Như vậy, anh không cần lo sợ là sẽ bị làm phiền nữa, dù sao địa vị Tô Quốc Phong cũng rất cao, mà Diệp Phàm lại không nói tiếng nào đã đi ở rể nhà người ta.
Nếu đối phương coi trọng thể diện, Tô Linh Lung tìm đến tận nơi thì anh rất khó giải quyết được.
Ngày mốt sẽ là ngày họp gia tộc, anh muốn nghỉ ngơi để cơ thể ở trạng thái tốt nhất.
Anh có cảm giác ngày họp gia tộc này chắc chắn là một trận chiến ác liệt không cách nào tránh được!
Cùng lúc đó, cách đó khoảng năm cây số, trong khu nhà ông hai Diệp Chấn Đình, Diệp Tử long đứng trong phòng của mình, trong tay cầm một ống tiêm.
Trong ống tiêm có chứa gen i loại 2 mà Kawashita Boten đưa cho hắn ta. Đây là con át chủ bài quyết định của Diệp Tử Long, hắn ta đã phải trả cái giá vô cùng đắt mới có được thứ thuốc này.
Cái giá lớn đến mức một khi bị lộ ra ngoài, không chỉ mình hắn ta mà cả nhánh họ của hắn ta cũng không cách nào chịu gánh nổi!
Diệp Tử Long oán hận rống lên, ngậm chặt cái khăn trong miệng, cầm chặt ống kim nhắm vào động mạch của mình, đâm mạnh xuống!
“A!”
Thuốc chứa gen này vừa vào trong cơ thể, Diệp Tử Long đã gào to đau đớn.
Hắn ta ném ống tiêm đi, toàn thân hắn ta cuộn tròn trên đất co giật một hồi, lớp da bên ngoài liên tục di chuyển nhúc nhích giống như có con chuột nhỏ bò qua bò lại bên dưới không ngừng.
Diệp Tử Long trên trán nổi cả gân xanh, hai mắt trừng lớn giận dữ, nhãn cầu như muốn lồi ra ngoài.
Đau, đau nhức không chịu được!
Diệp Tử Long cảm giác như toàn thân bị xé nát ra, mọi giác quan trên cơ thể đều cảm nhận rõ cơ thể bị xé rách từng chút từng chút một.
Nhưng đây là quá trình bắt buộc phải trải qua, gen i loại 2 có khả năng tái tạo lại tế bào cơ thể người gần như là vô hạn, nhưng trước đó phải dung hợp với nhau mới được.
Qua một lúc lâu, Diệp Tử Long không ngừng co rút bây giờ mới từ từ bình tĩnh lại được, quần áo trên người hắn ta đã ướt đẫm.
Diệp Tử Long bò dậy, hai tay nắm lấy quần áo dùng sức xé.
“Xoẹt!”
Quần áo bị xé rách lộ ra cơ thể cường tráng, bước đến bên bàn cầm lấy con dao găm đâm thẳng xuống cánh tay trái của mình.
Máu tươi tuôn trào lập tức, Diệp Tử Long nhíu chặt mày, cầm lấy khăn lông lau máu trên cánh tay mình.
Sau đó hắn ta điên cuồng cười lớn một tiếng, vết rách bị thương đang từ từ liền lại, tuy rằng chậm, nhưng đúng là đang lành lại.
Hơn nữa hắn ta nhận ra vết dao đâm vào cánh tay mình cũng không đau lắm, như vậy khi đối đầu với Diệp Phàm, hắn ta sẽ trở thành một con rồng hung hãn không hề biết đau!
“Diệp Phàm, lần này mà mày vẫn không chết được, Diệp Tử Long tao sẽ tự vẫn!”