Bọn họ ở lại Vân Xu thành thêm một đêm, rạng sáng ngày hôm sau mới bắt đầu lên đường,tiếp tục hướng Hồng Phong học viện mà đi.
Ba ngày sau, Đám người tiến vào Lan Âm thành, lúc này cũng đã là xế chiều, bọn họ ghé vào một khách điếm thuê mấy gian phòng, sau liền tiến gian phòng nghỉ ngơi.
Chỉ mỗi Phong Lam Thiên vẫn theo sát bên người nàng không rời, Đông Phương Thiên Nguyệt có chút bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn là làm lơ hắn không nói gì.
Tiến gian phòng xong, nàng cũng không có lập tức tiến vào tu luyện, mà là ở trong khế ước thú không gian lấy ra Tiểu Hoả vẫn đang ngủ say.
Từ lần trước trở về Đông Phương gia khi, nó liền bắt đầu ngủ liên miên, nàng còn tưởng rằng nó lười biếng, nhưng là tới nay vẫn không tỉnh, trong lòng lại bắt đầu lo lắng.
Kiểm tra cho nó một lượt, lại tỉ mỉ kiểm tra lại một lượt, vẫn không phát hiện cái gì bất thường, nàng không khỏi nhíu mày suy tư.
Lúc này, trong đầu nàng Hỗn Nguyên thanh âm lại vang lên:
"Nó không có vấn đề gì, ma thú trước khi thành niên thông thường cứ một đoạn thời gian sẽ lâm vào ngủ say một lần, việc này hỗ trợ nó có thể thành niên sớm hơn, ngươi không cần lo lắng"
"A...ra vậy" Nghe vậy nàng tâm mới bắt đầu bình tĩnh lại, lại hỏi:
"Khoảng bao lâu nữa nó mới tỉnh?"
"Nhìn qua nó trạng thái, hẳn là trước Hồng Phong học viện chiêu sinh sẽ tỉnh, thôi ta tiếp tục ngủ đây, không có việc gì không cần kêu ta"
"Hảo"
Lại nghĩ đến Nhạn Thương, nó còn lâm vào ngủ say trước Tiểu Hoả nữa là, hai gia hoả lúc trước mỗi con một bên vai nàng chiếm cứ, bây giờ cả hai đều lâm vào ngủ say rồi, chậc.....
Nghĩ đến đây, nàng cũng đem Nhạn Thương từ trong không gian ra, nó là cơ quan thú, dù không kí khế ước với nàng, nó vẫn là không bị không gian khế ước thú cản lại, nó cũng liền nằm ngay bên cạnh Tiểu Hoả.
Vẫn là màu trắng cầu lông tròn tròn đáng yêu, lông tơ mềm mại phớt qua nàng ngón tay, nhịn không được đưa tay sờ sờ loát loát lông một hồi, nó như có cảm giác, móng vuốt nho nhỏ ôm lấy ngón tay nàng không chịu buông.
Đông Phương Thiên Nguyệt bị chọc cười, lại ôm nó sờ một hồi, mới lại trả về trong không gian.
Lúc nàng ngẩn mặt lên, liền lấy một đôi u oán con ngươi màu huyết sắc đang nhìn nàng, thấy nàng nhìn hắn liền ủy khuất ba ba mà lên tiếng:
"Nàng không quan tâm đến ta!"
"Như thế nào? ngươi có ý kiến gì?"Nàng như trêu ngươi hắn, nghiêng người chống cầm lên bàn, rót một cốc trà đưa lên môi nhấp một ngụm.
"Nàng quan tâm chúng nó hơn ta!" Uỷ khuất, ủy khuất, cực kỳ ủy khuất.
"Đó là dĩ nhiên, bọn nó là ta thú, đương nhiên phải quan tâm hơn ngươi rồi, ngươi là cái gì đâu?" Đông Phương Thiên Nguyệt một bộ bất cần đời, hờ hừng cười cười nhìn hắn.
Mặt Phong Lam Thiên hắc đến rồi cực điểm, thời gian này nàng không có từ chối hắn hành động thân thiết, hắn còn cho rằng nàng đã dần chấp nhận hắn đâu! làm hắn vẫn luôn âm thầm vui vẻ, hoá ra hắn vẫn chẳng là gì với nàng!
Khó chịu, quá khó chịu!
Ganh tị, quá ganh tị!
Gianh tị chết hắn rồi!
Không ngờ Phong Lam Thiên hắn cũng có một ngày thua mấy đầu ma thú, đúng là sự đời không lường trước được!
Lúc này, một tiếng nói nhàn nhạt truyền vào tay hắn, lại khiến tâm hắn như nhảy một phát lên tận chín tầng mây:
"Kì thật ta cũng có chút thích ngươi"
Chưa đợi hắn vui mừng được bao lâu, tiếng nói kia lại tiếp tục, lần này như đá hắn từ chín tầng mây ngã xuống vực sâu:
"Bất quá, ta nhưng không có ý định ở bên cạnh ngươi a, ta cũng không có cần bạn lữ"
Phong Lam Thiên mặt đầy hắc tuyến nhìn Đông Phương Thiên Nguyệt, bắt đầu trang một bộ đáng thương bị bỏ rơi, nước mắt lưng tròng nhìn nàng.
"Nàng bắt nạt ta"
Đông Phương Thiên Nguyệt trầm mặt nhìn hắn, nàng lại kiến thức thêm về độ vô sỉ của hắn rồi, hắn cư nhiên sẽ phản ứng như vậy, quả thật vượt quá sức tưởng tượng của nàng!
"Nhưng không sao, ta vẫn ái nàng"
Đông Phương Thiên Nguyệt giả vờ ngắm cảnh nhìn ra của sổ, chủ yếu để che đi mỏng manh vệt màu đỏ trên má nàng, nhấp môi nhưng không nói gì.
"Ta sẽ làm nàng thay đổi ý định!"
Hắn kiên định như thế, nàng lại có chút cầm không được lòng mình, hắn cũng từng ở trước mặt nàng kiên định nói sẽ khiến nàng yêu gắn, phi lý như vậy mà bây giờ hắn cũng làm được rồi, nàng cảm giác có chút không tự tin.