Buổi tối ăn cơm xong, Từ Thẩm Bình ngoan ngoãn ngồi nhà chờ Từ Văn Tuấn về. Trong thời gianchờ bố về, anh đã nói chuyện với mẹ, hai người đều thống nhất ý kiến làsẽ nhận hai trăm vạn đó. Nhưng làm thế nào để nhận thì lại phải bàn đếnvấn đề “kĩ thuật”. Đó là một vấn đề quan trọng cần phải bàn bạc thật kĩ.
Khoảng 8h30 tối thì Từ Văn Tuấn về tới nhà. Thẩm Thái Hồng hỏi Từ Văn Tuấn đãăn cơm chưa, ông đáp đã ăn bên ngoài rồi. Thẩm Thái Hồng gọi ôsin phamột ấm trà ngon, đưa vào thư phòng của Từ Văn Tuấn, sau đó gọi hai bốcon Từ Văn Tuấn vào thư phòng, đóng cửa lại, rót trà ra chén rồi bắt đầu “hội nghị gia đình”.
Trước tiên Từ Thẩm Bình nói Vương Hãn Đônglà người trung gian, thay mặt cho Chương Kiến Quốc biếu cho gia đình hai trăm vạn để mua nhà, cùng với thái độ cơ bản của Chương Kiến Quốc trong việc này, ngoài ra còn chuyện sự thăng tiến của Chương Kiến Quốc cũngảnh hưởng tới tiền đồ của Từ Thẩm Bình sau này. Sau đó Thẩm Thái Hồngnói về việc nhận tiền: Cơ hội không thể bỏ lỡ. Đây là cơ hội kiếm tiềnngàn năm có một, không thể để nó tuột qua trước mắt mình, nếu không sẽhối hận cả đời.
Từ Văn Tuấn yên lặng lắng nghe vợ và con trai nói như đang ngồi nghe báo cáo ở tổ chức. Ông chìm vào suy nghĩ, nửa ngàytrời không thấy mở miệng nói gì. Vợ và con trai ngồi một bên mở lớn haimắt nhìn ông. Ông uống một ngụm trà rồi lại rít mấy hơi thuốc, bây giờtâm trạng ông đang vô cùng mâu thuẫn. Bình thường ông cũng nghe không ít những chuyện kiếm tiền của các bạn đồng liêu, mặc dù nhiều lúc mắt thấy tai nghe nhưng nó vẫn vô cùng xa lạ đối với ông. Ngày trước ông cũng đã thử kiếm ít tiền mọn, nhưng cũng không đáng là bao, mặc dù trong lòngkhông cam tâm lắm, nhưng lại chẳng biết làm thế nào. Cơ hội trước mắt đã đến, ngộ nhỡ có sơ sẩy gì thì hậu quả vô cùng khó lường. Dạo trước tham quan ô lại các nơi trên cả nước bị bắt, chưa có ai là thoát khỏi sựtrừng phạt của pháp luật. Nghĩ tới đây, bất giác ông thấy lạnh sốnglưng. Lúc này ông như người muốn ăn cá nhưng lại sợ cá tanh. Đúng vàolúc ông đang rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan thì Thẩm Thái Hồng khôngnhịn được nữa:
- Này, ngài bộ trưởng của em, ít nhiều gì thì anh cũng nói một câu đi chứ! Không thể cứ im lặng mãi thế được!
Từ Văn Tuấn cũng không chịu nổi sự giục giã của vợ, mở miệng:
- Đúng vào lúc Thẩm Bình cần tiền mua nhà, hai trăm vạn mà Chương KiếnQuốc biếu rất kịp thời. Điều kiện mà ông ta đưa ra cũng nằm trong phạmvi của anh, không phải là khó làm, cho dù có thể sẽ xảy ra một vài tìnhhuống bất ngờ, nhưng chỉ cần cố gắng thì chuyện cho Chương Kiến Quốc lên làm cục trưởng chính thức cũng không phải là không làm được. Điều duynhất khiến anh thấy phiền lòng bây giờ là số tiền này quá lớn, ngộ nhỡxảy ra chuyện gì thì ngay cả một cái cớ hay đường lùi đều không có, muốn trốn tránh trách nhiệm cũng không trốn được. Đó mới là vấn đề chính.Nếu có thể có cách nào giải quyết tốt và hợp pháp món tiền này thì nhất, cho dù chỉ là một cái vỏ hợp pháp thôi cũng được. Như thế không nhữnghôm nay có thể nhận hai trăm vạn mà sau này nhiều tiền hơn cũng có thểnhận được.
Trình độ của bộ trưởng Bộ Tổ chức đương nhiên là phảicao hơn cục trưởng và chủ nhiệm một phòng ban, lời nói của Từ Văn Tuấnkhiến họ như mở rộng tầm mắt. Thẩm Thái Hồng nghĩ ngay tới việc lầntrước Hàn Diệu Tiến bên Cục Chống tham nhũng đã từng kể cho bà một câuchuyện về việc rửa tiền:
- Hàn Diệu Tiến từng nói là bọn xã hội đen có cách rửa tiền. Hay là chúng ta cũng học theo xem sao.
Từ Thẩm Bình vừa nghe đã thấy hứng thú:
- Mẹ nói mau lên, bọn nó rửa tiền như thế nào?
- Hàn Diệu Tiến nói rửa tiền có ba giai đoạn. Giai đoạn đầu tiên là giaiđoạn ngâm, đó là một giai đoạn thống nhất. Người rửa tiền lợi dụng khoản vay ngân hàng, hối phiếu bưu chính, séc du lịch và các công cụ lưuthông khác để chuyển số tiền mặt này vào hệ thống tài chính. Thời gianngâm càng dài thì tiền rửa ra sẽ càng an toàn. Bước thứ hai là giai đoạn chia nhỏ, hay còn gọi là rửa lần một. Trong giai đoạn này, người rửatiền khiến cho số tiền đó thoát ra khỏi nguồn gốc số tiền không chínhđáng. Thông qua việc biến số tiền này thành nhiều tài khoản khác nhau,khiến chúng ra ra vào vào giữa các công ty cổ phiếu ở các nơi, đồng thời dựa vào chế độ bảo mật của các ngân hàng và đặc quyền che giấu thânphận của người ủy thác, tạo ra một mạng lưới giao dịch tài vụ phức tạptới nỗi bất kì nhân viên kiểm toán nào cũng không thể kiểm tra ra. Giaiđoạn cuối cùng là phơi khô, có lúc còn được gọi là giai đoạn thu hồi. Số tiền đã được rửa quay lại khu vực lưu thông, nhưng lúc này tiền đã hoàn toàn sạch sẽ, có thể tham gia đóng thuế được. Đó là quy trình cơ bảncủa việc rửa tiền, vấn đề hiện nay của chúng ta là làm thế nào để vậndụng được lí thuyết đó, việc này cần phải có một cao thủ tiến hành kếhoạch tỉ mỉ mới được.
Quá trình rửa tiền phức tạp như thế, lạiphải thực hiện các bước cụ thể, với ba người quả là một việc khó. Cuốicùng cả ba đều thống nhất: thứ nhất, hai trăm vạn của Chương Kiến Quốcchắc chắn phải nhận; thứ hai, Từ Thẩm Bình đi thương lượng với Vương Hãn Đông về việc làm thế nào để rửa tiền; thứ ba, Từ Văn Tuấn bắt đầu côngtác vận động đưa Chương Kiến Quốc lên chức cục trưởng; thứ tư, Thẩm Thái Hồng liên hệ với Hàn Diệu Tiến, tiếp tục thăm dò về các hoạt động chống tham nhũng để có đối sách ứng phó hợp lí. Biết địch biết ta, trăm trậntrăm thắng.
Cuộc “hội nghị gia đình” tới 10 giờ mới kết thúc.
