Diệp Thục Trân lúc này tỏ ra vô cùng ngang ngược, bởi bên chi nhà bà ta đã nắm chắc phần thắng trong tay, cho nên bà ta không coi ai trong chi bên nhà Diệp Phàm ra gì, ngoại trừ Diệp Chấn Hà.
Vừa dứt lời, Diệp Thục Trân với bộ dạng cay nghiệt đi thẳng về phía Diệp Vi Vi, giơ tay định tát Diệp Vi Vi một cái.
Thế nhưng, một bàn tay khác đã nắm chặt lấy tay bà ta khiến bà ta không thể chạm tới khuôn mặt của Diệp Vi Vi.
“Diệp Thục Trân, cô là cái thá gì chứ, làm gì có tư cách đánh người bên chi chính?”, người đang lên tiếng lúc này không ai khác chính là Chu Tình.
Diệp Phàm còn đang chiến đấu kịch liệt bên ngoài, thì trong này hai người phụ nữ nhà họ Diệp lại bắt đầu quay ra cãi nhau, còn những người có mặt ở đây cũng chỉ đứng xem kịch.
Gia đình nào xảy ra cảnh tượng đáng xấu hổ này cũng chỉ muốn giấu nhẹm đi.
Thế nhưng, nhà họ Diệp bây giờ đã không còn để ý nhiều như thế.
Diệp Chấn Hà ngồi uống trà như không nghe thấy gì, Diệp Chấn Đình chỉ cười híp mắt, chứ không hề có ý can ngăn.
Vì chỉ có mình Diệp Chấn Đình biết rõ vì sao Diệp Tử Long lại trở nên mạnh như thế, bằng không dựa vào thực lực của Diệp Tử Long làm sao có thể đạt được thoả thuận với Kawashita Boten!
Ngay cả Diệp Tử Long cũng không biết, gen i loại hai này cả Tịch Quốc cũng chỉ mới có năm nhánh, cho nên nó có giá trên trời!
“Chu Tình, chi nhà mấy người cũng sắp thành chó mất chủ, bị đuổi ra khỏi nhà đến nơi rồi lại còn dám ngăn cản tôi?”, Diệp Thục Trân cắn răng nói.
Chu Tình lúc này đang rất tức giận, trước kia hai chi chưa từng nói nhau tới mức này.