Đông Phương Thiên Nguyệt im lặng thật lâu, không biết qua bao lâu mới cảm nhận lại giọng mình, khan khan lên tiếng: "Nếu là ngươi lưu luyến nàng, sao còn theo ta? theo cạnh Sáng Thế Thần chẳng phải tốt hơn sao?"
Tâm trạng nàng như có phần trầm lắng, nàng không muốn bên cạnh mình có người tâm hướng đi nơi khác, kể cả ma thú cũng vậy!
"Ngài đã ngã xuống cách đây rất lâu rồi, khi ta đi theo ngài, là chưa đầy thập nhị tuổi, ngài ngã xuống, ta khi ấy nhưng mới hơn ba mươi, cách đây đã hơn bốn trăm năm" Nó nói có chút gì đó nghẹn ngào, song rất nhanh liền khôi phục bình thường:
"Sau khi ngài ngã xuống không lâu, ta cũng là gặp sự mà biến thành cái dạng này bộ dáng. Ngươi không cần phải để ý nhiều, ta đã chọn theo ngươi, ắt sẽ không để tâm hướng ở nơi khác"
Đông Phương Thiên Nguyệt nhìn nó chăm chăm, mấp máy môi mấy cái, mới lại tiếp tục hỏi: "Ngươi vì sao chọn đi theo ta?"
Nó nghe thế, không để nàng đợi chờ quá lâu, liền nhanh chóng trả lời:
"Hơi thở Hỗn Độn Thiên Lực, đối với ta, nó là quen thuộc nhất. Thêm nữa, sau thời gian ta theo ngươi, tính cách ngươi có đến bảy phần giống ngài, đặt biệt là sự kiên cường mà ngươi có"
"Ta không phải nàng"Đông Phương Thiên Nguyệt gằn giọng, có thể tính cách nàng giống với nàng ấy, nhưng nàng là nàng! nàng ấy là nàng ấy!
Nàng không muốn nó xem nàng là nàng ấy mới đi theo bên cạnh mình, nàng không chấp nhận được, việc mình bị xem là người thay thế!
Nhục Cầu không nói gì, nhìn nàng thật lâu thật lâu, mãi một lúc sau, mới nhỏ giọng thì thầm câu gì đó, Đông Phương Thiên Nguyệt không nghe rõ.
Lúc này đã là canh ba, một người hai thú cũng không nói thêm gì nữa, mỗi người ở một gốc trời riêng biệt.
Tiểu Hoả hiện tại đã có thể tự tu luyện, nên thông thường lúc không bồi bên cạnh nàng đều sẽ là tiến vào tu luyện trạng thái.
Đông Phương Thiên Nguyệt ngồi ở cạnh cửa sổ, lấy ra đan lô bắt đầu luyện, đã một thời gian rồi nàng không có luyện đan.
Tự nói với mình không thể lơ là trong cả tu luyện và luyện đan, nên trong khoảng mấy ngày tiếp theo, Đông Phương Thiên Nguyệt liền đấm mình trong dược thảo và luyện đan.
Lại quá Tứ thiên.
Giờ Thìn, Đông Phương Thiên Nguyệt đến lính đánh thuê công hội, đứng ở bảng nhiệm vụ hồi lâu,cuối cùng chọn một thẻ nhiệm vụ đem đến nơi quản sự đang đứng, tiến hành đăng ký nhiệm vụ.
Cấp bật nhiệm vụ được chia làm ngũ bật, là nhất tinh, nhị tinh, tam tinh rồi đến tứ ting và cuối cùng là ngũ tinh.
Nhất tinh và nhị tinh là hai cấp bật nhiệm vụ đơn giản nhất, thông thường lính đánh thuê thực lực thấp đều sẽ chọn nhiệm vụ ở hai cấp bật này, tuy nhiên thì phần thưởng hai cấp bật này tương đối ít và bình thường.
Tam tinh và tứ tinh là hai cấp bật trung đẳng và có độ khó tương đối, tỉ lệ thành công chỉ năm phần và tam tinh là cấp bậc được nhiều lính đánh thuê lựa chọn nhất, thường được gọi là cấp bậc phổ thông.
Còn lại ngũ tinh là cấp bậc có độ khó cao, tỉ lệ có thể hoàn thành nhiệm vụ tương đối thấp, cũng là cấp bậc ít người lựa chọn nhất.
Đông Phương Thiên Nguyệt nhìn thẻ nhiệm vụ trong tay, khoé môi nhịn không được hơi cong lên.
Là nhiệm vụ ngũ tinh, nàng hiện tại cần nhất là mạo hiểm để có thể tiến bộ nhanh nhất, nhiệm vụ này vừa vặn đúng như nàng mong muốn, phần thưởng lại là một lượng lớn dược thảo và kim tệ, tự nhiên cũng là thứ thiết yếu mà nàng cần nhất hiện tại!
Đến xế chiều, Đông Phương Thiên Nguyệt, Nhục Cầu và Tiểu Hoả đã rời ra khỏi địa phận Liễu Xuyên thành, đương là đang ở phía ngoài Tiêu Sơn Lĩnh.
Tiêu Sơn Lĩnh là dãy núi liên thông giữa thành Liễu Xuyên và Ngải Y thành, bao gồm nhiều đỉnh núi thấp liền mạch nhau, càng về đỉnh núi ở giữa, ma thú cấp bật càng cao, thậm chí có cả linh thú tứ giai đến ngũ giai!
Tiêu Sơn Lĩnh cũng là địa điểm thực hiện nhiệm vụ tiếp theo của Đông Phương Thiên Nguyệt, đoạt kim nhãn của Ma Nhãn Kim Xà.
Nàng nghĩ nghĩ, nàng ghét nhất chính là xà, nhưng từ khi đến thế giới này, ma thú mà nàng gặp nhiều nhất, đều là xà hoặc liên quan đến xà như Giao Long ở đầm lầy của sơn mạch Vạn Yến kia!
Thật đúng là.......không nói nên lời a!
____________
Hai ngày nay mình giải hơn 38 câu đề luyện toán, còn mấy bài kiểm tra lý hoá thường xuyên nữa, đúng là cạn kiệt chất xám luôn a.