Diệp Hạo dùng bảng hiệu, ông ấy dùng cây trượng, hai người đánh nhau khốc liệt. Thậm chí khu vực xung quanh hai người hoàn toàn trống không.
Đức Tán càng đánh càng kinh sợ, sao Diệp Hạo lại có thể trở nên mạnh mẽ được như vậy, mạnh ngoài sức tưởng tượng.
Chỉ vỏn vẹn trong ba ngày mà đã tăng vọt lên như tên lửa!
Ở bên kia, Linh Hồ Uyển Nhi cũng là tiểu tông sư, cô ta cùng với ba người Âu Dương Ngọc Quân trở thành một đội hình chiến đấu, gây thương tổn vô cùng lớn đối với các lạt ma chùa Đạt Mẫu.
“Yêu nữ, bần tăng tới xử lý cô!”. Lúc này, một tiếng gầm to vang dội, một người đàn ông da đen đội mũ lạt ma xông đến, hai bàn tay chụm lại bắt lấy Linh Hồ Uyển Nhi.
“Lạt ma Thiết Thác, xử lý cô ta đi!”
Có một lạt ma hét lớn, người này đã bị Linh Hồ Uyển Nhi đánh gãy chân, mặc dù là người xuất gia nhưng vô cùng oán hận Linh Hồ Uyển Nhi.
“Ầm!”
Linh Hồ Uyển Nhi đánh một quyền lên tay anh ta, hai người họ nhanh chóng tự tạo ra một trận đấu hoàn toàn mới.
Tiểu tông sư đấu nhau người bên cạnh căn bản không xen vào nổi, chỉ cần sơ ý một chút là sẽ bị thương ngay.
Trong điện Vạn Phật của chùa Đạt Mẫu, Phổ Đà đứng phía sau đại sư Giới Thành. Hàn Tuyết ngồi xếp bằng ở đó, vẻ mặt co rúm có vẻ như rất đau đớn.
Nhất là khoé mắt hơi run run, trông như đang gắng sức muốn mở mắt ra.
“A hừ…”. Trụ trì Tông Thành đột nhiên cả người run lên, Phổ Đà ở bên cạnh sắc mặt cũng kinh sợ.
Bởi vì khoé miệng Tông Thành Kham Bố đột nhiên xuất hiện vết máu.
“Trụ trì, khoé miệng ông chảy máu rồi?”, Phổ Đà hoảng sợ hỏi.
“Cô gái này chấp niệm quá sâu, không thể nóng vội hoàn thành!”. Tông Thành Kham Bố vừa nói vừa lau vết máu khóe miệng.
Ông ấy vừa dứt lời, Hàn Tuyết nãy giờ vẫn nhắm chặt mắt lại đột nhiên mở ra, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Phổ Đà.
“Kham bố Phổ Đà, các ông thả tôi đi đi, tôi không phải là người chuyển kiếp gì cả, tôi cầu xin các ông!”
Hàn Tuyết quỳ gối trên bồ đoàn, không phải cô ấy không có tự tôn mà vì cô biết rằng chỉ có thể cầu xin mà thôi.
Cầu xin Phổ Đà mềm lòng, tin tưởng Phật tổ chân chính có lòng từ bi mà để cho cô đi.
Viền mắt Hàn Tuyết ửng đỏ, lúc nãy dường như cô đã nghe thấy tiếng gọi của Diệp Phàm. Ngay khi cô gần như đánh mất bản thân thì lại nghe thấy tiếng gọi đó.
Nó kéo cô trở về, cô biết bản thân mình có người yêu, có gia đình.
Lúc này sắc mặt Phổ Đà tối sầm, rất khó coi.
“Thí chủ, cho dù cô có chấp nhận hay không thì cô đã có duyên với Phật, buông bỏ chấp niệm, thờ phụng Phật pháp mới là con đường đúng đắn của cô!”. Đại sư Giới Thành lạnh nhạt nói.
Hàn Tuyết liên tục lắc đầu: “Không, tôi không phải, cầu mong mọi người buông tha cho tôi, tôi chỉ là một phụ nữ bình thường, chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường, cầu xin mọi người…”
“Thí chủ, chấp niệm của cô quá sâu, cô buông bỏ hết mọi thứ, rửa sạch mọi thế tục gian mới hiểu được đây là vận may của mình!”. Đại sư Giới Thành đột nhiên quát lớn, khiến Hàn Tuyết giật mình.
Đột nhiên Hàn Tuyết run lên, nhưng vẻ mặt lại càng thêm kiên định.