Người muốn nhanh chóng có hai trăm vạn tệ nhất là Từ Thẩm Bình, nhưng ngườihành động tích cực nhất lại là Thẩm Thái Hồng. Bà cảm thấy nếu đã hànhđộng thì phải càng nhanh càng tốt. Ngày hôm sau vừa tới cơ quan, bà đãgọi điện thoại cho Hàn Diệu Tiến, mấy hôm trước Từ Văn Tuấn bảo tuần sau mời Hàn Diệu Tiến tới ăn cơm, bà không chờ được nữa bèn nói với HànDiệu Tiến là tối nay mời ông ta đi ăn cơm luôn.
Hàn Diệu Tiếnthấy phu nhân của bộ trưởng Bộ Tổ chức đề cao mình, làm sao không dám“tuân lệnh”. Chức vụ của Hàn Diệu Tiến hiện nay là cục phó Cục Chốngtham nhũng của Viện Kiểm sát thành phố. Ông ta từng điều tra ra mấy vụán tham nhũng lớn của thành phố, lập được công lớn nên vô cùng tự hào,luôn cho rằng mình phải được đề bạt và trọng dụng, nhưng nửa năm đã trôi qua mà không thấy tổ chức có động tĩnh gì, bởi vậy cảm thấy mấy vị lãnh đạo của viện kiểm sát đang cố ý chèn ép mình. Từ đó ông ta đưa ra mộtkết luận: Trong các cơ quan, người bình thường luôn chiếm giữ vị trílãnh đạo quan trọng nhất. Các lãnh đạo có trình độ không thích cấp dướigiỏi hơn mình. Cấp trên lãnh đạo cấp dưới dựa vào quyền lực chứ khôngphải năng lực. Mà quyền lực thì luôn giết chết năng lực! Bởi vậy nếu ông ta muốn trèo tiếp lên trên thì buộc phải tìm con đường khác. Hôm nayThẩm Thái Hồng hẹn ông ăn cơm, ông cho rằng đây là một cơ hội tốt, đượctiếp xúc với bộ trưởng Bộ Tổ chức, sau này sẽ có chỗ dựa vững chắc.Quyền lực của bộ trưởng Bộ Tổ chức lớn hơn rất nhiều so với quyền lựcmấy cấp trên của ông. Ông chỉ cần bám vào cái cành cây đại thụ này thìsau này không lo tới việc thăng tiến. Lịch tiệc tùng của Hàn Diệu Tiếnhôm nay đã sắp xếp kín mít, nhưng vừa nhận được điện thoại, ông lập tứchủy bỏ mấy bữa ăn tối nay, một lòng một dạ chuẩn bị tới bữa cơm mà ThẩmThái Hồng mời.
Gần như cùng lúc đó, Từ Thẩm Bình cũng đang ngồitrong phòng làm việc của Chương Kiến Quốc, báo cáo với cấp trên về tìnhhình “hội nghị” của nhà mình hôm qua. Trước khi thương lượng với VươngHãn Đông, anh không thể nói thẳng hết mọi chuyện với Chương Kiến Quốc,mà chỉ nói chuyện qua loa:
- Bố tôi nói việc sắp xếp cục trưởngmới, tới giờ thị ủy vẫn chưa có ý kiến chính xác. Trong vấn đề này, xincục trưởng cứ yên tâm, bố tôi chắc chắn sẽ cố hết sức để giới thiệungười thích hợp nhất. Ông sẽ liên hệ với Đảng ủy của cục để tổ chứcnhanh chóng đưa báo cáo tiến cử người lên trên. Nhưng quyết định cuốicùng vẫn phải phụ thuộc vào hội đồng nhân dân thành phố. Ý kiến của hộiđồng nhân dân như thế nào giờ vẫn khó nói lắm, chỉ đành đi bước nào haybước đó thôi.
Từ Thẩm Bình gần như truyền đạt lại toàn bộ lời nói của Từ Văn Tuấn, nhưng từ đầu tới cuối không nhắc gì tới món tiền haitrăm vạn tệ, điều này khiến Chương Kiến Quốc trong lòng không yên, nhưng nếu bây giờ trực tiếp nói tới vấn đề này thì lại chứng tỏ mình đang quá sốt ruột:
- Tiểu Từ, mong cậu giúp tôi nói với bộ trưởng Từ, tôi rất cảm ơn sự giúp đỡ của ông ấy, cũng rất cảm ơn sự tin tưởng mà ôngấy dành cho tôi, ân tình này cho tới chết, Chương Kiến Quốc tôi cũngkhông quên đâu.
Từ Thẩm Bình nói:
- Tôi sẽ nói giúp ông.
Chương Kiến Quốc phá lệ, tiễn Từ Thẩm Bình ra tới tận ngoài cửa phòng.
Từ Thẩm Bình về phòng làm việc của mình, lập tức gọi điện thoại cho VươngHãn Đông, hẹn ông ta 6 giờ tối nay gặp riêng tại hộp đêm Đại Hào Hoa,còn dặn ông là đừng cho Nhan Lệ biết, lưỡi của đàn bà rất dài, không giữ được bí mật nào cả. Vương Hãn Đông lập tức hiểu ý, Từ Thẩm Bình khôngchống đỡ nổi cám dỗ của hai trăm vạn, đã bắt đầu hành động. Ông nói làkhông có vấn đề gì, tối nay ông cũng không có cuộc hẹn nào đặc biệt,chắc chắn sẽ tới đúng giờ. Vương Hãn Đông cúp điện thoại xong, lập tứcgọi đến hộp đêm Đại Hào Hoa, đặt trước một phòng nhỏ, nhân tiện đặt luôn hai suất đồ ăn.
Chưa tới 6 giờ, Từ Thẩm Bình đã có mặt ở hộp đêm Đại Hào Hoa. Nhân viên phục vụ quen mặt Từ Thẩm Bình, bèn đưa thẳng anh lên căn phòng mà Vương Hãn Đông đã đặt trước rồi mang trà tới. Má mìcủa hộp đêm thấy “bộ trưởng Từ thứ hai” tới như muỗi ngửi thấy mùi máu,lập tức sán vào:
- Ôi, cậu Từ của tôi, mấy hôm nay cậu không tớiĐại Hào Hoa chúng tôi rồi. Cậu không nhớ tôi thì cũng phải nhớ Nhan Lệchứ! Mấy ngày nay, hôm nào Nhan Lệ cũng nhắc tới cậu, cậu không thấynóng tai sao? Có cần tôi gọi Nhan Lệ tới đây không?
Mấy mụ tú bàcủa xã hội hiện đại không có chút tinh thần cầu tiến nào cả, vẫn tínhtình y như mấy trăm năm trước. Từ Thẩm Bình vì trong lòng đang có tâm sự nên chán ghét sự đeo bám của má mì:
- Đi đi! Đừng có làm phiền tôi, cũng đừng nói với Nhan Lệ là tôi ở đây. Chờ tôi làm xong việc sẽ gọi bà.
Má mì chán nản bỏ đi. Má mì vừa bước chân trước đi thì chân sau Vương Hãn Đông đã tới. Vương Hãn Đông hỏi Từ Thẩm Bình:
- Ăn cơm trước hay nói chuyện trước?
Từ Thẩm Bình trả lời:
- Hôm nay ăn cơm chỉ là thứ yếu, chúng ta bàn chuyện trước đi.
Ngay sau đó, anh kể lại tường tận cho Vương Hãn Đông nghe về tình hình cuộchọp của nhà mình ngày hôm qua. Vương Hãn Đông nghe xong không có ý kiếngì, ông uống mấy hớp trà rồi châm thuốc cho Từ Thẩm Bình, hai người imlặng hút thuốc, không khí trong thoáng chốc trở nên thật nặng nề.
Từ Thẩm Bình cuối cùng cũng không nhịn được nữa:
- Giám đốc Vương, anh có kế sách nào vẹn toàn không?
Vương Hãn Đông rít một hơi thật sâu:
- Phương pháp rửa tiền mà bác gái nói là phương pháp mà bọn nhận hối lộ,tội phạm và các doanh nghiệp ăn tiền của nhà nước thường xuyên dùng. Với tình hình của chúng ta hiện nay, có thể khó phát huy tác dụng. Bởi vìtrong tay cậu không có thực thể kinh doanh nào có thể lợi dụng, hơn nữasố lượng thực thể kinh doanh quá ít cũng không được. Bởi vậy phải nghĩcách khác.
