Tiếp theo đó nhìn thấy Diệp Thánh khẽ gầm lên một tiếng, cầm lấy thanh kiếm sắc bén xông vào đám đệ tử của nhà họ Lâm.
“Hoá ra mày là cậu chủ thứ hai nhà họ Diệp...”
Trong đám đệ tử nhà họ Lâm có người nhận ra Diệp Thánh.
“Bớt nói mấy lời vô nghĩa đó lại, tao tới giết người!”
Phụt phụt phụt!
Trường kiếm vung lên tới đâu, máu tươi chảy tới đó, sức mạnh của Diệp Thánh khiến tất cả mọi người đều thấy kinh ngạc.
“Cậu chủ thứ hai nhà họ Diệp, nếu mày đã quay về, thì hãy bỏ mạng ở đây luôn đi”, một người nhà họ Lâm tức giận rống lên, giống như kẻ nhổ hành ở nơi đất cằn, bật nhảy về phía Diệp Thánh.
Người này là tiểu tông sư, nên cú đạp này của hắn ta mang theo nguồn sức mạnh rất lớn.
Diệp Thánh hiện tại vẫn còn chưa phải là tiểu tông sư, đối diện với một cú đạp mạnh như vậy, buộc cậu ta phải né qua một bên.
Cậu ta tự có năng lực phán đoán của mình, vì một cái chết lãng xẹt chẳng hề có ý nghĩa gì.
Một bên khác, Âu Dương Đạo Vĩ liên tiếp tung quyền đánh lui Diệp Chấn Hà và Diệp Hiền, ngay lúc đó, một tiếng phá không sắc bén xuất hiện phía sau lưng ông ta.
“Không biết tự lượng sức!”
Âu Dương Đạo Vĩ liền quay đầu lại, nhìn thấy thanh kiếm trong tay Ngọc Hằng đang vung lên chém về phía mình.
Rầm!
Năm ngón tay của ông ta trở thành móng vuốt, nội lực trong tay phóng ra, liền tóm lấy thanh kiếm của Ngọc Hằng.
Khí thế của ông ta rất cao, thấy Ngọc Hằng cũng chỉ mới là hai bảy hai tám tuổi, cho nên ông ta không coi ra gì.
Ngọc Hằng thấy vậy, không chút biểu cảm, thanh kiếm sắc bén cứ thế đâm tới.
“A...”
Trong lúc bắt lấy thanh kiếm, Âu Dương Đạo Vĩ đột nhiên kêu lên la thảm thiết một tiếng, vội vàng thu tay lại.
Tiếp theo đó chỉ thấy tay phải ông ta máu chảy ròng ròng, Âu Dương Đạo Vĩ khó nói thành lời, lòng bàn tay của ông ta đã được bao bọc bởi nội lực, tại sao kiếm của Ngọc Hằng vẫn có thể phá vỡ được?
Âu Dương Đạo Vĩ đứng một bên, Ngọc Hằng thu lại kiếm rồi đi tới trước mặt Diệp Chấn Hà.
Nói: “Chào ông, cháu là Ngọc Hằng, sư huynh của Diệp Thánh”.