Lý Mộ phủ nhận, Khâu Minh xua xua tay: “Tôi hiểu, tôi hiểu, đúng rồi, tôi thấy có thứ này trên hot search, khá hay ho, gửi cho anh, anh xem xem.”
Lý Mộ lấy điện thoại ra, thấy trong phần tin nhắn của Tiểu Minh có rất nhiều hình ảnh được gửi tới.
Khâu Minh nói: “Chiều qua cậu ta còn tham gia đi thảm đỏ, tối mới quay xong.”
Trên ảnh, rõ ràng là bạn nhỏ đã diễn thử cùng với anh.
Cậu mặc trường bào mã quái, đứng giữa thảm đỏ, mặt nở nụ cười, đôi mắt khi mở to trông có vẻ tròn, cười rộ lên thì lại cong cong như trăng non, đường nét hẹp dài vừa thâm tình cũng vừa góc cạnh, hòa tan sự nhu hòa của ngũ quan.
Đẹp, nhưng không đẹp bằng người thật, chỉ mới thể hiện được khoảng 30% người thật.
Khâu Minh nói: “Nếu anh muốn xem ảnh raw, còn có hai cái ảnh gif kìa, đến tôi cũng rung động rồi!”
Lý Mộ: “Ảnh raw là cái gì?”
Khâu Minh chộp lấy điện thoại của anh, tìm cho anh xem: “Ảnh raw là ảnh chưa qua chỉnh sửa, do fans tự chụp lấy, anh xem đi.”
Lý Mộ cúi đầu nhìn.
Trên ảnh, Trang Khâm hình như được vài vệ sĩ vây quanh, có lẽ là đang nói chuyện với nam diễn viên bên cạnh, chỉ lộ ra sườn mặt, sườn mặt của cậu rất rạng rỡ, trán no đủ, mũi cao thẳng, xương quai hàm tinh xảo, toàn thân có khí chất cổ điển, vượt xa đám người xung quanh.
Bức ảnh tiếp đó, hình như cậu để ý tới fans, sườn mặt biến thành nửa sườn mặt, sau đó là chính diện, mang theo ý cười.
Ấn mở gif, toàn bộ động tác ngoái đầu lại bị chỉnh slo-mo, cúi đầu nói chuyện, quay đầu lại nở nụ cười tươi, lại quay đầu đi, tuổi mới hai mươi làm toàn thân cậu đều tràn đầy tinh thần thanh xuân phấn chấn bồng bột, ngay cả hơi thở tựa như cũng mang theo hương sương sớm trên cỏ xanh, chỉnh thể lại có khí chất ở giữa con trai và đàn ông.
Lý Mộ xem vài giây, bỏ điện thoại xuống, bộ dáng kia như đang nói cho Khâu Minh rằng không có gì đẹp cả.
Khâu Minh “hừ” một tiếng: “Chờ khởi quay rồi, mỗi ngày tôi đều tới tham ban, ảnh nào có đẹp bằng người thật?”
Lý Mộ không lên tiếng, mặt cũng không có cảm xúc gì, cơm nước xong thì về khách sạn, tắm rửa xong đi ngủ, đầu tựa vào gối, khi anh mở điện thoại, tự nhiên lại vào phần tin nhắn của Tiểu Minh kia.
Không biết thần kinh có chỗ nào hoạt động sai, mà anh mở từng tấm ảnh ra xem, cuối cùng chọn một ảnh, ấn lưu lại.
Trang Khâm đang xem kịch bản, viết bút kí, màn hình điện thoại đột nhiên xuất hiện tin nhắn của Tô Mân.
“Cậu mua hotsearch à?”
“Không, chị Mân, sao vậy?”
Tô Mân gửi một ảnh cho cậu: “Chị hỏi thử, công ty không mua cho cậu, hotsearch dài kì mua cho cậu cũng đã bỏ hết rồi.”
Trang Khâm đưa mắt nhìn ảnh, tag [Trang Khâm ngoái đầu nhìn lại] đang đứng ở vị trí đầu tiên.
Phía dưới chính là các nữ minh tinh hàng năm đều bá chiếm vị trí 12345 trên hot search, từ khóa là thảm đỏ, ảnh raw, tiên nữ.
Trang Khâm nhắn lại: “Buổi chiều Tiểu Liên có cho em xem, lúc ấy đang ở vị trí thứ năm.”
Tô Mân lại gửi thêm cho cậu một cái ảnh: “Nếu chị nhớ không nhầm, thì đây là antifan của cậu?”