Từ Thẩm Bình nghe Vương Hãn Đông phân tích như vậy, bắt đầu sốt ruột:
- Em chỉ làm việc trong cơ quan nhà nước, không hiểu lắm về tài chính và tiền tệ, anh thấy có cách nào giải quyết tốt hơn không?
Vương Hãn Đông nói:
- Bụng đói thì đầu óc cũng trống rỗng, hay là cứ ăn cơm no trước đã.
Ông ấn chuông bảo nhân viên mang cơm lên. Không lâu sau, nhân viên mang hai đĩa tôm xào đậu Hà Lan và một bát canh La Tống lên. Hai người bắt đầudùng cơm. Từ Thẩm Bình ăn không thấy ngon, chỉ ăn rất ít. Vương Hãn Đông đang mải mê suy nghĩ nên ăn cũng rất chậm, có điều ông ăn rất ngonlành, không lâu sau một đĩa thức ăn đầy ứ đã trôi cả vào bụng. Vương Hãn Đông ăn no xong quả nhiên có tinh thần. Ông lấy ra một điếu thuốc láđưa cho Từ Thẩm Bình, hai người hút thuốc, hưởng thụ niềm vui sau bữacơm.
Hút hết một điếu thuốc, Vương Hãn Đông mở miệng:
-Lúc ăn cơm, anh nhớ ra trên báo từng đăng một vụ án: Tháng trước việnkiểm sát thành phố Thông Giang từng khởi tố một vụ án bí thư thị ủy nhận hối lộ. Vị bí thư thị ủy này có sở thích sưu tầm, đồ ông ta nhận hối lộ toàn bộ là các bức tranh nổi tiếng. Viện kiểm sát nhờ một người trongnghề đánh giá về các bức tranh thu được, ước tính sơ bộ khoảng hai trămvạn tệ. Viện kiểm sát thận trọng hơn, lại đưa những bức tranh này tớibảo tàng của thành phố thẩm định lại lần nữa, điều khiến người ta buồncười là những bức tranh này toàn bộ là hàng nhái, không đáng đồng tiềnnào. Bây giờ viện kiểm sát lại rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan,không biết định đoạt thế nào về số tiền mà ông ta đã nhận hối lộ. Kếtquả cuối cùng thế nào anh cũng không rõ, nhưng vụ án này gợi ý cho chúng ta rất nhiều điều.
- Gợi ý gì?
- Chúng ta có thể thông qua các bức tranh để rửa tiền.
- Rửa như thế nào?
- Cổ nhân nói “Thời loạn tích vàng, thời bình tích tranh”. Bây giờ đanglà thời bình, thị trường tranh ảnh vô cùng phát triển. Nhưng trong sốnhững người sưu tầm tranh có không ít người đầu óc nhanh nhẹn, nhân cơhội để kiếm món hời. Ví dụ như, giả sử doanh nghiệp anh bỏ ra 10 triệuđể mua một bức tranh của Từ Bi Hồng trong một cuộc bán đấu giá, thêm vào đó là tiền thuê công ty đấu giá, tổng cộng là 10,1 triệu. Số tiền nàylà tiền của công ty chi ra, làm giảm bớt 10,1 triệu lợi nhuận của côngty, cuối năm có thể bớt được 3,66 triệu tiền thuế, đó là thứ nhất. Ngoài ra, bức tranh mua về được tính là tài sản cố định, sau 15 năm hao mònthì giá trị của tài sản là 0, nhưng ngược lại, bức tranh này sau 15 nămkhông những không bị hao mòn chút nào mà còn tăng giá trị. Tới lúc giátrị bức tranh còn là 0, xử lí bức tranh này chẳng phải là do quyền quyết định của anh? Đây là cơ hội biến của công thành của tư, có ngày nào đóbán bức tranh này đi còn có thể thoát được việc đánh thuế cá nhân, đó là thứ hai. Nếu tiền mua bức tranh là tiền vay ngân hàng, chờ khi bứctranh này bị hao mòn hết, doanh nghiệp có thể tuyên bố phá sản, tài sảncủa bức tranh này là 0, không còn nằm trong phạm vi bị thanh lí tài sảnnữa. Ngộ nhỡ bị điều tra thì cứ nói là bức tranh đã rách hoặc đã mất rồi lại chẳng dễ dàng sao?
- Chu kì này dài quá, nước xa không cứu được lửa gần.
- Anh không nói là chúng ta làm theo cách này. Nếu anh kết hợp hai việcvừa nói lại với nhau, chắc chắn sẽ tìm ra một điểm thích hợp, vấn đềtrước mắt sẽ được giải quyết.
Từ Thẩm Bình nhìn ra một tia sáng trong câu nói của Vương Hãn Đông:
- Điểm thích hợp này nằm ở đâu?
Vương Hãn Đông cũng dần dần tìm ra manh mối từ trong suy nghĩ của mình:
- Anh nghĩ thế này, cậu có thể tìm một người đại diện ra mặt, đăng kíthành lập một công ty nghệ thuật hay một phòng tranh gì đó. Giả sử anhgửi hai trăm vạn vào tài khoản của phòng tranh, vậy là hoàn thành bướcđầu tiên của việc rửa tiền, cũng là giai đoạn ngâm tiền mà cậu vừa nói.Nhưng có một điểm rất quan trọng là khi nhận được tiền, cậu phải đưa cho anh một bức tranh trị giá hai trăm vạn. Về bề mặt thì đây hoàn toàn làmột quá trình giao dịch bình thường, kì diệu ở chỗ bức tranh mà phòngtranh đưa anh đều là hàng giả không đáng tiền. Nhưng mục đích của anh là gửi tiền đi, tuyệt đối không suy nghĩ tới tính thật giả của bức tranh.Làm như vậy vừa thực hiện được giai đoạn chia tiền, khiến số tiền đóthoát khỏi những khoản tiền không chính đáng, hình thành hai đường thuchi, vừa không dễ thu hút sự nghi ngờ của bộ phận chống tham nhũng. Saukhi phòng tranh thu tiền, nếu cậu không phải người keo kiệt thì có thểnộp thuế theo thông lệ, số tiền lúc này đã là tiền sạch sẽ rồi, hoànthành giai đoạn cuối cùng là “phơi khô”. Cậu thấy kế hoạch của anh thếnào?
Từ Thẩm Bình nghe ý kiến của Vương Hãn Đông, không biết phải nói thế nào mới được. Khâm phục? Cảm kích? Hay là kích động? Hoặc là cả ba tâm trạng trên? Anh chỉ nói đơn giản:
- Ý của anh hay lắm! Em thấy nó không có một kẽ hở nào, đúng là một kế hoạch hoàn hảo.
Vương Hãn Đông được Từ Thẩm Bình khen ngợi, càng thêm đắc ý:
- Anh làm như vậy có mấy ưu điểm: thứ nhất là rút ngắn được thời gian rửa tiền; thứ hai là ngộ nhỡ xảy ra sai sót gì thì giữa cậu và bác Từ cũngcó một bức tường chắn lửa. Cùng lắm thì chỉ dính tới một doanh nghiệplừa đảo chứ không có liên quan gì với việc nhận hối lộ cả. Chỉ cần bácTừ ngồi vững trên ghế thì trời có sập xuống cũng không có gì phải lo.
Từ Thẩm Bình uống một ngụm trà rồi lại cùng Vương Hãn Đông châm một điếu thuốc:
- Trực tiếp lấy tiền từ công ty bán đấu giá được không? Đỡ phải làm thêmthủ tục mở doanh nghiệp. Một doanh nghiệp dù to hay nhỏ cũng phải dínhdáng tới hiệp hội công thương, thuế vụ, đội quản lí thị trường…, phiềnphức lắm. Với lại nhờ ai mở cái công ty này cũng là một vấn đề khó, vừaphải tìm người đáng tin cậy, lại phải là người nhanh nhẹn. Gấp như vậyem không tìm được ai cả.
