Chi trưởng chính của nhà họ Thượng Quan, Thượng Quan Kiến Thành đã bị ám sát khi vào đền thắp hương, tim của ông ta đã bị đánh nát bởi một đòn chí mạng!
Một trạch viện lớn tĩnh mịch, bên trong căn biệt thự nguy nga của nhà Thượng Quan, một ông cụ đang ngồi trên xe lăn, trên tay cầm một cây gậy đầu rồng có gắn một sợi dây bạc.
Thượng Quan Thiên Hùng, gia chủ hiện tại của nhà Thượng Quan.
Advertisement
Quỳ trước mặt lão ta là một hàng người mặc vest, tất cả đều là vệ sĩ bảo vệ cho Thượng Quan Kiến Thành.
“Nói đi, một chữ cũng không được thiếu!”
Giọng của Thượng Quan Thiên Hùng lạnh như băng, Thượng Quan Kiến Thành là con trai thứ của lão ta, nhưng lúc này nhìn lão ta không có chút nào gọi là bi thương.
Advertisement
Có cũng chỉ là nổi cơn tam bành, sát khí nồng nặc!
Tên đội trưởng vệ sĩ hết sức hốt hoảng kể rõ đầu đuôi sự việc.
Người vệ sĩ tên Đông Tử đang quỳ một mình, toàn thân run rẩy vì sợ hãi, nếu không phải hắn bị đánh ngất trong nhà vệ sinh và bị thay vào đó là một kẻ mạo danh, thì không ai có thể tiếp cận được Thượng Quan Kiến Thành.
Vào lúc đó, người phụ nữ đang ngồi xổm một bên khóc lóc không ngừng lên tiếng: “Bố, chúng ta phải báo thù cho Kiến Thành, nếu không anh ấy sẽ chết không nhắm mắt...”
Giọng nói của người vợ vô cùng thảm thiết, Thượng Quan Thiên Hùng cau mày: “Đừng lo lắng, giết con trai của Thương Quan Thiên Hùng này thì phải dùng mạng của toàn bộ gia tộc hắn để bù lại!”
“Vâng, nhưng trước đó, con muốn giết một người...”
Sắc mặt của bà ta đột nhiên trở nên man rợ, đứng dậy nhặt con dao gọt hoa quả trên bàn bên cạnh, bước nhanh đến chỗ Đông Tử.
Đông Tử mặt tái mét, hét lên: “Thưa bà, đừng giết tôi, tôi chỉ đang đi vệ sinh...”
“Giữ chặt hắn lại...”
Bà ta hét lên một tiếng, lập tức có hai người đứng dậy, giữ chặt lấy Đông Tử.
“Mày không đi vệ sinh thì Kiến Thành đã không chết rồi, vì vậy mày đáng chết!”
“Phịch”
Con dao gọt hoa quả đâm thẳng vào tim Đông Tử.
Đám vệ sĩ không khỏi run lên, chỉ vì đi vệ sinh mà phải mất mạng, thật là cái giá quá đắt.
Đây gọi là một vụ đi vệ sinh "đắt" nhất trong lịch sử!
Trong lòng Đông Tử vô cùng hối hận nhưng cũng đầy uất ức.
“Tôi không cam... tâm, làm ma... tôi cũng sẽ không... tha cho bà!”