Còn chưa dứt lời, Linh Hồ Uyển Nhi vừa sờ vào thắt lưng, một thanh đoản đao liền xuất hiện trong tay cô ta, sau đó đâm thẳng vào người đàn ông đó.
Người đàn ông trong chốc lát đã rơi vào thế bị động, thậm chí gã ta còn không có cả cơ hội để rút vũ khí của mình ra.
Soẹt soẹt soẹt!
Máu tươi bắn ra, từ trên xuống dưới.
A!
Người đàn ông thảm thiết kêu lên, gân tay và gân chân đều bị cắt dứt, cứ thế nằm liệt ra đất.
Những người đứng phía sau quan sát đều kinh hãi, không ngờ người đàn ông này lại nhanh chóng bị đánh bại như vậy.
“Giết chết ả ta...”
Có người hô lên, sát khí bừng bừng, một nhóm người cầm đao xông về phía Linh Hồ Uyển Nhi.
Thế nhưng bọn họ cũng chẳng khác nào bia đỡ đạn, căn bản không thể nào chặn được bước tiến của Linh Hồ Uyển Nhi.
Ngay khắc sau, dưới chân cô đã nằm ngổn ngang một đống người đang kêu la thảm thiết, và mất khả năng di chuyển.
Linh Hồ Uyển Nhi lau mồ hôi trên trán, rồi để lộ ra nụ cười kiều diễm, sau đó đi ngược lại xách can xăng và đi về phía kho xăng.
Người đàn ông nằm dưới đất gào lên, nhưng không thể nào chặn được Linh Hồ Uyển Nhi đang tiến tới kho xăng.
“Chị à, cô Linh Hồ này điên thật rồi, chẳng khác nào yêu tinh cả”.
Hai chị em Lý thanh Dương và Lý Thanh Nguyệt ngồi cách đó không xa, trông thấy vậy, Lý Thanh Dương nuốt nước bọt, giọng sợ hãi nói.
“Đó là kẻ điên đấy, sau này em đừng có giao du gì!”, Lý Thanh Nguyệt cảnh cáo nói.
“Chị, đây là người phụ nữ của anh Diệp, chị nghĩ đi đâu vậy”, Lý Thanh Dương trợn ngược mắt, tốt nhất nên tránh xa vợ bạn, và hơn nữa Lý Thanh Dương anh ta cũng không phải loại người như vậy.
Bốp!
Lý Thanh Nguyệt đánh một cái vào đầu anh ta, phát cáu mà nói: “Chị nói Diệp Phàm, chị bảo em bớt giao du với Diệp Phàm ấy, người phụ nữ của anh ta đã điên như vậy rồi, thì đương nhiên độ điên của anh ta chắc đã không phải người nữa rồi”.
Thế nhưng Long Linh là người của Ám Long Hoa Hạ, súng là vật tuỳ thân.