Vương Hãn Đông nói:
- Trực tiếplấy tiền từ công ty đấu giá đương nhiên là bớt phiền phức nhưng cũng khó khăn hơn. Trước tiên sản phẩm mà công ty bán ra phải được các chuyêngia thẩm định, hàng giả rất khó qua được ải này. Thứ hai là cho dù cóqua được, ngộ nhỡ trong buổi đấu giá gặp phải một đối thủ đáng gờm, đểhắn lấy được hàng nhái thì lại càng phiền phức hơn. Thông thường ngườimua sau khi mua sẽ mang sản phẩm của mình đi tìm một chuyên gia đáng tin cậy khác thẩm định lại, như vậy rất dễ bị lộ, thế là sẽ đi ngược lạivới ý định ban đầu của anh và cậu. Thứ ba, bán ra một lượng lớn tranhnổi tiếng rất coi trọng trình tự mua bán, chúng ta không có lời giảithích nào về nguồn gốc bức tranh, rất dễ thu hút sự nghi ngờ của công ty bán đấu giá, làm lâu chắc chắn sẽ xảy ra việc. Huống hồ mỗi lần phảimất mười phần trăm tiền thuê công ty, làm nhiều cũng không phải là mộtcon số nhỏ. Bởi vậy cách này không được.
Từ Thẩm Bình vừa nghe thấy Vương Hãn Đông nói vậy, cũng tỏ ra chán nản:
- Vậy thì chỉ còn cách mở một công ty rồi. Anh xem có ai thích hợp làm người đứng đầu một công ty nghệ thuật không?
- Anh với cậu đều là công chức, đương nhiên là không thích hợp. Chỉ tiếclà cậu không có anh chị em gì, xem ra món mồi ngon này đành phải nhườngcho người ngoài rồi.
- Thế là sao?
- Hiện nay chỉ có một người thích hợp nhất.
- Ai?
- Nhan Lệ. - Chỉ có hai chữ mà cứ như từng chữ, từng chữ một nhảy ra khỏi miệng Vương Hãn Đông.
Từ Thẩm Bình chỉ biết rõ từng nốt ruồi nhỏ trên thân thể Nhan Lệ nhưng không hiểu rõ con người cô:
- Cô ấy có được không? Đáng tin cậy không? Đây là một vụ làm ăn lớn đấy!
Vương Hãn Đông cười:
- Trước đồng tiền thì không có ai đáng tin cả. Quan trọng là cậu làm thếnào để lợi dụng ham muốn tiền bạc của cô ta, để khống chế cô ta trongtay mình.
- Ngộ nhỡ cô ấy không đáng tin thì sao?
Vương Hãn Đông quả quyết:
- Vậy thì chỉ cần cắt đứt sợi dây nối với cô ta. Đó là cô ta tự làm tự chịu, không thể trách người khác được.
Nghe Vương Hãn Đông nói vậy, Từ Thẩm Bình bất giác thấy lạnh sống lưng. Cảvề tiền bạc lẫn đàn bà, Vương Hãn Đông đều đáp ứng Từ Thẩm Bình rất đầyđủ, có thể coi là một người bạn. Hôm nay nhìn ông ta tỉ mỉ lên kế hoạch, rõ là một người đa mưu quỷ quyệt, máu lạnh vô tình, có thể coi là mộtngười thầy. Nhưng Vương Hãn Đông lại là một kẻ địch đáng gờm. Khi VươngHãn Đông có đủ khả năng để đấu đá với Từ Thẩm Bình, chỉ sợ anh không thể là đối thủ của ông ta.
Từ Thẩm Bình nhất thời cũng không tìm ra người nào hợp lí, chỉ đành đồng ý:
- Anh cho rằng Nhan Lệ được thì cứ nhờ cô ta vậy.
Vương Hãn Đông thấy Từ Thẩm Bình đã đồng ý, bèn ấn chuông gọi má mì, bảo bàmau tìm Nhan Lệ tới, nói với cô là có một chuyện vô cùng tốt đẹp đangchờ đón cô.
Nhan Lệ tới căn phòng riêng của Từ Thẩm Bình, Vương Hãn Đông lập tức ra hiệu cho cô ngồi xuống cạnh Từ Thẩm Bình:
- Nhan Lệ, hôm nay chủ nhiệm Từ có một tin tốt lành muốn nói với em. Để cậu ấy tự nói đi.
Từ Thẩm Bình cảm thấy cứ để Vương Hãn Đông nói sẽ tốt hơn, như vậy sẽ rõ ràng hơn:
- Hay là anh cứ nói đi, như vậy thỏa đáng hơn. Anh hiểu rõ tình hình, nói sẽ rõ ràng hơn em.
Vương Hãn Đông nói:
- Cung kính không bằng tuân lệnh, anh nói thì anh nói. Tình hình là thếnày: chủ nhiệm Từ định mở một phòng tranh, chủ yếu là tạo một nơi giaolưu văn hóa giữa bạn bè với nhau. Theo như quy định của nhà nước, bọntôi đều là công nhân viên chức, không thể tự mình mở công ty, bởi vậyđang nghĩ tới việc nhờ em làm đại diện pháp nhân cho phòng tranh này. Em thấy thế nào?
Nhan Lệ không hề có chút chuẩn bị tư tưởng nào trước chuyện này, cô kinh ngạc trước đề nghị của Vương Hãn Đông:
- Cho em làm bà chủ? Em chẳng hiểu gì về hội họa, có được không?
Vương Hãn Đông nói:
- Sao lại không được? Những việc như thẩm định tranh, kinh doanh buôn bán đều có các chuyên gia lo rồi, em chỉ cần quan tâm tới hoạt động ngoạigiao rồi chăm sóc phòng tranh, đây chẳng phải là năng khiếu của em sao?
- Vậy sau này em không cần phải tới Đại Hào Hoa nữa hả?
- Đương nhiên là không cần tới nữa, hơn nữa thu nhập của em ở phòng tranh sẽ cao hơn ở Đại Hào Hoa, em không có thù oán gì với tiền đó chứ? Nếuem làm bà chủ của phòng tranh, cả ngày chỉ quan hệ với những người nhonhã, lịch sự, nói nói cười cười, chẳng phải sẽ thích hơn sao! Còn hơn là ngày nào cũng ở đây mua vui cho thiên hạ!
Nhan Lệ cũng đã chánngấy cuộc sống buôn hương bán phấn này. Ngày nào cô cũng bị một đám đànông ôm tới ôm lui, sờ chỗ nọ, mó chỗ kia, đã cảm thấy tê dại hết rồi,tâm trạng thì mệt mỏi, nhưng vì kế sinh nhai nên ngày ngày cô vẫn cốgắng nở nụ cười, trêu chọc đám đàn ông bẩn thỉu. Cô chỉ hận mình khôngcó tài năng gì mà chỉ thích hưởng thụ cuộc sống giàu sang, cô không làmgà thì còn ai làm gà nữa? Bây giờ cô có cơ hội thoát khỏi cuộc sốngphong trần này, đương nhiên là vô cùng thích thú:
- Giám đốc Vương, vậy ngày nào em được bắt đầu đi làm bà chủ?
- Bắt đầu từ ngày mai, em không cần tới Đại Hào Hoa làm việc nữa, chuyênphụ trách công tác trù bị cho phòng tranh. Làm việc cụ thể như thế nàongày mai chúng ta sẽ bàn bạc kĩ hơn với nhau. Công việc giai đoạn đầuchủ yếu là chọn địa điểm mở phòng tranh và làm mấy thủ tục đăng kí.
Nhan Lệ liếc Từ Thẩm Bình một cái:
- Tối nay không còn chuyện gì khác hả? Vương Hãn Đông nói:
- Lát nữa tôi và chủ nhiệm Từ còn chút việc, nói chuyện xong với em chúng tôi sẽ đi. Em cũng có thể về sớm nghỉ ngơi. Nhưng nếu hôm nay em muốnlàm việc ngày cuối cùng ở Đại Hào Hoa thì chúng tôi cũng không phản đối.
Vương Hãn Đông nói xong, trên mặt nở một nụ cười đểu cáng. Nhan Lệ cũng không chịu thua kém:
- Ngày làm việc cuối cùng của em ở đây là đứng hầu giám đốc Vương. Đứngxong rồi thì chờ giám đốc Vương lập cho em một tấm biển trinh tiết. -Nói rồi lấy ra một cái hóa đơn. - Bây giờ ông kí vào hóa đơn cho em đã.
