch bản và nhân vật từ toàn cục.

Trang Khâm lấy sổ ra phân tích nhân vật ông Chu này, phân tích tâm lý mỗi một câu nói của ông, thử thiết kế động tác cho ông.

Nhưng nếu muốn diễn tốt cũng không dễ dàng. Khi cậu đọc kịch bản, ngoài máy quay ra thì không có những người khác, Trang Khâm tìm tư liệu, làm bài tập, vốn muốn nhắn tin hỏi Trang Học Cửu một chút, song lại dừng lại, vì cảm thấy hơi ngượng.

Sư phụ sư nương Trang Khâm đều rất bảo thủ, cách biểu đạt trong phim điện ảnh như vậy, những thứ dưới mặt bàn sẽ mãi mãi không được mang ra bên ngoài.

Trên bàn cơm cùng người lớn, tuyệt không tới chuyện nhà người khác, cảm xúc ngượng ngùng kì lạ này, chính là cảm xúc của ông Chu.

Cậu đã tìm được phương pháp, cũng đã tìm được cảm giác, hứng thú biểu diễn tới, cậu một mình tua hết cả đoạn biểu diễn một lần tỏng phòng, bất tri bất giác, cậu đã học thuộc kịch bản.

Lúc Đan Vân Vân xem xong phim đi tới, phát hiện cậu đã thuộc cả kịch bản rồi, lập tức lấy kịch bản ra học thuộc, cô nàng học thuộc thực sự chậm, tới bốn giờ chiều rồi, cuối cùng cũng nói với Trang Khâm là đã học thuộc xong, hai người đọc thoại với nhau, cô ta quên lời.



Trang Khâm: “Cô học thuộc kịch bản tiếp đi, học xong thì bảo tôi.”

Chín giờ tối, cuối cùng cũng có thể đọc thoại không quên từ, nhưng tình cảm của cô ta hiển nhiên không đúng chỗ, cô ta xin lỗi Trang Khâm, sau đó cầm điện thoại xem phim, học theo.

Trang Khâm biết có vài diễn viên giống như cô, càng tệ hơn cậu cũng đã gặp cả rồi. Tính tình cậu thực sự khá tốt, cũng không nổi giận, cùng cô nàng làm đi làm lại, sau đó thêm động tác, tập tiếp.

Đạo diễn Tằng kết thúc công việc, đi tới đây xem thử: “Vẫn còn đang tập?”

Trang Khâm gật đầu.

Đạo diễn Tằng: “Hai người tập thử một lần cho tôi xem.”

Hai người diễn theo kịch bản, lúc này Trang khâm vẫn tiếp tục sử dụng phương pháp cũ của mình, nhưng đồng thời cũng vận dụng phương pháp mới biểu diễn, dưới tình huống không hóa trang, cậu điều chỉnh toàn bộ tư thái và hình thể tới trạng thái người già, lại không có gì không ổn, rất hợp với nhân vật.

Tuy đạo diễn Tằng đã biết diễn viên trẻ này có bản lĩnh, nhưng vẫn phải giật mình.

Thanh niên phải diễn người già, khó khăn không phải không lớn, Trang Khâm bắt chước hình thể người lại rất ra dáng.

Ông nhìn ra khuyết điểm trong lời thoại, bắt đầu mắng Đan Vân Vân: “Cô học diễn theo phim điện ảnh phải không?” Vừa thấy động tác của Đan Vân Vân là biết học theo y hệt như trong phim, “Sao có mỗi học diễn theo thôi mà cũng không tốt!”

“Ngay cả bắt chước cũng làm không tốt thì đừng làm diễn viên nữa!”

Đan Vân Vân bị ông quát cho đỏ cả mắt, bị dọa khóc.

Đạo diễn Tằng lại không chịu được dáng vẻ này của cô ta: “Trang Khâm đi nghỉ ngơi, cô luyện tập tiếp, luyện không tốt thì đừng ngủ.”

“Em… em nhận thua được chưa, em từ bỏ quyền, em không thắng được dàn anh, thật xin lỗi đàn anh, làm chậm trễ thời gian của anh rồi.” Cô sụt sịt.

Cho dù không ưa cô, Trang Khâm cũng không nói ra được lời nặng nề: “Cô luyện tập chăm chỉ, thi đấu vẫn phải thi, cố lên.”

Đạo diễn Tằng rất không thích loại diễn viên này, cũng không bày ra được vẻ mặt tốt: “Cô bỏ quyền, giờ tôi sẽ đá cô ra khỏi tổ chương trình, có bao nhiêu diễn viên muốn tham gia, cô không muốn ở lại thì cút.”

