Trang Khâm vốn tưởng rằng phải kéo dài tới nhiều năm mới có thể công chiếu, ai ngờ lúc này vừa mới lấy được giải thưởng hai tháng! Đã có luôn lịch chiếu rồi.
“Tháng chín sang năm?”
“Năm nay.” Lý Mộ thấy cậu đã ngồi im, hẳn là sẽ không kích động làm cộc đầu nữa, liền thả tay xuống, “Tháng bảy tháng tám là tháng kỉ niệm thành lập đảng, thành lập quân đội, hai tháng này phim điện ảnh của chúng ta đều không thể chiếu, tháng mười quốc khánh cũng không được.”
Cho dù không có ai quy định, nhưng đề tài bị giới hạn, phỏng chừng cũng chỉ có thể chiếu một tháng. Tháng chín học sinh khai giảng, số lượng vé bán ra cũng sẽ phải nghênh đón một đợt chững lại, hơn nữa nước ngoài đã chiếu sớm, chỉ sợ trước khi tuyên truyền bản lậu đã bay đầy trời, Khâu Minh đánh giá rằng thị trường bán vé trong nước sẽ không tốt lắm, Lý Mộ thì lại không để ý tới chuyện có bán được nhiều vé hay không, chỉ là chuyện Trang Khâm lấy được giải ảnh đế Berlin này, anh hy vọng tốt nhất là có thể đưa ra ngoài ánh sáng để mọi người đều biết.
Xe đỗ vào bãi đỗ, Trang Khâm về đến nhà, phát hiện trang hoàng trong nhà thay đổi, đồ trong nhà gần như thay đổi hoàn toàn, ngay cả một phần trang trí cố định cũng bị sửa lại.
Lý Mộ cởi giày, bảo: “Lúc em không ở đây, chú Huy đã sửa sang lại một lần.”
Tường khảm ngọc thạch hình mẫu đơn ở cửa vào tượng trưng cho hoa khai phú quý bị mài nhẵn, thay thành lát đá xanh, treo một bộ chữ, viết “Nhiều Phúc.”
Tuy không hiểu thư pháp lắm, nhưng Trang Khâm chỉ cảm thấy chữ kia viết rất đẹp, cậu dán sát vào xem.
Sữa Chua nghe tiếng chủ về, nhảy từ trên nhà cây cho mèo xuống.
Vì vấn đề lông mèo, Lý Mộ không mấy khi ôm mèo, vì ôm một lần nghĩa là phải tắm rửa, nhưng Trang Khâm thích ôm.
“Lạc khoản này, Quý…” Lạc khoản là con dấu, chữ theo lối viết thảo rồng bay phượng múa, Trang Khâm bế mèo lên, xem kĩ, cuối cùng cũng nhận ra, kinh dị: “Quý Sùng Ân? Ồ, là nhà đại thư pháp kìa!”
Chú Huy đi tới nói: “Mấy ngày trước về quê dọ đồ, thấy những tranh chữ dưới đáy hòm này, đứa con bất hiếu kia của tôi suýt nữa đã cầm đi bán, tôi bèn mang hết về, rảnh rỗi tôi trang trí lại, treo một bộ lớn ở phòng khách, trong phòng hai cậu cũng treo một bộ.”
Trang Khâm nhìn về phía ông, trong lòng hơi bồn chồn: “Đây… đều là bút tích thật ạ?”
Cậu thực ra chưa từng thấy chữ của Quý Sùng Ân, nhưng đã xem một video phỏng vấn của Quách Bảo Châm, biết vị đại sư này là ai, cũng biết thanh danh của ông lớn tới mức nào, một bộ tranh chữ đáng giá bao nhiêu.
“Chú Huy, chú tốn bao nhiêu tiền mua, có bị lừa không vậy? Cháu nghe nói có rất nhiều đồ giả lưu thông trên thị trường.”
Lý Mộ đứng cạnh cười một tiếng: “Chú Huy rất tháo vát, sẽ không bị lừa đâu.”
“Tiểu thiếu gia còn không biết, lão tiên sinh là ông ngoại của đại thiếu.” Chú Huy cười nói, “Trong nhà còn nhiều lắm, nếu cậu thích chữ lão tiên sinh viết, hôm nào để đại thiếu đưa cậu về nhà cũ chọn hai bộ mang ý nghĩa tốt lành.”