Vương Hãn Đông kí hóa đơn xong, Nhan Lệ cầm lấy rồi bỏ đi.
Chờ Nhan Lệ đã bỏ đi xa, Vương Hãn Đông đóng cửa phòng lại. Ông ngồi xuống nói với Từ Thẩm Bình:
- Mọi việc bây giờ đã rõ ràng rồi. Tiền vốn làm việc lấy từ chỗ của anh,chính là hai trăm vạn mà Chương Kiến Quốc để ở đây. Bây giờ cậu cứ muanhà đi đã, số tiền còn lại để làm thủ tục đăng kí và mở phòng tranh.Tiền chỗ Nhan Lệ cũng không thể tiết kiệm được, giờ cứ cho cô ta một ít, sau này xem tình hình thế nào rồi tính sau. Ngày mai cậu tới lấy séc về nhé!
- Lấy séc lúc nào chờ em về bàn với mẹ đã rồi nói với anh. Chỉ có điều địa điểm chọn mở phòng tranh ở chỗ nào thì được nhỉ?
- Phòng tranh của chúng ta không phải là phòng tranh thông thường nên địa điểm phòng tranh không những phải đặt ở nơi buôn bán tốt, mà còn phảilà nơi sang trọng. Như vậy vừa thuận tiện cho sự ra vào của khách hàngmà cũng dễ dàng tránh được tai mắt của người khác, tốt nhất là thuê mộtdãy phòng trong khách sạn 5 sao, chi phí cao một chút cũng không sao,quan trọng là có đáng hay không.
Từ Thẩm Bình cảm thấy ý kiến của Vương Hãn Đông rất có lí:
- Tạm thời cứ quyết định như vậy đi.
Vương Hãn Đông thấy việc đã tới mức này cũng là lúc hợp lí để nói ra điềukiện trao đổi của Chương Kiến Quốc cho Từ Thẩm Bình nghe:
- Nhân tiện anh hỏi cậu một câu, chuyện đưa cục trưởng Chương lên làm chính có vấn đề gì không?
- Bộ Tổ chức thì không có vấn đề gì. Bố em chỉ lo bên hội đồng nhân dânthành phố thôi, không hiểu có vấn đề gì không, đành phải chờ bên đấy rồi mới tính sau. Sáng qua em đã nói chuyện với cục trưởng Chương rồi, đápán chắc chắn thì bây giờ chẳng ai nói được, chuyện trên chốn quan trường thay đổi khó lường, đâu ai dám khẳng định?
Vương Hãn Đông làngười sống trong chốn quan trường, đương nhiên biết những câu Từ ThẩmBình nói đều là thật lòng, cũng chỉ còn biết xem tình hình phát triểnthế nào thôi. Căn cứ vào phán đoán của ông hiện này thì ít nhất ChươngKiến Quốc cũng có tám mươi phần trăm cơ hội.
Hai người thấychuyện cần nói đều đã nói xong, chuyện cần bàn bạc cũng không còn vấn đề gì nữa, bèn uống thêm mấy ngụm trà rồi ra về.
***
Từ Thẩm Bình về tới nhà, thấy mẹ đã về tới nơi. Anh không nhìn thấy bố, bèn hỏi:
- Bố đâu mẹ? Muộn thế này rồi mà còn đi đâu?
Thẩm Thái Hồng nói:
- Trưa nay bố con tới thành phố Thông Giang khảo sát cán bộ rồi, mấy ngày tới chưa về được đâu. Hôm nay mời Hàn Diệu Tiến ăn cơm mà ông ấy cũngkhông đi, có mình mẹ đi đại diện.
Từ Thẩm Bình lại hỏi tình hình hôm nay ăn cơm với Hàn Diệu Tiến, Thẩm Thái Hồng cười nói:
- Bây giờ ai cũng chỉ muốn làm quan to. Hàn Diệu Tiến bây giờ đã là quancấp phó cục rồi, vậy mà vẫn còn muốn trèo lên cấp cục trưởng, cấp bộtrưởng. Hôm nay ông ta cằn nhằn với mẹ là không hài lòng với hiện trạngcủa Viện Kiểm sát. Con người này rất hữu dụng với chúng ta, là một người có thể lợi dụng được.
- Người của Viện Kiểm sát đều là người mà chúng ta phải đề phòng, sao lại lợi dụng được?
- Chẳng phải Hàn Diệu Tiến muốn lên làm viện trưởng Viện Kiểm sát sao?Chúng ta giúp ông ta. Chờ khi làm tới viện trưởng rồi thì ông ta sẽ trởthành “nô tài mượn áo” cho chúng ta, nô tài có thể không trung thành vàtận tâm tận lực với chủ nhân được sao? Chủ mà đổ thì nô tài còn chỗ dựanào nữa?
Từ Thẩm Bình không thích xem phim cổ trang, bởi vậy không hiểu lắm những lời mà mẹ nói:
- Mẹ, cái gì gọi là “nô tài mượn áo”?
- Con đúng là chẳng hiểu biết gì cả, “nô tài mượn áo” mà cũng không hiểu. Thời nhà Thanh có người làm nô tài trong nhà quan, sau này được chủ đưa ra ngoài làm quan, cho dù là chức quan to tới đâu thì vẫn là nô tài của nhà chủ, thấy chủ nhân vẫn phải quỳ xuống lạy, thế gọi là “nô tài mượnáo”. “Nô tài mượn áo” vĩnh viễn là người của gia đình chủ, cả đời phảitrung thành, không được phản bội.
Từ Thẩm Bình lúc này đã hiểu rõ ý định lôi kéo và khống chế Hàn Diệu Tiến của mẹ. Một người muốn thăngquan, một người muốn lợi dụng, đúng là ai cũng có cái lợi của mình, làmột cuộc mua bán rất công bằng. Từ Thẩm Bình lại kể cho mẹ nghe về toànbộ kế hoạch mà mình đã thảo luận với Vương Hãn Đông tối hôm nay, muốnnghe ý kiến của Thẩm Thái Hồng như thế nào, xem trong việc này có chỗnào không hợp lí hay không.
Thẩm Thái Hồng chăm chú lắng nghe. Bà cảm thấy về đại thể thì kế hoạch này được, nhưng vẫn có chỗ không hiểu:
- Ở giữa có mấy chỗ mẹ không hiểu lắm. Trước tiên là những bức tranh giảđó lấy từ đâu ra? Thứ hai là người mua biết rõ là tranh giả, vậy thì mua một đống phế phẩm đó về làm gì? Chi bằng trực tiếp mang tiền tới rồi bỏ đi, như thế chẳng phải càng đỡ phiền phức hơn sao, việc gì phải lắmchuyện thế? Lại còn nhờ Nhan Lệ làm người đại diện pháp nhân của phòngtranh nữa, hai người có đảm bảo là không xảy ra chuyện gì không?
Từ Thẩm Bình cảm thấy mấy câu hỏi mà mẹ đặt ra đúng là mình không nghĩtới, ngày mai anh phải bàn lại với Vương Hãn Đông mới được. Cũng may mấy hôm nay Từ Văn Tuấn không ở nhà nên phải chờ ông về rồi mới tiến hànhđược, nếu cần dừng lại thì chắc vẫn còn kịp. Sau đó anh lại nói với mẹchuyện của Quỳnh Hoa. Anh nói anh đã gặp Quỳnh Hoa rồi, mặt mũi trôngxinh xắn, thông minh, nhanh nhẹn, chỉ chờ cô ôsin hiện nay đi là anh sẽbảo Quỳnh Hoa tới.