Trang Khâm rep không nhớ rõ.
Chỉ thấy trên ảnh là ID antifan đã khắc sâu ấn tượng cho Tô Mân, người này bình luận dưới tài khoản marketing: “Đây là ai? Trang Khâm? Chủ thớt gửi nhầm ảnh rồi phải không, tôi không tin! Cậu ta mà đẹp được như thế? Có phải là mới phẫu thuật thẩm mỹ* không???”
*Đoạn này bản gốc là đi “do”, t không rõ lắm ý là thế nào nhưng cảm thấy PTTM có vẻ khá hợp với bối cảnh, ai biết thì góp ý cho t với nhé!
Phía dưới cũng có người rep: “Đúng thế, cậu ta thay đổi nhiều thật đấy…”
“[ngại ngùng] đây là ảnh raw của anh chúng tui, anh ấy không chỉnh gì nhé, cảm ơn mọi người đã chú ý tới anh chúng tui [ảnh]”
“Lầu trên này, giờ video còn chỉnh sửa được nữa là ảnh raw?? Gửi ảnh photoshop lừa gạt bố cô đấy à!”
“Chỉnh sửa mẹ mày ấy, đây là vẻ đẹp tự nhiên vốn có!!!”
“Không tin xem ảnh, ảnh cắt từ bên Visual China* đấy, đẹp hơn ảnh photoshop cả mười vạn lần!! [ảnh]”
*Visual China Group là một cơ quan truyền thông và hình ảnh của Trung Quốc. Được thành lập vào năm 2000, đây là nhà cung cấp nội dung đa phương tiện chứng khoán cho ngành truyền thông thương mại.
Bây giờ thấy những fans cứng có dấu hiệu muốn war đến cùng với đám anti, trong lòng cậu tự dưng có cảm giác vui vẻ đã lâu không có, lại chua chua, làm cậu thấy rưng rưng nước mắt.
Chị Mân lại gửi cho cậu mấy bức ảnh: “Cái này thì vượt quá giới hạn rồi!”
Thực ra một bộ phận lớn fans của Trang Khâm đều là từ bộ phận marketing mà ra, cả fans và anti của cậu đều nhiều, nhưng mấy nhược điểm tới tới lui lui như vậy, có một nửa là bịa đặt cả.
“Tôi đệt, ai đây, là cái người diễn “Kiếm Như Hồng” kia đấy à??? Sao thấy chả giống tí nào, tạo hình này quá tuyệt!”
“U1S1*, đầu bảng tuy là không có văn hóa nhưng giá trị nhan sắc thực sự có thể cân được á.”
*U1S1: 有一说一 [youyishuoyi]: có gì nói đó.
“Đầu bảng” là nickname đen tối của Trang Khâm.
Bộ phim đầu tiên cậu đóng diễn viên chính là một bộ phim truyền hình cổ trang “Kiếm Như Hồng”, có một tập giả làm hoa khôi, mặc nữ trang, biến thành đầu bảng thanh lâu lên sàn. Tuy ngũ quan cậu thiên về ôn hòa tinh xảo, nhưng dù sao cũng là nam nhi 100%, dáng vẻ có sự khác biệt rất lớn so với nữ minh tinh, mặt mày càng thiên về góc cạnh, hơn nữa cái váy đỏ trong tập phim kia thực sự rất gay mắt, lời thoại càng xàm nhảm, bị cap ảnh lại photoshop rất cay mắt.
“Cười chết tao rồi, thế này mà đầu bảng, còn là một đêm tốn thiên kim? Diễn viên quần chúng mù hết rồi à!!”
Nickname đen tối cứ vậy mà xuất hiện.
Từ khi trọng sinh tới nay, Trang Khâm bắt đầu tránh việc để ý tới tin tức giải trí, không để ý tới tin của mình, kể cả là xấu hay tốt.
Tô Mân thấy vậy cũng khá tốt, bởi trước kia Trang Khâm thường xuyên xem những lời nói cay độc của antifans, rồi rất hay bị những lời nói móc mỉa kia chọc tức tới khóc.
Bây giờ cậu dứt khoát không xem, cô cũng không cần phải đi khuyên răn nhiều nữa, chỉ an ủi: “Cậu đừng xem quá nhiều mấy lời nói ác ý, cứ nhìn vào mặt tốt ấy.”
Dù vậy, Tô Mân cũng sẽ thường xuyên gửi một vài tin cho cậu, để cậu không quá tách biệt khỏi cái giới này.
