"Thằng nhóc, sao Thanh Thanh lại thay quần áo, chẳng lẽ cậu đã làm gì cô ấy rồi sao...", Lý Hổ túm lấy Diệp Phàm, hỏi với vẻ mặt căm phẫn.
Diệp Phàm cạn lời, sao lão già này lại hóng hớt như thế?
Advertisement
Còn áp tai vào cửa nghe lén nữa chứ! Nhưng anh cũng biết Lý Hổ coi Hoắc Thanh Thanh như con gái, vô cùng quan tâm cô ta.
"Ông yên tâm, tôi có vợ rồi, ngoài vợ tôi ra thì tôi tuyệt đối không thèm để ý tới người phụ nữ nào khác, tôi là một người chồng tốt, nhân phẩm của tôi đáng tin lắm", Diệp Phàm nói.
Advertisement
"Tôi khinh!"
Lý Hổ suýt thì nhổ một bãi nước bọt vào mặt anh.
Ông ta nhìn Diệp Phàm bằng ánh mắt khinh bỉ, há miệng quát lớn tiếng: "Cậu mà có nhân phẩm cái chó gì, tôi nói cho cậu biết, cậu không thể tưởng tượng nổi thân phận của Thanh Thanh đâu, hơn nữa cậu còn kết hôn rồi, tuyệt đối đừng làm chuyện gì vượt quá giới hạn, nếu không tôi sẽ liều mạng với cậu!"
Diệp Phàm chẳng đoái hoài gì tới lời uy hiếp của Lý Hổ, anh thản nhiên nói: "Nhân phẩm của tôi tuyệt đối đáng tin, nhưng nhỡ cô chủ của ông mà bỏ thuốc tôi thì khó nói lắm".
Diệp Phàm nói không nhỏ, Hoắc Thanh Thanh đang đi đằng trước, suýt thì cô ta ngã chổng vó, bèn quay đầu lại lườm Diệp Phàm một cái, sau đó giẫm giày cao gót bịch bịch bỏ đi.
"Cậu, đồ mặt dày!", Lý Hổ tức đến mức suýt thì rút súng ra, sao trên thế giới này lại có người trơ tráo đến thế cơ chứ!
"Đây, cậu lái xe đi, tôi không tiện lái", bọn họ không đi xe Diệp Phàm, mà là tới trước một con Bentley.
"Contineltal GT, đúng là một nữ đại gia...", Diệp Phàm cầm chìa khóa, trầm trồ một câu rồi mở cửa lên xe.
"Thanh Thanh, thằng nhóc đó không phải người tốt lành gì đâu, cô không cho tôi đi thật hả?", Lý Hổ vịn vào cửa xe nói.
Hoắc Thanh Thanh cạn lời, nhưng cô ta cũng biết Lý Hổ đang an ủi mình, vì thế cô ta bỗng cảm thấy khuôn mặt râu ria của ông ta cũng đáng yêu ra phết.
Sau khi nói vài câu với nhau, Diệp Phàm gạt cần, chiếc xe nhanh chóng lao đi, chạy tới địa điểm tổ chức bữa tiệc.
"Thanh Thanh, cô có biết ở thành phố Cảng có ai có thể lẳng lặng lẻn vào những nơi được phòng vệ nghiêm ngặt không? Ví dụ như kho bạc của ngân hàng hoặc nơi cất giữ vật chứng của cảnh sát chẳng hạn...", vừa lái xe, Diệp Phàm vừa hỏi.
"Anh định làm gì? Chuẩn bị cướp ngân hàng hay sao?", Hoắc Thanh Thanh tò mò hỏi.
Diệp Phàm kể sơ qua vụ cây gậy của bà cụ Hàn bị mất ở cục cảnh sát, Hoắc Thanh Thanh ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
"Cô nàng Chuột Bạch Lý Yến, ngoài cô ta ra thì tôi thực sự không nghĩ ra ai khác có thể lẻn vào cục cảnh sát như thế".