Thẩm Thái Hồng nghe con trai kể về bao nhiêuưu điểm của Quỳnh Hoa nên không có ý phản đối. Bà biết bây giờ đangthiếu ôsin, tìm được một ôsin tốt cũng rất khó khăn:
- Nếu con đã gặp rồi, cảm thấy tốt thì con cứ bảo cô ta tới! Ngày mai mẹ nói với côôsin nhà mình, không cần chờ tới 1-5 nữa, bảo cô ta về nhà sớm cũngđược, kết hôn là việc lớn cả đời người, không nên tổ chức gấp gáp quá.Mấy năm nay cô ấy cũng hết lòng với nhà mình rồi, tiền lương vẫn cứ tính tới 1-5, dù sao chúng ta cũng không đến nỗi thiếu mấy đồng tiền này.Lúc nào đi thì cho mấy chai rượu với mấy bao thuốc lá ngon của bố con,thể hiện tấm lòng của nhà mình, coi như là quà mừng cưới.
Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi mà việc thay thế ôsin cho nhà bộ trưởng đã được quyết định nhanh chóng và thuận lợi.
***
Ngày hôm sau, Từ Thẩm Bình gọi điện tới Phòng Giao thông, báo là sáng nayanh còn có việc nên không tới cục được. Có chuyện gì chờ buổi chiều vềsẽ giải quyết. Anh đã hẹn với Vương Hãn Đông tới Ngân hàng Viêm Hoàngtìm ông.
Từ Thẩm Bình lái xe tới Ngân hàng Viêm Hoàng. Vương HãnĐông đã pha sẵn một ấm trà ngon chờ ở phòng giám đốc. Hai người vừa ngồi xuống, Vương Hãn Đông đã hỏi:
- Tối qua cậu về nhà nói chuyện chưa, bác Từ có ý kiến gì không?
Từ Thẩm Bình nói:
- Bố em không ở nhà, tới thành phố Thông Giang khảo sát cán bộ rồi. Mẹ em rất tán đồng việc mở phòng tranh, nhưng vẫn còn vài điểm không yên tâm. Bởi vậy hôm nay chúng ta phải bàn bạc thật kĩ càng, để sau này bớt phải đi đường vòng.
Sau đó Từ Thẩm Bình nói sơ qua về mấy lo lắng của mẹ mình cho Vương Hãn Đông nghe. Nghe xong, Vương Hãn Đông nói:
- Mấy vấn đề mà bác gái nêu ra đúng là phải nghiêm túc xem xét lại. -Nhưng ngay sau đó ông ta lại chuyển giọng. - Nhưng thực ra ba vấn đề này không khó giải quyết. Trước tiên nói về vấn đề hàng giả của phòngtranh. Có lẽ vào khoảng những năm 70, 80 của thế kỉ trước, tranh vẽ hoàn toàn không đáng tiền, cũng không có thị trường tranh như bây giờ, bởivậy chẳng ai nghĩ tới việc làm giả. Khoảng mười năm trở lại đây, giá các bức tranh tăng lên gấp chục lần, thậm chí là hàng trăm lần, bởi vì làmtranh giả thu được lợi nhuận rất cao nên nhiều người lao vào làm nghềnày, bởi vậy tìm tranh giả không khó, cần bao nhiêu có bấy nhiêu. Cáichúng ta cần là những bức tranh cao cấp, giả mà như thật, việc này thìtốn công sức hơn một chút, phải tìm các “cao thủ” mới được. Bây giờ nóitới vấn đề thứ hai. Nếu trực tiếp nhận tiền cũng chính là trực tiếp nhận hối lộ, đương nhiên nhanh chóng và gọn nhẹ, nhưng mục đích của chúng ta chẳng phải là rửa tiền cho sạch sẽ sao? Không có trình tự này thì tiềnkhông sạch sẽ được. Cách này cổ nhân cũng đã từng dùng. Thời nhà Thanh,tham quan Hòa Thân đã mở một cửa hàng bán đồ cổ để bán đồ nhận hối lộcủa mình. Nếu không phải Càn Long chết đi, tới đời Gia Khánh thì HòaThân cũng không bị thất thế, “Hòa Thân bị ngã, Gia Khánh ăn no”. Tácdụng của việc chúng ta mở phòng tranh là để tách bạch việc biếu tiền vàlàm việc, xây lên giữa chúng một bức tường dày, để bảo vệ cho sự an toàn của bác Từ, bức tường này không thể không xây. Còn về vấn đề của NhanLệ thì vô cùng đơn giản. Thứ nhất, không tiết lộ cho cô ta biết sự thậtrằng những bức tranh bán ra đều là hàng giả. Thứ hai, cô ta chỉ phụtrách các sự việc thường ngày. Con người bây giờ đều “cáo” lắm, khôngthấy Phật thật không đốt hương, Nhan Lệ cũng không thể nào đón tiếp được những vị khách hàng thực sự. Có khách hàng thì cô ta thông báo cho cậuđi tiếp, chỉ cần khi gặp khách hàng, cậu đề phòng cô ta một chút làđược. Đương nhiên cũng cần có một vài thủ đoạn với Nhan Lệ. Nếu cậu cóthể trói được cô ta cả trên giường và tiền bạc thì còn sợ cô ta phản bội lại sao?
Những câu nói của Vương Hãn Đông như liều thuốc anthần, đánh bay mọi do dự cuối cùng của Từ Thẩm Bình, anh hạ quyết tâmlàm một vụ thật lớn. Anh đưa tay ra:
- Được, cứ làm như thế đi. Chờ bố em về em sẽ làm công tác tư tưởng cho ông. Anh đưa séc của Chương Kiến Quốc ra đây.
Vương Hãn Đông đưa tấm séc 200 vạn tệ cho Từ Thẩm Bình. Từ Thẩm Bình cất tấmséc đi. Đây là lần đầu tiên anh ta được cầm một món tiền lớn như vậytrong tay. Chỉ một tờ giấy mỏng manh nhưng khi đã nằm trong tay lại nhưcó sức nặng ngàn cân. Giờ đây, đồng tiền đã che mờ hai mắt Từ Thẩm Bình, anh không hề nghĩ rằng: Một cán bộ nhà nước, một công bộc của nhân dân, một khi đã suy đồi đạo đức thì hậu quả không thể nào tưởng tượng được,cũng giống như đã rơi vào bể khổ vô bờ, không thể quay đầu lại được.Nhưng lúc này, Từ Thẩm Bình không thể nào nghĩ ra những việc đó nữa.
Anh và Vương Hãn Đông cùng bàn bạc những chi tiết cụ thể của việc mở phòngtranh. Khi hai người đã bàn bạc tương đối kĩ, Vương Hãn Đông nói:
- Bây giờ phải gọi Nhan Lệ tới.
Từ Thẩm Bình nói:
- Được, để em gọi cô ấy.
Từ Thẩm Bình gọi di động cho Nhan Lệ:
- Nhan Lệ, anh là Từ Thẩm Bình. Em lập tức tới Ngân hàng Viêm Hoàng, anhđang ở phòng giám đốc Vương chờ em. Càng nhanh càng tốt. - Giọng nói quả quyết, ngắn gọn của Từ Thẩm Bình như giọng một ông chủ đang ra lệnh cho người hầu của mình.
Nhan Lệ đã quyết định không tới hộp đêm ĐạiHào Hoa làm việc nữa, hôm qua vừa lấy lương ở chỗ má mì. Bây giờ cô đánh cược cuộc đời mình vào Từ Thẩm Bình, nghe điện thoại xong không dámchậm trễ, lập tức tới Ngân hàng Viêm Hoàng.
Vương Hãn Đông rót trà cho Nhan Lệ xong, nói với cô:
- Bọn tôi vừa mới bàn bạc chuyện mở phòng tranh, sau này có rất nhiềucông việc cụ thể em phải tự làm. Trước tiên là lấy danh nghĩa cá nhâncủa em đến kí một hợp đồng thuê phòng dài hạn với khách sạn Cổ Đô. Embao một dãy phòng lớn, nhờ khách sạn cải tạo không gian bên ngoài thànhphòng làm việc, giữ những căn phòng bên trong, có chỗ cho em nghỉ ngơi.Việc thứ hai là chiều nay em dùng danh nghĩa của mình, mở một tài khoản ở ngân hàng của tôi, chủ nhiệm Từ sẽ gửi vào đó năm mươi vạn nhân dân tệlàm tiền chi phí cho việc đăng kí. Việc thứ ba là xin giấy phép của hộicông thương. Việc này có thể ủy thác cho luật sư đại diện làm giúp, emchỉ cần thường xuyên đốc thúc là được.
