Ông bạn già của mình, đệ tử của mình, một nhóm người của Lăng Tiêu Sơn toàn bộ đều chết trước mặt ông ta, hai người còn bị đánh tàn.
Ý nghĩ không sống thì chết đã ngập tràn trong lòng Tứ trưởng lão Lăng Tiêu Sơn, ông ta sẽ không bỏ trốn để rồi sống tạm qua ngày.
“Được, ông đi giết ba cô gái đó, tôi giúp ông chặn hai người bọn họ lại. Không thể chỉ có chúng ta nếm mùi đau khổ được!”. Bà lão tàn nhẫn quát lên.
“Được!”
Ánh mắt Tứ trưởng lão Lăng Tiêu Sơn tàn độc, sau đó hai người gần như cùng lúc xông qua phía mấy người Diệp Phàm.
“Tôi không sao, bọn họ xông qua rồi…”
Linh Hồ Uyển Nhi lau vệt máu ở khoé miệng, thanh kiếm trong tay rung lên đã vang lên một âm thanh từ kiếm phát ra.
Diệp Phàm gật đầu, quét ngang thanh đao Hoàng Tuyền, khí kình đã xông thẳng về phía bà lão đang xông đến.
Thực lực bà lão rất mạnh, đương nhiên là anh muốn chọn nắm lấy quả hồng “cứng” rồi.
Mà Linh Hồ Uyển Nhi thì nâng kiếm lên hướng về phía Tứ trưởng lão Lăng Tiêu Sơn, hai người tấn công kịch liệt, Tứ trưởng lão Lăng Tiêu Sơn lập tức bị ném bay lên.
Tứ trưởng lão Lăng Tiêu Sơn bị ném bay lên nhưng khóe miệng ông ta lại nở nụ cười kỳ lạ.
Trong nháy mắt hai chân ông ta đáp đất không hề xông lên tấn công Linh Hồ Uyển Nhi nữa mà cả người vừa xoay đã xông về phía ba người phụ nữ Long Linh, Hàn Tuyết ở phía xa.
“Không!”
Linh Hồ Uyển Nhi lập tứ thét lớn, bước chân vừa muốn chạy xông qua thì cây quải trưởng đã chặn lại đường đi của cô.