Trang Khâm sửng sốt vài giây, nhớ chuyện ông ngoại Lý Mộ đã mất: “Không, không cần… cũng không có ai nói với cháu chuyện này.”
“Là anh đã quên nói cho em biết,” Lý Mộ nói, “Em có thời gian, anh đưa em qua, khi còn nhỏ anh có ở với ông ngoại vài năm, có phòng của anh.”
Chú Huy nấu cơm tối, ăn xong thì về phòng.
Trang Khâm thấy rèm cửa, ga trải giường, đồ gia dụng đều thay đổi hết, phong cách khắc hẳn, càng giản dị trầm ổn hơn so với sự xa hoa trước đó, trên tường treo một bộ tranh chữ, vẽ hai quả hồng, viết hai chữ: “Viên mãn.”
Trang Khâm vào phòng để quần áo thay đồ, đột nhiên quan đầu lại hỏi: “Anh Mộ, anh có biết không, trước kia thực ra đạo diễn Quách làm phóng viên.”
“Ừ.”
“Anh biết đúng không? Thực ra anh ấy còn từng phỏng vấn ông ngoại anh, có điều video kia hình như vì vài nguyên nhân mà không được công chiếu.”
Lý Mộ đứng bên ngoài nói: “Cũng có thể nói là của em.”
“Hả?” Trang Khâm thay quần áo mặc ở nhà đi ra khỏi phòng để quần áo.
Lý Mộ: “Về sau ra ngoài, cứ nói Quý Sùng Ân là ông ngoại em.”
Trang Khâm hơi trợn to mắt: “… Đây không phải là giả danh lừa bịp sao.” Cậu nào có mặt mũi làm ra chuyện như vậy.
“Anh còn không phải là em sao. Anh bảo mẹ làm chứng cho em, bảo em là con của bà.”
Trang Khâm không nói gì nhìn anh, há hốc miệng.
Lý Mộ: “Muốn gặp họ không?”
Trang Khâm không dám, cậu đứng trước cửa phòng để quần áo không động đậy.
“Đi tới chỗ anh này.” Lý Mộ vẫy tay. Anh ngồi trên sofa đơn bằng da màu đen trước cửa sổ, Trang Khâm đi qua, Lý Mộ chia nửa chỗ cho cậu, hai người dính lấy nhau trên một cái sofa nhỏ, Trang Khâm ngồi tốn rất ít chỗ, Lý Mộ kéo cậu ngồi lên người ôm, hai cánh tay vòng qua ôm eo cậu, cằm gác lên vai cậu thấp giọng nói: “Em nói cho anh biết, em sợ cái gì?”
“Em sợ họ… không thích em.” Trang Khâm nói đúng sự thật, “Em nhớ anh hình như không có anh em, họ biết anh… đang yêu em không?”
“Em không đồng ý, anh cũng chưa nói người đó là em.”
Lý Mộ chỉ là lộ ra một chút trong điện thoại, nhưng không nói rõ là Trang Khâm. Lý Mộ tốn chút thời gian giải thích tình hình trong gia đình mình, đơn giản nói là ba anh còn trẻ, sức khỏe cũng tốt, vì thương anh nên không định để anh tuổi trẻ đã kế thừa sản nghiệp gia đình, mà định tự mình làm đến tám chín mươi tuổi, kệ cho Lý Mộ được tự do.
Tình hình của Lý Mộ khác hẳn người anh họ Lý Triều Thăng kia, Lý Triều Thăng bị buộc chặt với gia tộc, đến bốn năm chục tuổi vẫn còn đang tiêu tiền của gia đình, ngay cả đối tượng kết hôn cũng phải nghe người lớn. Nhưng Lý Mộ không giống, không ai có thể yêu cầu anh làm gì, Lý Mộ có thể tùy tâm sở dục, hơn nữa anh comeout sớm, cả nhà đều biết tính hướng của anh, đột nhiên đưa một cậu trai về nhà, cũng không ai thấy lạ.
Trang Khâm ngây thơ nghe anh nói đơn giản lại những chuyện này, chỉ là hiểu cụ anh có mấy người con, có mấy chi nhánh này nọ, Trang Khâm tốn chút sức lực, cuối cùng cũng hiểu ý anh: “Vậy họ… sẽ thích em chứ?”
