Diệp Phàm mở chiếc túi da mà anh đang cầm ra, trên đó là một loạt các cây kim.
Sau khi sát trùng ở nhiệt độ cao, Diệp Phàm đâm kim vào các huyệt vị như Đại Chuy, Yêu Chuy, Thủy Cầu, Cưu Vĩ, Nội Quan..
Vu Thạc vốn đang nằm im, sau khi đâm một vài cây kim vào, cậu ấy run lên nhè nhẹ, như thể bị điện giật.
Vu Hân Tuệ và bà Vu ở bên cạnh nắm chặt hai tay, thấp thỏm nhìn cảnh tượng ấy.
Diệp Phảm vẫn tiếp tục châm cứu, mồ hồi rịn ra trên trán anh, dù sao thì đây cũng không phải là một cuộc châm cứu đơn giản.
Anh cần dùng khí điều khiển kim châm, sử dụng chân khí trong đan điền khống chế vị trí mà kim đâm vào, như vậy mới đâm vào huyệt vị môt cách chuẩn xác nhất.
Thấy vậy, Vu Hân Tuệ vội vàng cầm khăn lau mồ hôi trên trán Diệp Phàm, động tác cực kỳ dịu dàng.
“A…”
Vu Thạc kêu lên đau đớn, thân thể run rẩy mạnh hơn, giống hệt lúc chứng động kinh phát tác.
Đồng thời cậu ta còn bắt đầu sùi bọt mép, đôi mắt trợn lên thật to. Sự thay đôitr đột ngột ấy khiến bà Vu ngồi xuống mặt đất, bịt chặt miệng để mình không bật khóc.
Bây giờ, bọn họ chỉ có thể tin tưởng Diệp Phàm mà thôi, không còn cách nào khác cả.
“Đừng lo, tôi đang thông huyệt cho cậu ấy. Chứng động kinh của cậu ấy đã kéo dài quá lâu, kinh mạch bị tắc nghẽn nghiêm trọng, chịu ựưng qua cơn đau này là sẽ ổn”, Diệp Phàm ở bên cạnh giải thích.
Anh đã đoán tới tình huống này từ trước rồi, vậy nên lúc bắt đầu châm cứu, anh đã dùng đây thừng trói tay chân Vu Thạc lại, phòng ngừa cậu ấy giãy dụa đụng vào kim châm.
Vu Thạc không run rẩy quá lâu, chưa tới ba phút là cậu ấy dần bình tĩnh trở lại.
"Khăn nóng, mau lên!, Diệp Phàm nói ngay.
Cầm chiếc khăn nóng bỏng, Diệp Phàm vừa rút kim ra vừa dùng khăn lau.
Mỗi lần rút một cây kim ra là lại có một ít máu đen phụt ra. Đến khi rút hết kim ra thì chiếc khăn trắng tinh đã dính đầy máu đen.
"Được rồi, bây giờ cậu thử đi mấy bước xem sao khi đã rút hết kim ra, Diệp Phàm nói.
Thế nhưng Vu Thạc vẫn chẳng có phản ứng gì, như thể chẳng nghe thấy gì hết.
Bà Vu vội vàng đứng lên, chộp lấy vai Vu Thạc và hỗ trợ "Tiểu Thạc, anh Diệp đã điều trị cho con rồi, con đứng nên đi vài bước đi"
Thế nhưng Vu Thạc vẫn chẳng nhúc nhích gì, bà Vu đỡ cậu ấy dậy mà cậu ấy cử rùn ra. ngôn tình hoàn
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Vu Hân Tuệ cũng bước tới khuyên cậu ấy ngồi dậy, nhưng vẫn không có tác dụng.
Nhìn thấy cảnh ấy, Diệp Phàm nhíu mày, anh ngẫm nghĩ giây lát rồi lên tiếng quở trách: "Chỉ là chứng động kinh mà thôi, đàn ông còn trẻ mà đã muốn chết rồi sao? Cậu có bao giờ nghĩ xem những năm qua mẹ và chị gái của cậu đã sống thế nào không? Chính bản thân cậu còn buông bỏ thì sống có ý nghĩa gì nữa, chẳng thà chết đi cho rồi".
"Diệp Phàm…”, Vu Hân Tuệ giật mình hô lên, không hiểu vì sao Diệp Phàm lại nói ra những lời khó nghe như thế.
Không phải Vu Thạc chưa từng tự sát, nhưng vào thời khắc định nhảy lầu, cậu ấy cảm thấy sợ nên đã quay lại. Kể từ đó, cậu ấy chỉ ở trong phòng, ngoài lúc ắn cơm và đi vệ sinh ra thì chỉ nằm trên giường ai nói gì cũng chẳng quan tâm tới.
Diệp Phàm không để ý tới Vu Hân Tuệ, anh lấy nốt cây kim ra đâm vào một huyệt vị trên bàn chân Vu Thạc.
“A…”
Cây kim vừa đâm vào người là Vu Thạc lập tức hét lên rồi bật dậy như một con thỏ.
Nhưng có lẽ là bởi vì lâu ngày không vận động nên mới nhảy nên là cậu ấy lập túc đổ xuống giường.
“Chứng động kinh của cậu khỏi rồi, chỉ cần chăm cứu vài lần nữa, phối hợp với mấy đơn thuốc đông y là sẽ tiêu trừ tận gốc, nhưng nếu cậu không vượt qua được bệnh tâm lý của mình thì có chữa khỏi cũng là vô dụng", Diệp Phàm nghiêm túc nói với Vu Thạc.
