Nó mở mắt to hết cỡ để xem coi nó có nhìn nhầm hay không, nó ngỡ ngànglắm, nhưng không, nó không nhìn nhầm, đúng là hắn, hắn đang ở trongthang máy, mặt nó đã đỏ nay càng đỏ hơn, hắn nhìn chằm chằm nó, mặt cũnh đỏ. Nó bước vào thang máy, nó đứng xa hắn ra, nhưng không hiểu sao mộtlúc sau nó và hắn lại đứng gần nhau, nó ngại lắm. Thang máy không hiểusao lại đi lên mà không đi xuống cho nó ăn, chắc do duyên số, thang máymỗi lúc càng đông, nó càng đứng gần hắn, hai đứa đứng sát vô nhau, mặtnó đỏ như gấc, nó cúi đầu xuống, đã mấy lần thang máy đông quá, nó téhắn vào người hắn, có mấy lần hắn đỡ nó cho khỏi té. Thang máy dừng ởlầu 1, dòng chữ overload xuất hiện, nó chen ra ngoài, hắn cũng vậy, nómắc cỡ quá nên chạy thẳng chẳng thèm để ý nên đâm thẳng vào tường, hắnthấy vậy nên đỡ nó, hỏi: - Em có sao ko??? Sao đi không để ý.
- Em , em, em không sao. Cám ơn anh!!!! - Nó nói lắp bắp
Đầu nó sưng lên một cục, rơm rớm máu, hắn không nói gì hết mà bế nó lên đithẳng lên cầu thang, mặt nó đỏ như bị bệnh, nó ép sát vào ngươi hắn. Nóngại ngùng hỏi:
- Em có nặng hok???
- Nặng như heo í, con gái gì mà nặng thế!!! - hắn trêu nó
- Vậy bỏ em xuống đi!!! - nó phồng má nhìn rất dễ thương làm tim ai đó lỗi 1 nhịp
- Ko thích, em bị thương rồi!!! - hắn cãi
Hắn ôm nó lên phòng y tế ở lầu 8, nó tự nhiên buồn ngủ quá nên ngủ luôntrên tay hắn, hắn ôm nó lên đó phát hiện ra nó ngủ nên ko đánh thức nódậy, hắn lấy thuốc sát trùng rồi băng lại cho nó. Nó đang ngủ thì nằm mơ cái giấc mơ năm xưa, nó mơ thấy ba lại bỏ nó, nó đổ mồ hôi, nó khóc, nó nói mớ:
- Ba , ba đừng bỏ yuh, ba đừng bỏ mẹ con con mà!!!! - nó khóc to
Hắn đang ngủ nghe thấy nó khóc thì giật mình tỉnh dậy, hắn ôm nó vào lòng an ủi:
- Em gái anh ngoan nha, đừng khóc nữa, có anh hai rồi nè, nín đi nha.... - hắn nói ngọt
- Huhu, oppa...
- Ngoan nha, ngoan nè, nín đi nha, 2 anh em mik đi ăn nha.
Nó từ từ cũng nín, bây giờ hắn đã biết đằng sau sự lạnh lùng của nó là một con người yếu đuối, hắn và nó đi ăn. Phòng ăn lúc này đã vắng người,bọn nó thấy nó xuống thì cũng hỏi han. Nó ngồi ăn , suy nghĩ và nhớ lại, bỗng nó nhớ đến cảnh hắn ôm và an ủi nó, bất chợt nó đỏ mặt ăn nhanh và xém mắc nghẹn. Còn bên hắn, hắn cũng ngồi suy nghĩ về những chuyện củanó, hắn chuẩn bị ăn ớt thì bạn hắn hét lên:
- Sơn, cậu bị dị ứng ớt mà, cậu bị sao vậy???
- Ờ, tớ không sao , cám ơn!!!! - hắn nói
Hắn bị dị ứng ớt, khi ăn ớt, hắn có thể sẽ vô viện. Ăn xog, bọn nó cũng lên phòng ngủ, thế là hết buổi sáng. H ra về....
Nó còn chóng mặt vì vết thương ở đầu nên đứng đợi thang máy. Chờ một hồithang máy cũng xuống, nó tròn mắt nhìn vào trong. Là hắn, lại là hắn, nó bước vào, mặt đỏ. Lần này, hắn thấy nó vô thì hỏi :
- Vết thương của em còn đau hả???
- Dạ, cũng còn chút xíu, em cám mơn anh nha!!! - nó cười để lộ cái răng khểnh
- Ừ, không có gì!!! - sau khi nó cười hắn cũng cười lại, để lộ 2 cáirăng khểnh làm nó ngất ngây ( giờ tác giả mới biết hắn có răng khểnh,không chỉ 1 mà tận 2 cái, hèn gì gái bu)
Nói chuyện mộthồi cũng xuống đến sảnh, nó tạm biệt hắn rồi ra về. Hôm nay nó thật sựrất hạnh phúc, nó mong ngày nào cũng được như vậy. Nó có 1 giấc ngủ thật ngon vì hôm nay hắn đã quan tâm nó chút xíu rồi....
------------------------------------------------------------------------------------------
Chương sau sẽ có chuyện gay cấn về tình tay tư. Cám ơn mấy bạn đã đọc truyện của mik nha!!!! ^^