“Sao lại quay lại vấn đề này rồi?” Lý Mộ bất đắc dĩ, “Em quan tâm họ có thích hay không làm gì, anh thích em là đủ rồi?”
Trang Khâm quay đầu lại nhìn vào mắt anh.
“Họ sao có thể không thích em,” Lý Mộ kề trán mình vào trán cậu, nhìn thấu chút tự ti dưới đáy lòng này của cậu, “Em là ảnh đế Berlin, không phải hạng người vô danh gì.”
Trang Khâm chớp mắt, nhìn về chiếc cúp Gấu Bạc đặt ở tủ đầu giường trong phòng ngủ kia.
“Sự lo lắng của em là hoàn toàn dư thừa.” Hôm nay Lý Mộ nói hơi nhiều, có lẽ cả năm anh cũng không nói được với người khác nhiều chữ như thế, “Nếu sư phụ em không thích anh, em sẽ làm gì?”
Trang Khâm lại sửng sốt một giây.
Lý Mộ: “Em phải trả lời câu hỏi này thật nghiêm túc, em nói cho anh biết em sẽ làm gì.”
Trang Khâm rất nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi này, sư phụ chắc chắn không thể nào thích Lý Mộ, nhưng chưa chắc đã không tiếp thu, mình cũng không phải Tiểu Đao, không phải con trai ruột của sư phụ.
Trang Khâm thấp giọng nói: “Thì em vẫn thích anh thôi, sư phụ ở trên núi còn ở Mỹ, xa như vậy, ông ấy không thích anh cũng chẳng ảnh hưởng gì tới chúng ta hết.” Sư phụ có thể sẽ tức giận, có khả năng sẽ trục xuất cậu ra khỏi sư môn, khi đó thì phải làm gì nhỉ? Trang Khâm vẫn chưa nghĩ tới.
“Câu trả lời chính xác.” Lý Mộ được câu trả lời của cậu lấy lòng, xoa đầu cậu, “Có phần thưởng, em muốn gì?”
“Em không muốn gì cả.”
Lý Mộ: “Nói ra một thứ đi.”
Trang Khâm nghĩ một lát, nói: “Đạo diễn Tằng bảo em đảm nhiệm làm giám khảo đưa ra đề thi cho buổi thử vai của ông ấy, em không có kinh nghiệm, không biết ra đề thế nào, anh đi cùng em nhé?”
Lý Mộ quỷ dị im lặng vài giây.
“Chỉ vậy thôi?”
“Tới xem giúp em kịch bản, viết mấy đề?” Trang Khâm nghĩ đạo diễn Tằng cho thử vai, ít nhất sẽ có mấy chục tới hàng trăm diễn viên tới thử vai, cậu cũng không hiểu vì sao đạo diễn Tằng lại bảo mình ra đề, dụng ý là gì, nhưng Trang Khâm cũng không hỏi lại, cậu nghe lời đạo diễn đã thành thói quen, đạo diễn nói thế nào thì cậu làm thế ấy.
Giọng Lý Mộ chứa một phần khó có thể tin: “Không còn yêu cầu gì khác?”
Trang Khâm cố gắng nghĩ, thực ra cậu không có gì rất muốn có cả, chẳng thiếu thứ gì, công việc dù có hơi áp lực, nhưng Diệp Táp biết hợp đồng đánh cược của cậu, gần đây lấy giúp cậu hai quảng cáo, mấy nghìn vạn phí quảng cáo vào thẳng tài khoản.
“Lâu thế rồi không gặp anh, không nhớ anh chút nào sao?” Đáp án Lý Mộ muốn nghe thực ra rất đơn giản.
“Nhớ.”
“Trong lòng nhớ mấy lần?” Lý Mộ biết tính cách của cậu, nếu không hỏi, khéo cả đời Trang Khâm cũng sẽ không nói.
“Ngày nào cũng nhớ… Em cũng không đếm, quá nhiều lần.”
Lý Mộ nói chuyện nhiều hơn, giọng nói trở nên khàn lại: “Trong lòng nhớ, cơ thể có nhớ không?”
Trang Khâm khó mà mở miệng, mắt rũ xuống, tai ửng đỏ. Lý Mộ vuốt ve cậu, hỏi càng thêm trắng trợn: “Chỗ này có nhớ không?”