Đan Vân Vân khựng lại một chút, mở to hai mắt, lại không dám nói tiếp nữa.

Trang Khâm hỏi cô ta: “Cô có muốn diễn nữa không?”

Cô ta gật đầu ngay: “Muốn! Muốn! Em không bỏ quyền nữa, tối nay em luyện tập chăm chỉ, ngày mai không làm ảnh hưởng tới anh.”

Trang Khâm nói được, đạo diễn Tằng thối mặt, quay người đi mất.

Đan Vân Vân nói: “Cảm ơn đàn anh.”

Trang Khâm kết thúc công việc, tới tìm đạo diễn Tằng.

Đạo diễn Tằng: “Cậu tới nói giúp cô ta? Cô ta là bạn gái cậu?”

“Không, không phải, em và cô ấy không có quan hệ, em có…” Trang Khâm cũng không biết có thể tính là có hay không, nhưng nhắc tới chuyện này, cậu không hiểu sao lại nhớ tới việc Lý Mộ bảo mình kết thúc công việc thì gọi điện nhắn tin cho anh.

“Có đối tượng?” Đạo diễn Tằng, “Mấy hôm trước vừa bảo không có mà?”

Hai ngày trước tập cảnh tình cảm, đạo diễn Tằng đã hỏi câu hỏi này rồi.

Trang Khâm lắc đầu, chuyển sang chuyện khác.

Điều cậu muốn hỏi chính là việc biểu diễn, đạo diễn Tằng giải đáp, vì đã kết thúc công việc, cũng không sợ bị quay lại.

Cậu về phòng, vào phòng tắm tắm rửa.

Vừa rồi tập luyện, diễn viên nữ không biết là cố tình hay vô ý chạm vào cậu vài lần, Trang Khâm dùng xà phòng thơm xoa hồi lâu trên phần da kia, lau khô nước, thay đồ ngủ đi ra ngoài.

Đến lượt Tống Khác vào tắm.

Máy quay trong phòng đã tắt hết, còn bị che đi.

Trang Khâm hơi thả lỏng, ngồi xếp bằng trên giường.

“Kết thúc công việc chưa?”

Tin nhắn là hơn mười phút trước, Trang Khâm nhắn lại: “Kết thúc công việc rồi, mới tắm xong đi ra.”

“Hôm nay ghi hình cái gì?” Lý Mộ mỗi lần chờ cậu nhắn tin, kiên nhẫn và sự chờ mong đều bị treo lên. Anh biết Trang Khâm ghi hình cả ngày chắc chắn sẽ rất mệt, nhưng vẫn muốn mỗi ngày trò chuyện vài câu với cậu.

Trang Khâm nói nhận kịch bản, phải diễn với người khác, cũng chính là PK.

“Kịch bản gì?”

“”Ẩm Thực Nam Nữ”, tôi diễn ông Chu.”

“Nữ diễn viên diễn cùng cậu thì sao? Đừng nói là diễn con gái của cậu nhé?”

“Phải…”

Trang Khâm rất ít khi nói chuyện với người khác như vậy, công việc của cậu thường xuyên không được như ý, đương nhiên không thể nói cho người nhà biết, về phần bạn thì không có ai có quan hệ bạn bè như thế.

Lý Mộ đang phân tích nhân vật ông Chu này, đồng thời phân tích nội hàm phim điện ảnh.

“Đề tài kiểu này thực sự kiêng kị đối với gia đình Trung Quốc, có điều thực sắc tính dã, là chuyện bình thường.”

Trang Khâm đeo tai nghe nghe giọng nói của anh, cậu cảm thấy mình vốn dĩ có thể diễn tốt nhân vật này, một phần công lao lớn nhờ vào giáo dục từ nhỏ, đối với đề tài này theo phản xạ thấy thẹn, là chuyện không thể bày lên mặt bàn được.

Gõ một đoạn chữ, cảm thấy không ổn, lại xóa.

Lý Mộ thấy trong khung tin nhắn ghi đối phương đang nhập vào, mà nhập thật lâu cũng không thấy tin nhắn đâu, cuối cùng biến thành một cái meme mèo gật đầu đồng ý.

“Đừng thấy ngại.” Lý Mộ có thể cảm nhận được cậu đang ngượng ngùng: “Cậu là diễn viên có tư cách từng diễn cảnh giường chiếu.”

Lúc quay Trang Khâm cũng chưa thấy làm sao, giờ nhớ lại, tự dưng lại e lệ: “Đóng phim là đóng phim, cũng không phải là thật, không thể coi là một được!”

Lý Mộ cân nhắc ý của những lời này: “Muốn làm thật không?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv