Căn nhà im ắng đến đáng sợ. Không có chút bụi, có vẻ là đã dọn dẹp sạch sẽ. Chú Sirius hình như cũng đã chuyển đi. Thật khôn ngoan khi đảm bảo an toàn mạng sống của mình, ngoại trừ việc mọi người đang nghĩ thầy Snape là kẻ phản bội. Thôi thì cũng không trách được, cứ để họ nghĩ sao thì nghĩ, còn Harry, người được thầy bảo vệ như thế, tuyệt đối không được!
Đang suy nghĩ mông lung thì có tiếng bước chân. 3 người kia đề phòng, còn tôi nheo mắt nhìn trong bóng tối. Ánh đèn bỗng được thắp lên. Kreacher đứng đó, tay cầm cây lau bụi, vui mừng chạy tới chỗ tôi và cúi đầu chào.
- Mừng người trở về, thưa tiểu thư Williams.
- Kreacher đấy hả? Chú Sirius chuyển đi rồi sao?
- Vâng. Hắn đã rời khỏi đây. Thật may phước biết bao.
Tôi để ý thấy đằng sau Harry đã rút cây đũa phép. Vừa thấy thế, Mione liền ngăn cậu lại.
- Chú Sirius có đi cùng Draco không? Chú ấy để Kreacher ở lại à?
- Đúng vậy ạ. Kreacher không muốn rời xa nơi này. Vì vậy, sau khi đã đảm bảo Kreacher không thể tiết lộ điều gì, hắn ban ân huệ cuối cùng cho Kreacher và để cho Kreacher săn sóc nơi này.
- Thế còn Eric? Cậu ấy có còn về đây không?
- Dạ còn ạ. Cậu chủ Eric dạo này thất sắc lắm. Cậu ốm hơn trước nhiều, trông có vẻ mệt mỏi, nhưng Kreacher đã làm hết những gì có thể giúp cậu chủ dưỡng sức.
- Vậy sao? - Tôi thì thầm, lòng có hơi lo lắng. Rồi, cúi người xuống, tôi xoa đầu con gia tinh già trước mặt. - Kreacher ngoan lắm. Giờ Kreacher giúp chúng ta nấu ăn nhé?
- Mệnh lệnh của người là vàng, thưa tiểu thư. Kreacher sẽ đi nấu ngay ạ.
Kreacher lăng xăng chạy vào nhà. Tôi quay ra với mọi người, mỉm cười.
- Các cậu lên phòng, thay đồ rồi xuống ăn khuya nhé.
Cả 3 người đồng loạt gật đầu, cùng tôi tiến vào trong nhà. Nhưng, khi tôi vừa đặt chân lên thềm thì giọng thầy Moody vang lên:
- Severus Snape?
- Không ạ.
Tôi đáp nhanh, trước khi có gì đó giống như luồng khí lạnh vút qua trên đầu và cái lưỡi của tôi bị uốn ngược vào trong. Tuy nhiên, chỉ lát sau, cái lưỡi cũng đã tự động duỗi ra. 3 người kia có vẻ cũng trải qua cảm giác khó chịu tương tự. Harry cau có, mặt mày sầm lại. Và Ron thì phát ra tiếng nôn ọe, trong khi Mione đang hít thở thật sâu.
- Cái đó ắt là phép nguyền Cột lưỡi.
Thở dài, chúng tôi nhìn nhau rồi lại tiếp tục tiến bước. Có cái gì đó dịch chuyển trong bóng tối cuối hành lang. Rồi, không báo trước, 1 cái bóng trồi lên khỏi tấm thảm, cao, màu xám xịt, và trông thật khủng khiếp. Mione và bà Black đồng thời thét lên. Bức màn che chân dung bà bay lật ra. Cái bóng xám đang lướt về phía chúng tôi càng lúc càng nhanh, bộ râu và mái tóc dài tới eo lướt theo phía sau, và bộ mặt rúm ró không da thịt như nhìn chúng tôi với 2 hốc mắt trống rỗng: Quen thuộc một cách hãi hùng, biến đổi một cách dễ sợ, nó giơ một cánh tay mục ruỗng lên chỉ vào tôi.
- Con, Daisy Helen Williams, dám thề bằng cả danh dự và tính mạng, rằng chúng con không giết cụ Dumbledore.
Tôi bình tĩnh nói với cái bóng. Ngay lập tức, cái bóng nổ tan tành thành một đám mây bụi thật to. Ho lụ khụ chảy cả nước mắt, tôi lại nghe thấy tiếng bước chân vội vã. Kreacher xuất hiện phía đằng sau bức tường, chạy về phía tôi.
- T-Tiểu thư.. Người không sao chứ?
- Ta không sao.. Khụ khụ.. Ổn cả mà.
- Lão Moody đáng ghét. Sao lão dám?
Kreacher gầm gừ qua kẽ răng, nhìn đám bụi xoáy quanh tôi như sương mù rồi bám lấy ánh đèn khí màu xanh lơ. Bà Black tiếp tục thét:
- Đồ Máu bùn, bẩn thỉu, nhơ nhuốc, dấu bất lương, vết ô nhục trên ngôi nhà của ông cha ta..
- Bà chủ! Bà bớt giận! - Con gia tinh già vội chạy đến bức chân dung kia. - Kreacher có lỗi! Kreacher sẽ không để vụ này xảy ra nữa đâu..
Lắc đầu, tôi đứng dậy, bước đến, kéo tấm màn che bức chân dung lại.
- Chút đề phòng của thầy Moody thôi, ta không trách. Quan trọng là chúng ta cần bỏ bụng cái gì đó. Đồ ăn đã sẵn sàng chưa Kreacher?
