“Hiểu Hiểu…”- Hiểu Hiểu dừng một chút, hai tay phía dưới ý thức được phải giữ được gì đó, nhưng lại chỉ tìm thấy lồng ngực hừng hực cứng rắn của Hách Vân Sanh, “Hiểu Hiểu muốn biết, Vân Sanh tại sao lại không muốn Hiểu Hiểu ngủ cùng ngài.”
Hách Vân Sanh hồi lâu vẫn không lên tiếng, gian phòng quá mức hắc ám, Hiểu Hiểu cũng không nhìn thấy được vẻ mặt của Hách Vân Sanh, mãi đến tận khi Hiểu Hiểu cho rằng Hách Vân Sanh đã ngủ rồi, tay khoát trên eo anh mới giật giật, sau đó chính là thanh âm trầm thấp của Hách Vân Sanh: “Vậy tại sao trước đây khi anh nói muốn em cùng ngủ với anh, em lại chạy ra phòng khách?”
Ngực Hiểu Hiểu phiền muộn một chút, tuy rằng giữa cậu và Hách Vân Sanh lúc này hầu như không tồn tại khe hở nào, cậu vẫn theo bản năng di chuyển về phía Hách Vân Sanh, đem toàn bộ thân mình co vào bên trong khí tức của Hách Vân Sanh: “Xin lỗi Vân Sanh, Hiểu Hiểu biết sai rồi.”
Tay phải Hách Vân Sanh bị Hiểu Hiểu gối lên sờ sờ sau ót Hiểu Hiểu rồi xoa nhẹ: “Biết sai rồi thì phải sửa chữa, anh chỉ cho phép em ở lại chỗ của anh riêng ngày hôm nay thôi. Sau đó, em chỉ có thể biểu hiện tốt thì mới có thể ở lại đây, bằng không liền đi ngủ phòng khách nhỏ của em đi. Biết chưa?”
Hiểu Hiểu gật đầu, mái tóc mềm mại ma sát dưới cằm Hách Vân Sanh, trịnh trọng nói: “Hiểu Hiểu biết rồi, Hiểu Hiểu nhất định cố gắng biểu hiện cho tốt!”
“Ân.”- Hách Vân Sanh đáp một tiếng, điều chỉnh tư thế tốt rồi nói với Hiểu Hiểu: “Vậy thì nhanh ngủ đi, anh ra lệnh trong vòng mười phút nhất định phải ngủ.”
Hách Vân Sanh mệnh lệnh như vậy không thể gọi là không thô bạo được, nhưng là đối với người như Hiểu Hiểu mà nói, chỉ có thô bạo một chút mới có thể có hiệu quả, quả nhiên không tới mười phút, Hách Vân Sanh đã nghe được tiếng hít thở thanh thiển mà quy luật của Hiểu Hiểu.
Hách Vân Sanh chăm chú nhìn cánh tay rồi thở dài một hơi, mất mà lại được khiến cho anh học được rõ ràng làm như thế nào mới có thể giữ chặt được người trong lồng ngực này.
Sáng ngày thứ hai, thời điểm Hách Vân Sanh mở mắt ra, trong lồng ngực đã không còn nhiệt độ, anh hốt hoảng gần như là liên tục lăn lộn té xuống giường, vừa kêu, “Hiểu Hiểu! Hiểu Hiểu!”
Hiểu Hiểu đang ở trong nhà bếp rán trứng gà, nghe được từ trong phòng không có đóng cửa lại của Hách Vân Sanh truyền ra một tiếng vang thật lớn, sau đó chính là tiếng kêu mang theo lo lắng của Hách Vân Sanh, cậu vội vã chạy tới liền thấy Hách Vân Sanh ngồi dưới đất vịn vào mép giường trèo lên, nhưng bộ dạng lại như làm thế nào cũng không bò lên nổi được.
“Chủ nhân —— ”
Hiểu Hiểu sợ hãi, cậu bước nhanh về phía Hách Vân Sanh quỳ gối xuống phía trước anh, dùng sườn tay đỡ lấy Hách Vân Sanh, trong mắt không che giấu nổi căng thẳng hỏi anh: “Vân Sanh, có chỗ nào bị đau không?”
Hách Vân Sanh nhìn khuôn mặt nhỏ quen thuộc gần ngay trước mắt, trái tim nhảy rầm rầm thật mạnh mẽ chậm rãi khôi phục lại, chớp mắt tiếp theo đó trên mặt hiện lên một tầng màu đỏ không được tự nhiên, đương nhiên là vì dáng vẻ thảm hại của mình bị Hiểu Hiểu nhìn thấy.
Hách Vân Sanh nói: “Không có chuyện gì, vừa nãy gặp ác mộng, không cẩn thận nên rơi xuống.”
Hách Vân Sanh nói lời này đến cả con nít cũng sẽ không tin, nhưng Hiểu Hiểu thì tin hoàn toàn, cậu đỡ Hách Vân Sanh ngồi lên trên giường, xoa đầu gối Hách Vân Sanh vì bị đụng phải mép giường mà đã bắt đầu hiện ra vết thâm, dò hởi anh: “Vân Sanh, nếu không thì để Hiểu Hiểu đặt thêm gối ở hai bên giường cho ngài nha?”
Mặt Hách Vân Sanh đỏ đỏ đen đen, nói: “Em sau này đừng chạy loạn mà tới đỡ cho anh là được rồi.”
Đáp lại Hách Vân Sanh chính là Hiểu Hiểu dùng sức gật đầu và nở một nụ cười thật tươi: “Vân Sanh là đang nói em sau này cũng có thể ngủ cùng với ngài sao?”
Đầu Hách Vân Sanh mới vừa bị hỗn loạn lại thêm vừa nãy bị mất mặt xong, tự mình cũng không biết mình đang nói cái gì, bị Hiểu Hiểu hỏi như vậy mới phát hiện ra mình hình như đã uyển chuyển đáp ứng Hiểu Hiểu chuyện gì rồi, lúc này đổi ý hiển nhiên là đã hơi trễ, nhưng là Hách Vân Sanh thật sự có chút không cam lòng để kế hoạch của mình bị thất bại.
Hách Vân Sanh hất mặt qua một bên: “Anh vừa nãy không có nói cái gì hết!”
Hiểu Hiểu từ trước tới nay chưa từng thấy qua dáng vẻ Hách Vân Sanh khó chịu như thế, không khỏi cúi đầu lén lút nở nụ cười.
Ba mẹ Hách Vân Sanh lựa chọn nơi dưỡng lão khá gần phía bắc, đi máy bay cũng mất gần hai giờ đồng hồ.
Hách Vân Sanh nhấc theo hành lý của hai người đi ở phía trước, Hiểu Hiểu tay cầm hộ chiếu của hai người, một tấc cũng không rời theo ở phía sau, cặp mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào hành lý không tính là quá nặng mà Hách Vân Sanh kéo theo.
Trong nhận thức của Hiểu Hiểu, loại việc chân chạy mang đồ này hẳn là cậu phải làm mới đúng, lúc đó còn ở nhà khi nhìn thấy Hách Vân Sanh muốn mang hành lý đi, cậu đã sợ muốn chết, vội vàng chạy tới giành lấy, nhưng bị Hách Vân Sanh né tránh.
Hiểu Hiểu kinh ngạc nhìn Hách Vân Sanh nói: “Vân Sanh, cái này để em xách là được rồi, ngài là chủ nhân, không thể làm việc nặng như vậy.”
Hách Vân Sanh nhíu nhíu mày nhìn Hiểu Hiểu, hỏi: “Em muốn đi phía trước anh?”
Hiểu Hiểu bị Hách Vân Sanh nói như vậy sửng sốt một chút, tiếp theo đó bệnh cũ tái phạm “Phù phù” một tiếng quỳ xuống: “Chủ nhân, Hiểu Hiểu không dám! Hiểu Hiểu tuyệt đối sẽ không có vọng tưởng như vậy!”
Hách Vân Sanh hừ hừ: “Anh cho rằng những việc cầm hành lý như thế này hẳn là do người đi phía trước làm, nếu như em lại cướp của anh, anh liền sẽ cho rằng em muốn đi trước anh.”
Tay Hiểu Hiểu muốn cướp đi hành lý liền cứng ngắc trong không trung, cảm nhận được tầm mắt của Hách Vân Sanh quét tới mang theo hơi lạnh, Hiểu Hiểu cấp tốc chắp tay ra sau lưng cho Hách Vân Sanh thấy sự trung tâm của mình: “Chủ nhân, Hiểu Hiểu tuyệt đối chưa từng có loại ý nghĩ kia, thật sự!”
“Ân, vậy thì đi thôi.”- Hách Vân Sanh thoả mãn gật gù, dẫn đầu đi về phía trước, chỉ còn lại phía sau là Hiểu Hiểu với tâm tư khó chịu, vì dọc theo đường đi nhìn Hách Vân Sanh làm cu li nhưng lại không thể giúp một tay.
Mãi đến tận khi hai người lên máy bay bỏ hành lý xuống, Hiểu Hiểu mới hô thở ra một hơi, dưới sự ra hiệu của Hách Vân Sanh ngồi ở chỗ gần cửa sổ, ân cần xoa bóp cánh tay cho Hách Vân Sanh.
Hách Vân Sanh híp mắt hưởng thụ một lúc liền trở tay nắm chặt tay Hiểu Hiểu nói: “Lại ngủ một giấc đi, tỉnh lại chúng ta sẽ đến nơi.”
Hiểu Hiểu gật gù, thân thể nghiêng về phía Hách Vân Sanh, nhắm hai mắt lại vô tình hay cố ý mà đem đầu khoát nhẹ lên trên bả vai Hách Vân Sanh.
Hiểu Hiểu vốn chỉ muốn nhắm mắt lại chợp mắt một lúc thôi, lại không nghĩ tới bất tri bất giác ngủ mất tiêu.
Đột nhiên Hách Vân Sanh kề sát tới bên tai cậu kêu một tiếng “Hiểu Hiểu”, cậu mới bừng tỉnh.
Hách Vân Sanh nhìn vẻ mặt mông lung của Hiểu Hiểu vì còn chưa tỉnh ngủ, vươn ngón tay dùng sức búng mũi Hiểu Hiểu, chỉ thấy cái mũi vểnh cao kia bị búng ra một dấu hồng nhạt sau đó chậm rãi biến mất, anh mới nói: “Lên tinh thần nào, máy bay chuẩn bị hạ cánh rồi.”
Hiểu Hiểu gật gù ngồi thẳng thân thể lại, nhìn động tác Hách Vân Sanh hoạt động vai có chút chột dạ, muốn đưa tay lên giúp Hách Vân Sanh xoa xoa bóp bóp, tay giơ lên nhưng lại bị một bàn tay khác không phải của mình nắm lấy.
Hách Vân Sanh thuận thế giơ tay lên để trước mắt quan sát, sâu xa nói: “Em giơ gấp quá, anh đều không tránh được.”
Người bình thường nghe thấy những lời như thế này phản ứng nhất định sẽ là thẹn thùng phất tay đi, Hiểu Hiểu cũng không ngoại lệ muốn thu tay lại, chẳng qua cậu là bởi vì kinh hoảng, thêm vào tay lại bị Hách Vân Sanh nắm rất chặt, Hiểu Hiểu dù muốn rút cũng không rút được, chỉ có thể thả lỏng sức lực tiếp tục để hai cái tay duy trì trạng thái nắm nhau.
“Há, thì ra là dính vào nhau.”- Hách Vân Sanh cười nói, nhìn năm ngón tay đan xen hai cái tay liên kết thành mười ngón, lần thứ hai dùng sức nắm chặt.
Hiểu Hiểu hậu tri hậu giác phản ứng lại, Hách Vân Sanh đây là đang ve vãn cậu…
Sau đó cậu đỏ mặt cúi đầu dùng một cái tay nhàn rỗi khác bám vào trên tay hai người, bao lấy bàn tay của Hách Vân Sanh.