Trước hôm bay, 3 người bí ẩn kia có đến nhà chúng nó.
3 người ấy chỉ dẫn ho bọn nó coi nên mang những gì, rồi nhắc nhở những điều cần thiết
Bọn nó nghe … cực kỳ là chăm chú
- Thôi, thế nhá! Bọn tôi về đây! Chúc mấy người may mắn!
- Khoan đã!
Thiên An chợt lên tiếng
- Tôi có thể hỏi 3 người câu này không?!
- …
- 3 người là ai … và … tại sao lại giúp bọn tôi?!
Cả đám nghe thế thì chĩa ánh mắt mong chờ về phía 3 người kia, đây đúng là câu hỏi trong lòng của mỗi người
3 người kia lúc đầu có chút lung túng nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh:
- … sau này các người sẽ biết!
Đoạn, chưa cần chủ nhà phải ra tiễn, 3 người kia đã nhanh nhẹn lủi mất để lại 1 dấu hỏi chấm to đùng cho 6 người ở lại.
…
Vâng, và sau 20 tiếng đồng hồ ngồi vất vưởng trên máy bay và sau 4 tiếng đồng hồ đi xe. Bây giờ là 6 giờ tối, 6 đứa bọn nó hiện đang có mặt tại ngôi biệt thự cổ kính nằm sâu trong khu rừng Amazon nổi tiếng – lá phổi của Trái Đất
“ Kính cong … kính cong … “
Hàn Thiên bấm chuông thì chợt …
“ Két … “
Cánh cổng sắt đã gỉ tự động mở ra khiến bọn nó hơi ghê. Đã thế, bên trong còn tối om, không có lấy 1 ánh đèn điện
Hạ Vy và Thảo Anh sợ hãi bám dính lấy Bảo Khánh và Nhật Duy
Thiên An thì cứ lơ mơ để ý đi đâu ý mà vấp phải cái dây, hoàn thành 1 động tác vồ ếch đẹp mắt dưới đất
Cùng lúc đó, hàng trăm bóng đèn điện từ trong ra đến ngoài ngôi biệt thự lần lượt sáng lên
Thật lung linh … thật huyền ảo
Đứng giữa sân, có 5 người đang đứng đợi bọn nó … 3 nam và 2 nữ, trông họ đều trạc tuổi bố mẹ bọn nó, đặc biệt … bọn họ là người châu Á.
Còn chưa kịp chào hỏi gì, người đàn ông mặc vest đứng giữa đã lên tiếng:
- Thiên An, Thảo Anh, Hạ Vy! Mấy đứa lớn lên nhìn xinh quá làm bác tí thì không nhận ra!
Cả bọn há hốc mồm
Sao … ông ta lại biết được tên của bọn nó?!
Thảo Anh đành đánh bạo, dè dặt hỏi:
- Ông … à không … bác biết bọn cháu ạ?!
- Ngày xưa bác trả đến nhà mấy đứa chơi suốt rồi còn gì?!
Bao giờ cho đến ngày xưa?! Hix …
- Bác ơi … nhưng mà …
- Thôi, vào nhà đi các cháu!
Bác gái đứng bên cạnh bác ấy cười hiền khiến cho bọn nó liền có cảm giác rất quen thuộc
Chả hiểu tại sao nữa, có lẽ là vì bác ấy là người châu Á chăng?!
…
Sau 1 hồi chém gió muốn bay nóc nhà với các bác ý, tụi nó đã biết được “ hơi “ nhiều chuyện nha!
Hóa ra, 3 cái người kia, chính là con gái của nhà này, hơn bọn nó 5 tuổi. Và cả cái gia đình này đều là người Nhật.
Và theo như lời các bác ấy kể … thì ngày xưa … bọn nó và 3 chị ấy … cực kì thân.
Sao bọn nó lại không có ấn tượng gì về 3 chị ấy nhỉ?!
Nỗi lòng này, bao giờ mới có người giải đáp cho bọn nó đây?!
À thôi, tạm quên truyện này đi! Quay về cái gia đình này nhé!
Hiện tại ở nhà có 5 người.
Người đàn ông mặc vest đen kia là chủ nhà, tên là Watashi Hiroshi. Người phụ nữ đứng cạnh bác Hiroshi là vợ bác ấy, tên là Watashi Shita, bác ấy phụ trách làm đầu bếp của gia đình. 3 chị gái kia lần lượt tên là: Yume, Yukyo và Yui. 3 người còn lại gồm: thầy Nobi ( dạy bắn súng), thầy Chiba ( dạy kiếm) và cuối cùng là cô Rita ( dạy sơ cứu).
Bọn nó vui vẻ làm quen với thầy cô giáo mới
Nghĩ đến đây … Thảo Anh, Thiên An và Hạ Vy chợt có chút buồn
Đây … chính là thầy cô thứ 2 của bọn nó … chỉ sau … người đó.
- Ăn thôi mấy đứa ơi!
Tiếng bác Shita từ trong bếp vang ra cắt ngang luồn suy nghĩ không vui
Cả bọn lon ta lon ton chạy vào bếp
Ở đây, bọn nó chợt cảm thấy quen thuộc như đang ở nhà vậy!
- Bây giờ ăn xong rồi về tắm giặt ngủ nghỉ. Sáng mai 5h30d dậy tập trung nghe chưa?!
Lời cô Rita nhẹ tựa lông hồng
Bảo Khánh đang gặm đùi gà thì nghẹn, Nhật Duy đang uống nước thì sặc văng nước tứ tung, Hàn Thiên còn khoa trương hơn cơ, đang bình thản tựa ghế nhắm mắt rất ngầu, nghe thế mà lật cả ghế, ngã chổng vó
Thiên An, Hạ Vy và Thảo Anh ư?! Sớm đã hóa đá rồi!
WTF?! 5h30 … không đùa đó chứ?!