Trong phút chốc, hai người tung ra liên tiếp mấy chục chiêu, Giới Thành vẫn ung dung bình tĩnh, nhưng sắc mặt của Diệp Phàm ngày càng nghiêm trọng.
“Thiếu Lâm Đại Bi chưởng!”
“Ông không phải hòa thượng của Thiếu Lâm, sao lại biết Đại Bi chưởng?”
Advertisement
Vẻ mặt của Diệp Phàm vô cùng nghiêm nghị, địa vị của Thiếu Lâm ở Hoa Hạ không nói cũng rõ, từ xưa tới nay luôn là thánh địa Phật môn và võ học.
Còn đây là chùa Phổ Hoá, đại sư Giới Thành lại dùng võ thuật của Thiếu Lâm, cho nên Diệp Phàm khá bất ngờ.
Advertisement
“A di đà Phật, bổn tăng chính là tăng nhân của Thiếu Lâm, đến chùa Phổ Hoá để truyền dạy Phật pháp…”, Giới Thành không che giấu mà nói đầu đuôi ngọn ngành với anh.
“Người đâu… Người đâu…”
Người vợ lại hô hoán lên lần nữa, hiệu quả cách âm của Đại Hùng Bảo Điện quả thật rất tốt, đám vệ sĩ bên ngoài không một ai nghe thấy tiếng hét vừa rồi.
“Đại ca, anh có nghe tiếng gào thét gì không?”
Một người đàn ông nói với đội trưởng đội vệ sĩ.
Tên đội trưởng ngây người ra một hồi, rồi hét lớn: “Là giọng của bà chủ!”
Đám vệ sĩ bên ngoài nhanh chóng phản ứng, lần lượt rút súng từ trên eo và đá cửa xông vào.
Trong đại điện, Diệp Phàm bị đại sư Giới Thành đánh cho lùi lại.
Trong lòng anh chợt chùng xuống, từ nãy đến giờ, vị hoà thượng này vẫn luôn bình tĩnh không chút sợ hãi, một chưởng Đại Bi của ông ta đã đủ dồn Diệp Phàm vào con đường chết.
Khiến cho Diệp Phàm cảm thấy khó chịu, anh đã dùng Ngũ Hành chưởng, Bát Cực chưởng và thậm chí cả Thập Nhị đạn thoái, nhưng vẫn bị Giới Thành áp chế.
“Rầm…”
Cửa đại điện đã bị đạp mở tung ra, một đám người cầm súng nối đuôi nhau xông vào.
“Hoà thượng, tôi tưởng rằng ông chỉ là hoà thượng có động tác võ thuật đẹp thôi, không ngờ đạo hạnh lại cao thâm như vậy. Ông hãy thả tôi đi đi, nếu không thì đợi một lát nữa, sẽ xuất hiện trận hỗn chiến, đám tiểu hòa thượng kia khó tránh sẽ bị thương…”, Diệp Phàm chỉ vào đám tiểu hoà thượng và thành khẩn nói với Giới Thành.
Đám vệ sĩ có đem vũ khí chạy về phía Thượng Quan Kiến Thành đang nằm dưới đất.
Giới Thành thấy trong tay của đám bảo vệ có súng thì ông ta chau mày.
Ông ta nghiêng mình: “A di đà Phật, thí chủ thiện tai!”
Diệp Phàm ngây người ra, rồi cười lớn: “Được, được lắm… Hoà thượng, tôi sẽ quay lại tìm ông…”
“Mau, giết hắn ta. Cái tên cười lớn tiếng kia đã giết Kiến Thành…”, người vợ chỉ vào Diệp Phàm rồi hét lên, trong giọng nói mang theo nỗi oán hận.