Từ Thẩm Bình lại bổ sung thêm:
- Có mấy việc cụ thể phải nói rõ với em: Tiền lương mỗi tháng của em tạmthời là 3.000 tệ, sau này khi công ty thu được lợi nhuận rồi tính sau.Em tới bàn chuyện thuê phòng với khách sạn Cổ Đô, tiền thuê phòng mộtnăm không được quá hai mươi vạn. Vấn đề ăn ở của em bàn luôn với kháchsạn khi thuê phòng, trong khách sạn có cơm văn phòng. Ngày trước anhtừng ăn ở đấy rồi, bữa sáng là 5 tệ một người, bữa tối là 10 tệ, đồ ănkhá ngon. Tiền ăn hàng tháng là 750 tệ sẽ do công ty trả. Em thấy thếnào?
Điều kiện Từ Thẩm Bình đưa ra còn vượt quá cả dự tính ban đầu của Nhan Lệ, đương nhiên là cô rất vui mừng:
- Chủ nhiệm Từ tốt bụng quá? Anh nói thế nào thì em làm thế đó. Em sẽnghe lời anh tuyệt đối. - Cô thấy Vương Hãn Đông trừng mắt nhìn mình,bèn bổ sung thêm. - Đương nhiên em cũng nghe cả giám đốc Vương nữa. Cảhai người đều là ông chủ của em.
Bữa trưa do Vương Hãn Đông mờicơm, ba người tới nhà hàng Tùng Hạc Lầu ăn một bữa thịnh soạn, công việc trù bị cho phòng tranh coi như đã chính thức khởi động.
Hai ngày sau Từ Văn Tuấn trở về. Ông vừa về tới nhà, Thẩm Thái Hồng đã nói choông chuyện mình đồng ý nhận hai trăm vạn tệ của Chương Kiến Quốc và việc Từ Thẩm Bình mở phòng tranh. Ông phân tích một số chi tiết trong đó,cảm thấy về cơ bản có thể thực hiện được nên cuối cùng cũng đồng ý vớikế hoạch này. Hai vợ chồng quyết định lấy 150 vạn tệ trong đó ra để muacăn nhà ở Mỹ Lô, còn lại 50 vạn để cho Từ Thẩm Bình mở phòng tranh. Thẩm Thái Hồng nhân tiện nói với ông về việc thay ôsin mới, Từ Văn Tuấn vốnkhông mấy quan tâm tới việc trong nhà nên để mặc cho Thẩm Thái Hồngquyết định.
Ngày hôm sau vừa tới cơ quan, Từ Văn Tuấn đã gọi thưkí tới làm giúp ông hai việc. Việc thứ nhất là yêu cầu thư kí liên hệvới phòng tổng biên tập của tòa soạn báo thành phố, ông muốn đăng mộtbài viết trên báo, tiêu đề là “Bộ Tổ chức phải là tấm gương công chính,liêm minh”, yêu cầu tòa soạn giúp ông đăng bài. Bối cảnh bài viết củaông là hội đồng nhân dân và hội hiệp thương chính trị thành phố sắp tổchức đại hội, kì tuyển cử mới sắp bắt đầu. Việc thứ hai là ông yêu cầuthư kí đem hết những món quà mà các cán bộ và chính quyền địa phương đãtặng ông trong lần đi khảo sát Thông Giang lần này cho Phòng Công táccủa Bộ Tổ chức giữ, tổng cộng có: 8 cây thuốc lá Trung Hoa, 4 chai rượuNgũ Nương, 1 nhánh sâm Cao Li. Thư kí ngoan ngoãn đi làm theo chỉ thịcủa ông. Hai việc mà ông làm là để chấp hành sách lược mà Thẩm Thái Hồng đã vạch ra cho ông, luôn phải duy trì hình tượng trong sạch của mìnhtrước nhân dân.
Ngày hôm sau, bài viết của Từ Văn Tuấn được lênbáo. Nội dung chính của bài viết là: Công chính liêm minh là truyềnthống ưu tú của cán bộ Đảng viên, cũng là yêu cầu cơ bản đối với các cán bộ và tổ chức. Muốn biết một cán bộ cơ quan nào đó có đạt yêu cầu haykhông, trước tiên phải xem người đó có công chính liêm minh hay không;xã hội muốn đánh giá một cán bộ, trước tiên cũng phải xem người đó cócông chính liêm minh hay không. Kiên trì tuân thủ nguyên tắc công chínhliêm minh chính là yêu cầu cần thiết của các tổ chức để thực hiện tưtưởng “ba vị đại biểu”. Đảng của chúng ta phải trung thành là “ba vị đại biểu”, quan trọng là xây dựng được một đội ngũ cán bộ, lãnh đạo có tốchất cao, phù hợp với yêu cầu mới, tình hình phát triển mới. Bộ Tổ chứclà cơ quan chức năng quản lí cán bộ của Đảng ủy, trên vai gánh vác sứmệnh nặng nề là phải bồi dưỡng nên một đội ngũ cán bộ có tố chất đạo đức cao. Các cán bộ của Bộ Tổ chức phải làm gương cho người khác, phải làngười công chính liêm minh thì mới không phụ lòng của Đảng, nhà nước vànhân dân, mới phát huy vai trò “ba vị đại biểu” của mình…
***
Nửa tháng sau khi quyết định với Vương Hãn Đông sẽ mở một phòng tranh, TừThẩm Bình bận giải quyết làm thủ tục mở phòng tranh. Mọi việc của phòngtranh đều tiến triển rất thuận lợi. Trụ sở phòng tranh được đặt ở phòng1808 khách sạn Cổ Đô. Vương Hãn Đông đặt cho phòng tranh một cái tên rất nho nhã “Vườn nghệ thuật”. Ông ta còn mời chủ tịch hội thư pháp thànhphố, Uất Thiên Thủy viết biển cho phòng tranh, làm một tấm biển lớn thếp chữ vàng treo ở ngoài. Ba chữ “Vườn nghệ thuật” sáng chói, nét bútphóng khoáng, sắc nét, thể hiện rõ khí thế của phòng tranh. Mọi thủ tụccông thương, thuế vụ đều đã làm xong. Nhờ sự giúp đỡ của một người bạncủa Vương Hãn Đông làm bên cục thuế, toàn bộ tiền thuế một năm chỉ mất1,2 vạn tệ.
Nhan Lệ được vào ở trong khách sạn Cổ Đô nên rất vuimừng, các trang thiết bị và sự phục vụ ở một khách sạn 5 sao khiến côtận hưởng được hết vinh hoa phú quý, đây chính là cuộc sống mà cô chờđợi từ lâu. Phòng tranh vừa khai trương, các tác phẩm tranh vẫn chưanhiều, bởi vậy cả ngày cô chẳng có việc gì để làm, cảm thấy chưa bao giờ thoải mái đến thế. Ban ngày cô xem ti vi, tới nhà ăn của khách sạn đểthưởng thức bữa cơm văn phòng cao cấp, buổi tối cô tới quầy bar uốngchút rượu, liếc mắt đưa tình với vài chàng trai trẻ, ngày tháng trôi qua an nhàn và thanh thản. Từ Thẩm Bình cách một ngày lại tới qua đêm vớicô một lần, cả thể xác lẫn trái tim Nhan Lệ đều được thỏa mãn. Bây giờcô hầu như không có bất cứ khoản chi tiêu nào cho cá nhân, tiền lươnghằng tháng đều có thể để dành lại, lo cho những ngày tháng sau này.
Sự việc cấp bách nhất của phòng tranh bây giờ là nhập hàng. Con đường nhập hàng do một người bạn trong giới buôn tranh của Vương Hãn Đông giúp đỡ. Người bạn này tên là Giả Tác Nhân. Ông ta đã lăn lộn trong nghề sưu tầm tranh hai, ba chục năm nay, là một tay sành sỏi, nổi tiếng trong giớisưu tầm tranh thành phố. Nguyên nhân Vương Hãn Đông tìm ông ta là vì ông ta có mấy chục năm kinh nghiệm làm tranh giả, là một “cao thủ” tronglĩnh vực này. Giả Tác Nhân là một miếng đậu phụ thối, ngửi thì thấythối, ăn vào thấy thơm, là một nhân tài hiếm có.
