Sau những ngày được chăm sóc đặc biệt ở bệnh viện, Mộc Dao cũng khỏe hẳn, bây giờ cô còn có thể cảm nhận được rằng mình tăng cân chỉ sau một tuần.
Thiệu Lăng đi một mình đến đón bà xã về nhà, anh vừa làm xong thủ tục xuất viện liền đến phòng bệnh dìu vợ về, đồ dùng được trợ lý mang về sau. Nhìn Thiệu Lăng hôm nay có chút khác ngày thường, Mộc Dao không khỏi nghi ngờ, y nhìn sang bên cạnh khẽ gọi:
"Lăng."
"Hửm?" Chất giọng trầm ấm của người đàn ông vang lên.
"Hôm nay anh... anh rất khác ngày thường."
"Hôm nay anh sẽ lái xe đưa em đi chơi cho khuây khỏa, dạo này việc ở công ty rất nhiều, ngày mai anh lại có chuyến công tác xa..."
Cẩn Thiệu Lăng chưa nói xong Mộc Dao đã cắt ngang:
"Nếu anh có việc bận thì cứ làm việc, phải thật tập trung để nhanh chóng xong việc lúc đó hẵng đi chơi cũng không muộn."
Thiệu Lăng chỉ cười không đáp, thật ra trong lòng anh sớm biết vợ anh sẽ nói những gì rồi.
...
Xe dừng lại ở mảnh đất gần một ngôi chùa lớn, Thiệu Lăng bước xuống xe, nhanh chân vòng qua phía Mộc Dao mở cửa đỡ cô xuống xe. Cả hai bước vào cổng lớn, sân chùa khá rộng và thoáng, nhiều sư thầy đang quét sân một số thì đọc kinh phật...
Tiến vào chính điện, cả hai lịch sự cởi bỏ đôi giày dính bụi cát dọc đường đi, mang chân tất tiến vào trong. Trang phục chỉnh tề, Thiệu Lăng bước đến cạnh bàn thờ đặt giỏ trái cây tươi lên bàn, cẩn trọng lấy 2 nén hương (nhang) ra thắp và đưa cho Mộc Dao 1 nén.
Cả hai thành tâm kính phật, lòng thầm cầu điều gì đó...
Sau khi thắp hương và vái lạy xong, hai người đi ra sân sau để ngắm hoa.
"Cộp...cộp" âm thanh từ việc đi giày trên gạch men, âm thanh ấy không quá lớn cũng không quá nhỏ, những ống trúc trên cao được gió thổi nhẹ va vào nhau cùng với tiếng chim hót trên hiên đủ tạo ra một điệu vô cùng êm tai.
Dưới gốc cổ thụ lớn, trên tán cây là những phong bì đỏ và những sợi chỉ đỏ tuy mỏng manh nhưng khó cắt đứt. Thiệu Lăng lấy hay phong bì đỏ từ trong túi ra đưa cho Mộc Dao một phong.
"Chúng ta cùng ước nguyện nhé? Có trễ quá không?"
"Không." Mộc Dao lắc đầu, khẽ mỉm cười. "Chỉ cần được làm điều này cùng anh, dù khi tóc nhuộm tuyết vẫn không muộn."
Hai người bước đến phía dãy bàn trống bên kia, mỗi người cầm một cây bút ghi vào mảnh giấy bên trong phong bì rồi treo lên tán cây.
"Lăng."
"Hửm?" Y quay sang nhìn cô.
"Sau khi sinh con xong, anh có thể đi cùng em và con đến một nơi không? Em rất thích không gian ở đó, lâu rồi em cũng chưa quay lại nơi ấy."
"Được, em phải biết giữ gìn sức khỏe mình trước đã."
...
Ở một nơi khác.
"Ngu ngục."
"Bốp!" "Loảng xoảng!"
"Tiểu thư, đừng nóng! Cô cho tôi thêm một cơ hội nữa... một lần nữa thôi tôi hứa sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ mà." Một tên mặc đồng phục vệ sĩ quỳ dưới đất cúi người run rẩy.
"Hay là cho tên này cơ hội cuối cùng đi, ngoài hắn ra ta còn một con cờ nữa mà, giữ một tên cũng tốt hơn mất một tên. Dù sau người nhà hắn trong tay chúng ta cả rồi!" Người phụ nữ nói với chất giọng hách dịch.
"Nghe theo chị!"
"Ở lại đây làm gì nữa? Cút!"
Chẳng nơi nào xa lạ, nói đang diễn ra sự việc chính là phòng của Mali Mohan, người phụ nữ nói chuyện với cô ta chính là Quách Hiểu. Đợi người đàn ông rời đi hẳn cả hai mới bàn tiếp kế hoạch với nhau.
"Chị ngồi đi."
"Chị gì chứ!? Anh trai cậu còn chưa chấp nhận tớ mà." Quách Hiểu vừa thất vọng vừa có chút thích thú.
"Anh ấy cần giấy chuyển nhượng tài sản trong tay tôi để thừa hưởng quyền thừa kế, vả lại tôi giữ 2/5 cổ phần công ty nên chỉ cần tôi ra điều kiện thì anh ấy bắt buộc phải nghe. Tôi không chấp nhận việc anh trai mình lụy tình một ả đàn bà như Mộc Dao." Quách Mộc Dao, cứ chờ đó tôi sẽ từng bước tước đi tất cả những gì cô đang có kể cả mạng sống của cô.
Ánh mắt Mali hiện lên một tia chết chóc khiến người bên cạnh phải rùng mình.
"Cạch"
"Anh muốn nói chuyện với em." Gã đàn ông đẩy cửa bước vào.
"Viz? Anh về rồi sao?" Quách Hiểu hớn hở chạy đến ôm lấy tay người vừa đến.
"Buông ra!" Anh dùng ánh mắt chết chóc dọa cô ta.
Viz Mohan là con trai thất lạc của gia đình Mohan lúc trước tên Lưu Mộ học cùng trường với Mộc Dao và cũng rất mến mộ cô. Vì ngài Mohan sắp qua đời nên người trong dòng họ đua nhau giành quyền công ty và quyền thừa kế của gia đình anh.
"Anh à, em thấy anh nên đối xử tốt hơn với Hiểu Hiểu đi!"
"Cô về đi! Tôi sẽ nói chuyện với cô sau." Anh liếc nhìn Quách Hiểu.
"Em..."
"Cậu về đi!"
Không ai níu cô lại. Đã hết lời bảo cô đi thì cô dám ở lại sao? Quách Hiểu buông tay ra, im lặng mở cửa phòng bước ra ngoài.
"Đưa cổ phần công ty và giấy thừa hưởng tài sản cho anh." Viz cau mày.
"Anh kết hôn với Quách Hiểu đã, sau khi kết hôn xong anh phải giúp một việc. Khi mọi chuyện thành công em sẽ giao cho anh."
"Người anh muốn kết hôn là..."
Mali chặn lời:
"Em không chấp nhận. Một là anh làm theo lời em, hai là người anh yêu sẽ biến mất."
"..."
Viz suy tư hồi lâu, mắt anh lóe lên một giọt lệ, cuối cùng thì y gật đầu.