Ở góc nhìn của Trang Khâm, đây là chuyện tốt cho cả bản thân và Lý Mộ, tập trung quay xong vài cảnh quay có tiếp xúc tứ chi này, về sau lại diễn làm người xa lạ mới gặp, với ảo giác của diễn viên, filter được tạo nên do cảnh quay trong phim sẽ mờ đi rất nhiều.
Ngày đầu tiên quay cảnh trong xe, lên phim chỉ tầm hai, ba giây, cũng không đối diễn trước, nhưng cả hai diễn viên rất chuyên nghiệp, quay hai lần là qua.
Cảnh ngày hôm sau, cũng chỉ trong vòng ba lần là qua.
Quay cảnh yêu cầu tiếp xúc tứ chi thường xuyên, làm thần kinh của Lý Mộ hoạt động cường độ cao, nhưng trước đó anh đã bình tĩnh suy nghĩ, biết cần phải phân chia trong và ngoài phim, trong phim thân mật thế nào cũng không thể mang ra ngoài hiện thực được.
Mà hôm đó, bản thân đã chịu ảnh hưởng mãnh liệt trong phim, nên mới không đúng mực —— ảo giác do diễn rất dễ làm cho người ta mất chừng mực, nhưng thực tế ngoài cảnh quay, Trang Khâm cũng không phải người có tính cách chủ động như vậy, thích cũng sẽ không nói ra miệng.
Lý Mộ tốn vài ngày, một lần nữa tạo nên mối quan hệ hữu hảo đúng mực giữa hai người, mà khoảng cách lại suýt chút nữa đã có thể đâm thủng lớp giấy dán cửa sổ.
Trong phòng hóa trang, hai người chuẩn bị cho cảnh giường chiếu phải quay trong hôm nay.
Đây là cảnh giường chiếu duy nhất trong cả bộ phim miêu tả chi tiết động tác ôm, hôn.
Trang Khâm cầm kịch bản đã qua sửa chữa tới, cậu ngồi một lát trên sofa, chốc lát lại đứng lên, rồi mở cửa nhìn liếc qua —— cậu vẫn đang đợi nhân viên công tác gọi họ qua.
Kịch bản cậu hiểu rõ, biết phải diễn thế nào, cầm trong tay xem đi xem lại, là vì càng đọc càng không tìm thấy cảm xúc.
Lý Mộ thấy cậu úp kịch bản trên bàn trang điểm, ôm chân ngồi trên ghế, liền hỏi: “Cậu căng thẳng à?”
“Không phải,” Phản ứng đầu tiên của Trang Khâm là phủ nhận, sau cậu lại nói, “Có hơi hơi, những cảnh chúng ta đã quay trước kia, cũng không giống vậy.”
Cảnh này, tuy sau khi sửa một đống, biến thành làm dưới chăn, nhưng độ mãnh liệt vẫn lớn như trước.
Mà những cảnh trước đó quay tưởng như là kịch liệt, nhưng tính ra đa số đều chỉ là cảnh hôn, ví dụ như cảnh trong bồn tắm, ngoài hút thuốc ra, hôn môi chiếm đa số cảnh quay, nhiều nhất có khi chỉ là ba giây, nhưng trong lúc quay, phải kéo dài hồi lâu, tứ chi tiếp xúc lặp đi lặp lại.
Nếu theo sự lý giải của cậu về kịch bản phân cảnh của đạo diễn, tổng cộng cảnh mờ ám trong cả bộ phim sẽ không vượt quá sáu phút, nếu chiếu trong nước, sáu phút này, thậm chí nhiều cảnh bạo lực, máu me, đều sẽ bị cắt bỏ hết.
“Nếu thấy căng thẳng thì đừng đọc kịch bản nữa.” Lý Mộ nhìn khuôn mặt trắng nõn phản chiếu trong gương của cậu nói, gần đây hiệu quả giảm cân của Trang Khâm rất rõ rệt, khuôn mặt gầy xọp đi trông thấy. Tuy biết đây là yêu cầu khi đóng phim, nhưng Lý Mộ luôn thấy cậu vất vả quá mức.
“Tôi không đọc nữa…” Trang Khâm đứng lên.
Lý Mộ ngồi ở một bên sofa, ánh nắng mông lung sớm ban mai xuyên qua cửa kính mờ mờ của phòng hóa trang, đọng lại trên sườn má anh, góc cạnh rõ ràng đã nhu hòa đi. Anh giơ tay vẫy Trang Khâm lại gần: “Giờ nên nghỉ ngơi, chúng ta nói chuyện một chút về công việc của cậu nhé.”
“Công việc của cậu ấy à…” Trang Khâm nghĩ anh muốn hiểu hơn về diễn viên, liền ngồi ở chỗ trống còn lại trên sofa nói, “Tôi vẫn luôn không ngừng tìm đoàn phim, gặp mặt bên quảng cáo, đóng phim, tham gia các hoạt động quay quảng cáo.”
