Mặt Trần Hồng Bác âm trầm, không nói nổi lời nào, yêu cầu như vậy thực quá đáng, thế khác gì muốn cướp công ty người ta đâu.
Cướp công ty còn đỡ, thế này còn có chuyện quá đáng hơn, công ty Công Nghệ Tuyết Phàm chỉ được quyền sản xuất chứ không được độc lập bán ra.
Chẳng khác nào bắt ngựa chạy mà không cho ăn cỏ, quan trọng là con ngựa này còn không phải của hội đồng bọn họ nữa!
“Bùm…”
Cuối cùng, Phòng Đông Thịnh không chịu được nữa, đập tay lên bàn, cố nén giận nói: “Tổng giám đốc Hàn, sao cô cứ nhằm vào mọi người làm gì vậy? Cô muốn chống đối với Hội đồng tôi sao?”
“Nào dám ạ, có ai không biết quyền lực Hội đồng chứ, đứng đầu trong lĩnh vực y tế, dược phẩm chăm sóc sức khỏe và làm đẹp của thành phố Cảng, chẳng qua chỉ là tôi muốn thương thảo thêm mà thôi.”
Hàn Tuyết thản nhiên nói: “Nếu hội trưởng Phòng khăng khăng yêu cầu những điều kiện này rồi mới để Công Nghệ Tuyết Phàm gia nhập, thế thì tôi sẽ nói cho ông…”
“Không thể nào, không có chút cơ hội nào đâu!”
Ánh mắt Hàn Tuyết sắc bén như dao, nhìn thẳng đối phương, Hội đồng cái gì, có Diệp Phàm ở đây, cô chẳng sợ gì cả!
Diệp Phàm im lặng đứng bên cạnh nãy giờ cứ như người nhàn rỗi, nhưng ánh mắt anh lại lạnh như băng khi nhìn Phòng Đông Thịnh chằm chằm, lão này khiến anh không vui chút nào.
“Được rồi, xin phép cho tôi nói vài câu!”, Hà Triển Long giơ tay lên nói.