- Tiểu thư cứ ngồi đợi trong phòng khách. Mọi thứ sắp xong rồi ạ.
Một lần nữa, Kreacher lại lật đật trở vào bếp. Tôi mỉm cười nói lớn:
- Không cần gấp quá đâu, Kreacher à.
- Tụi mình vào được chưa vậy?
Ron cất tiếng, cảnh giác cao độ.
- An toàn rồi. Vào đi. Thả người xuống sofa một chút cho đỡ mệt.
* * *
Chúng tôi nằm mỗi người một nơi, yên lặng mà thư giãn gân cốt. Nhưng chỉ vài phút sau, Harry chợt bật ra tiếng kêu đau đớn. Người cậu run lên như có dòng điện chạy qua, cả cơ thể cậu bỗng chốc nóng ran. Tay trái bấu chặt vào vết thẹo, cậu bắt đầu co giật liên hồi, khiến 3 đứa chúng tôi không khỏi lo lắng.
- Cậu thấy gì vậy? - Ron thúc giục. - Cậu thấy hắn ở nhà tớ hả?
- Không.. - Harry yếu ớt đáp lại. - Tớ chỉ thấy hắn giận.. ghê lắm..
- Còn gì nữa? Cậu không thấy được gì nữa sao Harry?
Harry không trả lời, lại co giật. Quá bối rối, tôi nâng đầu cậu lên, ôm chặt lấy cậu vào lòng, giọng trấn an:
- Harry, tớ đây, Daisy đây. Tớ ở đây với cậu. Yên nào. Không sao đâu. Tớ ở đây.
Dường như được những lời nói của tôi xoa dịu, Harry dần dần không còn co giật nữa, nhưng trán cậu đã ướt đẫm mồ hôi vào nhiệt độ thì vẫn chưa giảm. Cậu ngồi dậy, đưa tay lau trán.
- Cái thẹo của cậu.. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tớ tưởng liên kết đã đóng lại rồi cơ mà!
- Nó đã đóng lại.. được một thời gian.. Nhưng lại cứ nối lại mỗi khi hắn mất tự chủ..
- Cậu phải đóng đầu óc của cậu lại! Cụ Dumbledore muốn cậu học Bế Quan Bí Thuật cũng vì thế!
- Đóng đầu óc và tâm tưởng không phải việc dễ dàng gì đâu, Mione à, đặc biệt là những người như Harry. Cậu phải thông cảm cho cậu ấy một chút.
Mione toan há miệng nói gì đó nhưng lại thôi. Chợt, 1 Thần Hộ mệnh lao qua cửa sổ phòng khách và đáp xuống trước mặt chúng tôi, từ từ cô đọng lại thành hình dáng của 1 con chồn bạc.
- Gia đình bình an. Đừng hồi âm. Chúng ta đang bị canh chừng.
Nói rồi, con chồn bạc tan biến vào không trung. Ron để bật ra một âm thanh nửa như nức nở nửa như càu nhàu và thả người ngồi phịch xuống cái ghế nệm. Mione ngồi xuống bên cạnh an ủi cậu. Harry một lần nữa lên cơn đau. Tôi vội chạy tới đỡ cậu, ngay đúng lúc Kreacher mang đồ ăn vào phòng.
- Bữa khuya đã sẵn sàng rồi đây, thưa tiểu thư Daisy.
- Giờ không phải lúc cho chuyện đó! Kreacher! Nước! Cả khăn nữa!
Tôi dìu Harry nằm dài trên ghế sofa, lo lắng. Kreacher đặt mấy dĩa đồ ăn xuống rồi nhanh chóng mang khăn và nước tới ngay. Lần này trông cậu còn đau đớn hơn nữa. Vết thẹo ri rỉ máu vì móng tay bấu chặt của cậu, nhưng chừng ấy thì có nhằm nhò gì? Tôi nhúng rồi vắt sạch nước trong khăn, đắp nó lên trán Harry, nhẹ nhàng vén tóc cậu qua 2 bên. Harry thở hồng hộc, quằn quại, không ngừng lên cơn run người nhè nhẹ.
* * *
Thức dậy vào sáng sớm hôm sau, tôi thấy Harry tựa đầu trên đùi mình mà ngủ rất say sưa. Kreacher có vẻ đã cẩn thận đắp chăn cho tôi, bởi vì tôi đã vô tình thiếp đi đêm qua chứ chẳng có chuyện đi lấy chăn đắp cho ấm mà ngủ. Ngó ra ngoài cửa sổ, tôi thấy một thẻo trời hé ra giữa 2 tấm màn cửa u ám. Thẻo trời ấy màu mực xanh loãng mát dịu, đâu đó giữa đêm và bình minh, và mọi thứ đều yên lặng, ngoại trừ tiếng thở sâu, chậm của 3 người bạn kia. Tôi khẽ vuốt ve mái tóc của Harry trong yên lặng. Cậu có một nét đẹp rất riêng. Rồi, bất thình thình, Harry khẽ cựa quậy. Nhẹ nhàng mở đôi mắt xanh màu ngọc bích của mình ra, cậu chớp chớp vài cái, vẫn còn đang trong trạng thái mơ màng.
- Daisy.. - Harry ngồi dậy vươn vai rồi dụi dụi mắt. - Chào buổi sáng. Oa..
- Ừ, buổi sáng tốt lành, Harry. Ngủ ngon chứ?
Harry khẽ cười và gật đầu. Tôi đưa ánh mắt nhìn cửa sổ một lần nữa, nơi những tia nắng đầu tiên soi rọi vào, mỉm cười với một chút buồn. Quả thật, không thể tránh.