Đóng phim kiếm được ít, tốn thời gian, nhưng là công việc cậu yêu thích nhất, tham gia hoạt động là để ra mắt khán giả nhiều hơn, mà quay quảng cáo mới là nguồn thu dồi dào.
Trang Khâm cường điệu kể thực trạng làm diễn viên trong nước: “Chất lượng của các đoàn phim trong nước không đồng đều, trong một đoàn phim đã có ba diễn viên mang vốn vào đoàn, một hai idol không biết diễn xuất, đạo diễn không có tiếng nói, phim càng lúc càng bị làm ẩu…”
Sự hỗn loạn trong nghề này đã bắt đầu ngay từ hiện tại, Trang Khâm biết tương lai vẫn còn tiếp tục duy trì, nhiều năm chỉ tăng mà không giảm.
Nói xong, cậu cũng tự nhận ra mình đang than vãn, vì Lý Mộ vốn không thể gặp phải đủ sự hỗn loạn trong ngành này như lời cậu kể được.
“Cậu nói tiếp đi?” Lý Mộ lắng nghe rất nghiêm túc.
Trang Khâm tạm dừng lại, nói tới mặt tích cực: “Đoàn phim tốt cũng có rất nhiều, như là đoàn phim của chúng ta chẳng hạn, điều kiện tốt, đạo diễn nghiêm túc, nhân viên công tác có trách nhiệm, diễn viên chuyên nghiệp.” Khó nhất là vô cùng hòa hợp, đây là đoàn phim thoải mái nhất Trang Khâm từng gia nhập.
Lý Mộ bèn hỏi: “Tháng sau cậu sẽ về nước gặp thử đoàn phim khác nhỉ, gặp mặt đoàn phim ý là thử vai phải không, những kịch bản kia thế nào, cậu đã đọc chưa?”
“Chưa đọc được toàn bộ, nhưng đều là đoàn phim rất tốt.” Tháng sau cậu muốn xin nghỉ về nước khoảng nửa tháng, phải gặp các đoàn phim không ngừng, còn phải trao đổi làm gương mặt đại diện quảng cáo, nửa tháng này dùng cường độ cao quay nhân vật của mình nhận cơm hộp xong, đoạn sau chính là những cảnh sát thủ đuổi giết trả thù.
Lý Mộ nghe xong hỏi: “Đoàn phim là tự cậu liên hệ hay do công ty liên hệ?”
“Tôi tự mình tìm.” Những đoàn phim cậu liên hệ kia, Trang Khâm đều có ấn tượng, ratings danh tiếng tương lai, hoặc danh tiếng trên mặt thu hoạch lượt xem đều rất tốt.
“Không có ai giúp đỡ cậu ư?”
Trang Khâm lắc đầu, ôm gối trên sofa: “Tôi tìm được đạo diễn rồi, họ đồng ý cho tôi cơ hội, có bên đưa kịch bản cho tôi, cũng có bên chưa cho, có lẽ phải đợi gặp đoàn phim, ngẫu hứng phát huy.”
“Có những đạo diễn nào, phim thể loại gì?” Lý Mộ nghĩ cậu nhiệt tình yêu thương diễn xuất, thế nên lúc trước tình nguyện bỏ ra 50 vạn để nhận kịch bản như “Tàng Tâm”, lúc này chỉ sợ cậu giẫm phải vết xe đổ.
“Có ba bộ là kịch bản phim cổ trang, bên kia đã xem tôi diễn xuất, đạo diễn là XXX, người ta khá thích tôi, nói rất hoan nghênh tôi tham gia, đương nhiên, nếu diễn xuất của tôi không tốt, vẫn sẽ bị người ta đá đi.” Trang Khâm nhớ rất rõ ratings của bộ phim ký lục này, lúc ấy ai nấy đều canh trước TV để xem, “Còn có phim hiện đại, bốn bộ phim khác là điện ảnh, một bộ là phim hài, đạo diễn là…”
Trang Khâm kể qua thể loại phim và đạo diễn ra, Lý Mộ vừa nghe vừa đưa kết luận.
Đều là phim thương mại.
Bởi vì không quá am hiểu nghệ sĩ trong nước, đạo diễn này nghe vào tai, có lẽ chỉ có người đầu tiên là từng nghe tới, những người khác Lý Mộ không có ấn tượng gì.
Nhưng nghe cậu nói muốn gặp nhiều đoàn phim như vậy cùng một lúc, Lý Mộ liền hiểu cậu có áp lực về tiền. Chính là áp lực do hợp đồng đánh cược mang lại.
“Cậu muốn quay hết tất cả những bộ phim này?” “Tôi thử vai trước đã, nếu như không trùng thời gian, tôi có thể nhận hết, còn nếu có trùng, lại chọn tiếp.” Mấu chốt là không biết có thể thử vai thành công hay không, cái lý đừng đặt trứng gà vào trong cùng một giỏ* cậu vẫn hiểu.