Cô không biết, Trang Khâm không muốn xem, không phải là không muốn để bụng, mà là do quá để ý.
Ở cái tuổi còn chưa nhớ được, cậu được sư phụ và sư nương nhặt về nhà, tuy theo họ Trang giống sư phụ, nhưng cậu hiểu rõ mình chỉ là đồ đệ được nhận nuôi mà thôi, từ nhỏ sư phụ nghiêm khắc với cậu, cậu không dám cãi, có muốn gì cũng chưa bao giờ nói ra.
Thứ cảm xúc này tích lũy xuống rất sâu, làm diễn viên đóng thế cho Trịnh Phong Bách, cuối cùng đóng vai chính, đoàn phim cuối cùng đã trả cho cậu catse bốn vạn một tập, tài khoản của cậu lập tức nhiều thêm hai trăm vạn, ngày đó cậu chạy tới siêu thị, mua điên cuồng hơn một nghìn đồng tiền đồ ăn vặt mang về nhà.
Bộ phim năm trước được chiếu, cậu một lần đã nổi tiếng, có rất nhiều người thích cậu.
Có người đại diện tới gặp cậu, kí hợp đồng với cậu, Trang Khâm hỏi Tô Mân: “Em vẫn muốn đóng phim tiếp được không? Em kí hợp đồng với các chị, sẽ có nhiều cơ hội quay phim hơn phải không?”
Tô Mân nói: “Chúng tôi kí với cậu, chính là để cho cậu tiếp tục diễn phim.”
Sự cố xảy ra, Trang Khâm tham gia lễ tang của sư nương xong, từ Mỹ về nước, xuống máy bay, lại thấy có một đống lớn truyền thông chực sẵn ở sân bay.
Lúc này lại không phải là để đón gió tẩy trần cho cậu, càng không phải là do công ty sắp xếp.
Vô số microphone sắc nhọn chọc tới mặt cậu: “Trang Khâm, vì sao cậu lại muốn hại chết người khác?”
“Cậu có biết em gái Hải Dương (diễn viên đóng thế) là fan của cậu không?”
“Công ty của cậu thanh minh nói bồi thường 15 vạn, cậu có còn là người nữa không vậy?”
Một câu Trang Khâm cũng không trả lời được.
Xung quanh có người qua đường hét to một tiếng: “Nó là hung thủ giết người đấy!”
Có một truyền thông vô lương, bởi xô đẩy cậu, bị vệ sĩ ngăn lại, động tác của vệ sĩ thô lỗ, trong lúc đẩy qua kéo lại, paparazzi bị ngã xuống đất không dậy được, gã hô to nói cậu đánh người, đại minh tinh đánh người.
Trang Khâm muốn xoay người lại đỡ gã, lại bị các bên truyền thông khác cản lại, vệ sĩ che cho cậu, bảo cậu đừng nhúc nhích, hộ tống cậu lên xe.
Không ai không thích danh lợi, nhưng đã từng mất đi một lần, thật vất vả mới bò ra được khỏi vũng bùn nhớp, tiếp nhận tất cả rồi, cậu sợ lần này thua cuộc, lại lần nữa mất đi, nên cưỡng ép bản thân đừng đi để ý những chuyện đó.
Cái giới coi trọng vật chất này thay đổi rất nhanh, cậu cũng giống như vô số người vậy, chỉ là một hạt cát nhỏ trong nước lũ thời đại.
.
Tháng ba chỉ còn lại vài ngày, đạo diễn Quách đã tới Thái Lan được một tuần, Trang Khâm kết thúc công việc, add bạn tốt với Lý Mộ.
Một tuần trước đó, đạo diễn Quách nhắn vào group chat, bảo họ có thể diễn chung với nhau, sẽ đem lại hiệu suất cao hơn khi học thuộc lời thoại một mình.
Kết quả một tuần qua rồi, hai người còn chưa thêm bạn tốt.
Một lát sau, Lý Mộ bên kia đồng ý.
Trang Khâm tìm một cái gif mèo tỏ vẻ dễ thương trong đống meme gửi qua.
“Ngài còn ở Thủ đô không?”
Lý Mộ quê Hà Bắc nhập vào thanh chat: “Không ở.”
Tin nhắn này còn chưa kịp gửi đi, người bên kia lại nhắn thêm: “Đạo diễn Quách nói nếu rảnh chúng ta có thể mặt đối mặt đối diễn.”
Lý Mộ: “Ở.”
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Mộ: Không ai nhìn thấy tôi lưu ảnh, coi như là tôi không có làm.