Sau khi thuêphòng của khách sạn Cổ Đô, Vương Hãn Đông hẹn Từ Thẩm Bình và Giả TácNhân cùng tới “Vườn nghệ thuật”. Vương Hãn Đông giới thiệu hai người cho nhau, ông chỉ nói với Giả Tác Nhân rằng Từ Thẩm Bình là ông chủ củaphòng tranh này mà che giấu đi thân phận thực sự của Từ Thẩm Bình vàhoàn cảnh gia đình anh để đảm bảo an toàn. Sau mấy câu giới thiệu đơngiản, cuộc trò chuyện đi vào chủ đề chính. Vương Hãn Đông nói:
-Phòng tranh của ông chủ Từ mới khai trương, không có khả năng nhập nhiều hàng thật, muốn bổ sung thêm chút hàng nhái cho đẹp cửa hàng. Trongnhững người làm tranh giả cao cấp thì ông Giả đúng là cao thủ của mọingười, hôm nay mời ông tới đây chính là vì muốn ông giúp đỡ ông chủ Từmột tay.
Giả Tác Nhân chuyên buôn bán tranh giả, chuyện giúp đỡ chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là có tiền để kiếm:
- Giám đốc Vương khách khí quá, tôi chẳng dám nói gì tới giúp đỡ. Không biết ông chủ Từ cần tác phẩm của những người nào?
Bởi vì Từ Thẩm Bình không phải người trong nghề nên vẫn do Vương Hãn Đông ra mặt nói đỡ:
- Chỉ cần là các tác phẩm hội họa nổi tiếng trên thị trường hiện nay đềuđược, nhưng chỉ lấy những tác phẩm nhái cao cấp, những bức tranh trìnhđộ thấp hơn chúng tôi không cần.
- Tiền nào của nấy, chỉ cần ôngđưa ra yêu cầu cụ thể thì dễ làm lắm. Trước tiên chúng ta định ra mộtphạm vi giá thành cụ thể của các bức tranh, tôi sẽ đưa ra các bức tranhcho các ông lựa chọn.
- Từ hai vạn tới hai trăm vạn.
- Đơn hàng này tôi có thể hoàn thành trong khoảng một, hai ngày. Các ông cần tranh phong cảnh hay tranh chân dung?
- Cái này thì không giới hạn. Quan trọng là danh tiếng của họa sĩ phảilớn, chỉ cần là những họa sĩ được thị trường thừa nhận đều được.
Cuối cùng hai bên thống nhất giá của các bức tranh nhái: thấp nhất mỗi mét vuông là một nghìn tệ, cao nhất là năm nghìn tệ.
Giả Tác Nhân lấy ra từ cái túi đeo bên mình hai bức tranh phong cảnh chưa đóng khung:
- Hai bức tranh này, một bức là “Sáng xuân ở Thái Hồ” của Tống Văn Trị,một bức là “Linh sơn tĩnh thủy” của Phương Tuấn. Hai họa sĩ này đều lànhững họa sĩ phong cảnh nổi tiếng của Giang Nam. Ông Tống sở trường vẽThái Hồ, còn được người ta ca ngợi là “Tống Thái Hồ”. Tranh phong cảnhcủa ông ta có thể dùng một chữ “đẹp” để hình dung: “Đẹp mà không thô,đẹp mà không tục”. Còn tranh phong cảnh của ông Phương có thể dùng mộtchữ “tĩnh” để hình dung: “Tĩnh như ngọn núi, tĩnh như giấc mơ”. Giátranh thật trên thị trường hiện nay của Tống Văn Trị mỗi mét vuông vàokhoảng 6 vạn tệ, của Phương Tuấn khoảng 2 vạn tệ, nếu nhái lại hai bứcvẽ này thì tranh của Tống Văn Trị giá cả cũng rất cao, ít nhất cũng caohơn các bức tranh khác một, hai lần. Hai bức tranh này đều là hàng nháichất lượng cao, hai ông xem trình độ thế nào.
Vương Hãn Đông cầmhai bức tranh xem tỉ mỉ, trình độ mô phỏng của hai bức tranh này quả làtốt, một bức sắc nét, một bức sống động, hoàn toàn thể hiện được phongcách hội họa của hai họa sĩ này.
Nghe lời giải thích của Giả TácNhân, Từ Thẩm Bình coi như cũng có thêm được chút tri thức nhập môn.Vương Hãn Đông biết một vài nội tình của thị trường tranh, nhưng khônghề mặc cả với Giả Tác Nhân:
- Chỉ cần những tranh ông mang tới là hàng tốt, vấn đề tiền bạc có thể thương lượng được. Ông phải hiểu rõ,giữa chúng ta không phải là mua bán một lần mà là làm ăn lâu dài. Ông có thể làm chúng tôi hài lòng thì chúng tôi cũng sẽ giúp ông hài lòng. Cótiền mọi người cùng kiếm, có tài mọi người cùng phát. Ông không cần lo,chỉ cần việc buôn bán của ông chủ Từ thuận lợi, ông đương nhiên sẽ có cơ hội kiếm tiền. Mọi người cùng hưởng phúc mà!
Giả Tác Nhân nói:
- Có tiền mọi người cùng kiếm thì chắc chắn không sai rồi. Tôi không phải người cứ nhìn thấy tiền là quên hết tất cả, kiếm tiền cần phải kiếm chỗ sáng. Ông xem nét bút sử dụng để vẽ hai bức tranh này đều là bút thần… - Giả Tác Nhân khoa trương.
Từ Thẩm Bình không hiểu việc giám định tranh. Anh nhìn hai bức tranh Giả Tác Nhân đem tới, cũng không nhận rachúng có sự khác biệt gì. Anh vẫn không yên tâm lắm về kĩ thuật làm giảcủa Giả Tác Nhân:
- Thứ bọn tôi cần là hàng cao cấp. Kĩ thuật làm tranh giả của ông có chỗ nào hơn người không?
Giả Tác Nhân thấy Từ Thẩm Bình vẫn còn nghi ngờ thì nhân cơ hội đó thổi phồng bản thân:
- Những điều hôm nay tôi nói ở đây đều không quá đâu, trong nghề làmtranh giả ở thành phố này, không có ai ở trên tôi cả. Kĩ thuật làm tranh giả của chúng tôi có bí quyết riêng, không nằm ngoài hai phương diện:Thứ nhất, người vẽ tranh phải là cao thủ trong nhân gian. Các họa sĩtrong nhân gian có không ít người nét vẽ rất đẹp, nhưng họ thiếu sựtuyên truyền và cơ hội nên bị mai một mất không ít nhân tài. Tôi mở ramột mạng lưới gồm các cao thủ, cung cấp cho họ một sân khấu để họ chuyên tâm chế tác các tác phẩm nhái, dù sao cũng còn hơn là để họ sống cuộcsống nghèo khổ cả một đời. Thứ hai là kĩ thuật. Nếu chúng tôi có nguyêntác, việc mô phỏng sẽ dùng nguyên tắc “Thấu thị”. Đặt nguyên tác lên một cái bàn trong suốt, ở giữa đặt một lớp màng mỏng, trên đó đặt giấy lênvà vẽ lại. Nếu không có nguyên tác trong tay thì chúng tôi chụp ảnh rồiphóng to ra. Tranh làm ra từ hai phương pháp này đảm bảo giống y hệtnguyên tác, sau đó chúng tôi tiến hành xử lí làm cho chúng cũ đi, khihoàn thành, nhìn tranh hoàn toàn không khác tranh thật là bao.
Từ Thẩm Bình thấy Giả Tác Nhân thao thao bất tuyệt bèn tin là thật. Anhdặn Nhan Lệ xuống nhà ăn của khách sạn Cổ Đô đặt cơm, trưa nay anh phảiđón tiếp Giả Tác Nhân một bữa ra trò.