* Có nghĩa là đừng đầu tư tất cả tiền mình có vào 1 loại hình đầu tư nhất định để hạn chế rủi ro và đa dạng hóa danh mục đầu tư.
Lý Mộ hơi ngẫm nghĩ: “Nếu muốn bàn chuyện hợp đồng, cả công ty cậu và người đại diện của cậu đều không bàn, thì thuê một luật sư tư nhân đi. Không cần để bản thân mệt mỏi như vậy, tìm một luật sư giúp cậu.
Trang Khâm gật đầu, kiến thức về pháp luật của cậu rất ít ỏi, bị người ta dùng câu chữ lừa đảo cũng không biết.
Tiếp đó cậu lại nghe anh nói: “Nếu không tìm được người thích hợp, tôi giới thiệu một người cho cậu.”
Chỉ cần mình tìm luật sư giúp Trang Khâm qua được cửa này, trong lúc đó Lý Mộ về nước, hoàn thành việc thu mua cổ phiếu, biến thành đại cổ đông, hợp đồng đánh cược của Trang Khâm sẽ đương nhiên chuyển sang anh.
Hiệu lực của hợp đồng đương nhiên không thể tự nhiên mất đi, nhưng không tới mức làm cho cậu nhóc này và công ty trở thành kẻ thù, cũng không tới mức tự tìm tới đoàn phim nát, tiếp quảng cáo vớ vẩn gì.
Trang Khâm do dự, Lý Mộ hiểu cậu để ý tới vấn đề ân huệ, bổ sung: “Luật sư thu phí theo giờ.”
Lúc này Trang Khâm mới đồng ý, nói lời cảm ơn.
“Đừng.” Lý Mộ nói, “Đừng tạo ra áp lực quá lớn cho bản thân.” Nói xong, bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên, bảo họ chuẩn bị một chút.
Lý Mộ đứng lên, ánh mặt trời xuyên qua kính mờ, rơi xuống bên cạnh người anh, lông mi rũ xuống bị chiếu vào tới như cháy lên, ánh vàng kim tỏa ra lấp lánh, anh xoa đầu cậu: “Yên tâm, mọi chuyện rồi sẽ đều qua đi.”
Trang Khâm ngẩng đầu nhìn anh, ánh sáng này cũng không mãnh liệt chói mắt, thực sự lóa mắt chính là ánh sáng do chính Lý Mộ tỏa ra, khiến người không rời được mắt, nó khiến đôi mắt Trang Khâm cay cay, không nhịn được phải nhắm lại.
Hợp đồng đánh cược là do cậu ký, ký xong cũng từng có lúc mê mang, nhưng chưa từng hối hận, gần như không ai hiểu cho cậu, người bên cạnh cũng không biết tới việc này. Lý Mộ hiển nhiên cũng không biết, nhưng từng lời Lý Mộ nói, đều đang an ủi nỗi lo lắng hãi hùng không xác định đối với tương lai của cậu, những lời này làm Trang Khâm phải cảm thán anh thật sự thông minh, có thể dễ dàng hiểu được mình.
“Đừng ngây ra nữa.” Bàn tay Lý Mộ quơ quơ trước mắt cậu, “Phải quay luôn bây giờ.”
“À à.” Trang Khâm lấy lại tinh thần, lấy băng dính màu da và đôi tất chân ngắn còn chưa bóc ra khỏi túi.
Vì sợ đồ đoàn phim chuẩn bị cho lúc xé ra sẽ rất đau nên Trang Khâm tự chuẩn bị trước: “Tôi chưa từng quay những cảnh này, cũng không biết nên hỏi ai, nhưng… diễn viên trong giới đều dùng phương pháp này.”
Cậu lại lấy một cuộn băng dính màu da và tất chân mới ra khỏi túi, đưa cho Lý Mộ: “Anh có muốn dùng loại này của tôi không? Hay là dùng của đoàn phim? Đồ của đoàn phim lúc lột ra có thể sẽ làm rụng lông.”
… Rụng lông.
Lý Mộ nhíu chặt mày: “Bắt buộc phải dùng?”
“Không dùng tất chân này cũng được, ở chỗ tôi còn có khẩu trang.”
“Ý tôi là băng dính này.” Lý Mộ xé một miếng, dán thử trên tay.
Trang Khâm lại lấy một cuộn ra: “Tôi đã thử rồi, độ dính kia cũng ổn, đây là đoàn phim phát cho, có thể dán bên ngoài.
“Nếu không dán băng dính thì sao?” Lý Mộ kháng cự thứ này, cho rằng không cần thiết, bản thân cũng sẽ không diễn giả thành thật trong lúc quay phim.
“Thực ra tác dụng của dán băng dính, là để phòng ngừa **,” Bản thân Trang Khâm cũng không hiểu hết, nhưng đã biết những điều cơ bản, cậu nghiêm túc giải thích tầm quan trọng cho Lý Mộ nghe, “Nếu anh không dán, trong lúc quay phim có thể sẽ chọc vào tôi.”