"Đúng thế, Tiểu Thạc, con nhìn mẹ đi...", bà Vu ôm Vu Thạc gào khóc như đang trút ra bao nỗi tủi hờn.
Cuối cùng thì Vu Thạc cũng khẽ nhíu mày, cậu ấy quay đầu lại, chậm rãi mở miệng gọi mẹ.
Sau một hồi ngơ ngác, bà Vu khóc thét lên.
Đã bao năm rồi, đây là lần đầu tiên Vu Thạc dọi bà là mẹ, mọi nỗi ấm ức điều đươc đền đáp vào giây phút này.
Vu Thạc chống mình, nhìn Vu Hân Tuệ nói "Chị à, em xin lỗi”.
Diệp Phàm lẳng lặng đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại tiếng khóc.
Nhưng đó là những giọt nước mắt vui mừng.
Nghe những tiếng khóc mừng rỡ ấy, ngay cả anh cũng cảm thấy sống mũi cay cay, bất giác nhớ tới thân thế của mình. Đời này, anh sẽ chẳng bao giờ được như thế đâu.
Nhưng nghĩ tới ông lão "lắm trò" đã dạy võ, dạy y thuật rồi truyền Bổ Thiên Quyết cho mình, đôi mắt anh dần trở nên sắc bén.
“Thầy à, con nhất định sẽ đi tìm thầy, bất luận kẻ thù của thầy mạnh đến đâu thì con cũng sẽ đánh bại chúng" Diệp Phàm tự hứa với lòng mình.
Rất lâu sau, cửa phòng mở ra, Vu Hân Tuệ, Vu Thạc và bà Vụ lần lượt bước tới.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Diệp Phàm nở nụ cười, anh đang định nói gì đó thì bọn họ lại đồng loạt quỳ xuống.
Diệp Phàm giật mình né tránh, Anh bước tới giữ chặt bà Vu, không cho bà ấy quỳ xuống, lễ này quá lớn, anh không thể nhận được.
"Bác và mọi người đừng như thế, cháu biết y thuật, cứu người cũng là cứu chính bản thân mình, lễ này cháu không dám nhận đâu”,Diệp Phàm nói.
Bà Vụ cảm động tột cùng, đôi mắt bà đẫm lệ, đuợc Diệp Phàm đỡ dậy.
"Cậu Diệp, cảm ơn cậu, thật sự là cảm ơn cậu, chúng tôi sẽ khắc ghi công ơn này cả đời”, bà Vu nói.
"Bác à, bác cứ gọi cháu là Diệp Phàm thôi, gọi cậu Diệp thì xa lạ quá”, Diệp Phàm cuời nói.
Vu Hân Tuệ dọn dẹp đống đồ mà Vu Quảng Lương vừa quăng ném. Tuy rằng Vu Thạc vẫn chưa nói duợc, nhưng cậu ấy lại chủ động thủ dọn sàn nhà bừa bộn với cô.
Cảnh tượng ấy khiến bà Vũ lại tuôn trào nước mắt.
Sau khi thu dọn sạch sẽ, bà Vu nhìn Diệp Phàm rồi hiền hòa hỏi "Diệp Phàm à, năm nay cháu bao nhiều tuổi rồi?”
“Năm nay cháu hai mươi lăm, thưa bác”, Diệp Phàm ngẫm nghĩ rồi "khai khống tuổi của mình lên một chút.
"Hai mươi lăm thì sàn sàn với Hân Tuệ rồi, Hân Tuệ hai mươi bốn tuổi" bà Vu vừa cười vừa nói.
Diệp Phàm cười, bà Vu lại nói tiếp: “Haizz, hai mươi bốn tuổi rồi mà còn chưa có bạn trai, lúc bác lớn bằng nó, Hân Tuệ đã hơn một tuổi rồi.
"Me nói gì vậy? Con muốn ở bên mẹ mãi mãi chứ không lấy chồng đâu, Vu Hân Tuệ đỏ mặt, hờn dỗi nói.
Vừa nói, cô ta vừa nhìn lên Diệp Phàm.
Diệp Phàm cười gượng, người lớn mà nhắc đến chuyện này thì rất dễ để đoán ra tiếp theo sẽ là cái gì.
Đến lúc anh phải đi rồi.
Nhưng ngay sau đó bà Vu lại nói "Diệp Phàm cháu có bạn gái chưa? Nếu chưa thì cháu thấy Hân Tuệ có được không?"
Vừa dứt lời khuôn mặt của Vu Hân lập tức ửng đỏ, cô vội vàng nói: "Mẹ nói lung tung gì thế? Diệp Phàm đã kết hôn rồi, là bạn tốt Hàn Tuyết của con đó. Cậu ấy là người lần trước đến nhà chúng ta, đồng thời cũng là sếp của con nữa.
“A…”, bà Vu ngạc nhiên, vội vàng nói "Diệp Phàm, bác xin lỗi, bác xin lỗi, bà già hồ đồ này không biết…”
"Không sao đâu bác, cô Vu xinh đẹp như thế, nhất định sẽ tìm được rể hiền thôi ạ”, Diệp Phàm vừa cười vừa nói.
"A, ừm.. Không còn sớm nữa, cháu về trước đây ạ, lần sau cháu sẽ tới châm cứu tiếp”, Diệp Phàm nhìn đồng hồ rồi đứng lên.