Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, Long Lân va chạm với con dao găm, vang lên âm thanh kim loại va chạm lanh lảnh.
Gã đàn ông ngạc nhiên, liên tiếp lùi về sau, Diệp Phàm nghiêng về trước tiếp cận, Long Lân xuyên thủng khiến gã đàn ông không kịp phòng ngự, đâm thẳng vào cổ họng gã này.
Chưa đầy hai mươi giây, cổ họng của gã đàn ông bị lủng một lỗ lớn, gã chết với ánh mắt kinh hoàng.
Sắc mặt của Hàn Tuyết có chút tái nhợt, mặc dù không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy cảnh giết người, nhưng ở khoảng cách gần như vậy thì cô vẫn hơi sợ hãi.
Sau khi giết tên phục vụ giả mạo này, Diệp Phàm không hề vui vẻ chút nào, đối phương không thể nào cử một kẻ yếu kém thế này tới giết anh được.
Cách giải thích duy nhất chính là bọn họ đang thăm dò anh.
Lâm Thanh Đế về cơ bản đã biết được thực lực của anh, Đường Kỳ Tài cũng biết, vậy thì...
Còn có người khác muốn giết anh!
“Tiểu Tuyết, em cầm lấy khẩu súng này, vào lúc khẩn cấp thì phải nổ súng ngay lập tức!”, Diệp Phàm lấy ra một khẩu súng lục từ trong túi.
Lúc lên thuyền, phía tổ chức chỉ lên phương án đề phòng đơn giản, có thiệp mời là có thể lên thuyền, vì thế Diệp Phàm mới mang theo súng lục.
Khẩu súng này có màu bạc, rất nhỏ gọn, đây là khẩu súng Diệp Phàm lấy được từ tay Tô Linh Lung khi ở thủ đô.
Sau hội nghị gia tộc của nhà họ Diệp, anh vốn dĩ muốn trả lại cho Tô Linh Lung, nhưng vì chuyện của Diệp Tử Long nên anh đã quên mất chuyện này.
“Được!”, Hàn Tuyết cầm lấy khẩu súng, nắm chặt trong tay.
Ở tàu ngầm dưới biển, Lâm Thanh Đế nhìn màn hình giám sát, chửi bới: “Đây là người của bọn khốn nào hả, yếu kém như vậy mà cũng cử đến giết hắn ta, cho người của chúng ta xông lên!”
Mặt khác, trên du thuyền, một nơi cao hơn lan can, một người đàn ông cầm kính viễn vọng, đang nhìn về phía này.
Diệp Phàm bước đến trước mặt gã phục vụ, kiểm tra thi thể một lượt, sắc mặt lạnh lùng: “Tổ chức Hắc Sa của Long quốc, đúng là âm hồn không tan!”
Trước đây, anh từng hai lần giết lính đánh thuê của tổ chức Hắc Sa của Long quốc, tính đến nay đã hơn một tháng rồi.
Không ngờ, tổ chức Hắc Sa lại xuất hiện một lần nữa!
“Diệp Phàm, sáu người đang tiến về phía anh, cẩn thận!”, trong tai nghe vang lên tiếng của Long Linh.
Long Linh vừa dứt lời, sáu người đàn ông xuất hiện, mỗi người đều cầm một con dao thép.
“Giết!”
Một người hét lên, sáu người không hề do dự chút nào, giơ dao lên xông thẳng về phía Diệp Phàm.
“Tiểu Tuyết, cẩn thận phía sau em!”, Diệp Phàm quát khẽ một tiếng, xông về phía sáu tên kia.
Hàn Tuyết cầm khẩu súng một cách căng thẳng, hiện giờ cô là người ở phía sau Diệp Phàm, cần đề phòng kẻ bắn lén!
Ở phía đông du thuyền, Âu Dương Ngọc Quân tìm một vị trí thích hợp, b ắn ra, một mũi tên sắc bén mang theo thang dây bắn về phía du thuyền.
“Cạch...”