“Tiểu Tranh, con đi nghỉ chút đi, đã ba ngày rồi con không ngủ đó.”
Cố Viễn Tranh không buồn bận tâm, anh vẫn nắm chặt tay cô. Dáng vẻ anh tuấn tiều tụy thấy rõ, mắt thâm quầng, mặt gầy gò, râu mọc lún phún anh cũng không thèm cạo. Tập đoàn thì giao lại cho anh trai và trợ lý, anh cả ngày ở bệnh viện, trừ lúc tắm giặt và đi mua đồ ăn thì lúc nào anh cũng ở bên cô.
Có một tối, anh trèo lên giường nằm cạnh Dung Tiêu Hoan, muốn ngắm cô ở khoảng cách gần nhất. Vậy mà khoảng cách trong tim sao còn xa quá. Người ở đây nhưng lý trí ở một nơi khác.
“Hoan Hoan, em ngủ lâu quá, ngủ hết cả phần của anh rồi.”
“Hoan Hoan, anh biết hết rồi, là tại anh mà em mang bệnh khó có thai, anh không cần, sức khỏe của em vẫn là trên hết, cùng lắm thì chúng ta nhận con nuôi.”
“Thời gian trước vắng em, anh thề là anh chưa từng qua lại với một người phụ nữ nào, vì thế em phải tha thứ cho anh mà tỉnh dậy đi.”
“Anh có một bí mật, tờ đơn ly hôn anh chưa ký và cũng chưa bao giờ có ý định ký.”
“Còn nữa… Hoan Hoan à, em nằm lâu như vậy anh rất khó chịu.”
Cố Viễn Tranh đặt bàn tay của cô lên gậy th*t của mình, hy vọng cô biết anh đang rất muốn cô như thế nào.
“Không là em thì nó không được như vậy. Em mà nằm đây cả đời thì lấy ai xoa dịu cho anh?”
Trong một giây, Cố Viễn Tranh cảm nhận được ngón tay cô có cử động dù chỉ rất nhẹ, mặc dù phía dưới đã hình thành nên một túp lều nhỏ, anh cũng không ngại chạy đi gọi bác sĩ.
Nhưng nhận lại được gì?
“Đó chỉ là ảo giác của anh thôi.”
Trong tích tắc, tâm trạng đang vui của anh bỗng trở nên suy sụp.
Ngày thứ năm cô nằm viện, tập đoàn lại xảy ra biến cố, anh đành phải để cô ở lại cho mọi người chăm sóc.
Cũng từ hôm đó anh đi làm lại, sáng đến tập đoàn, tối đến bệnh viện cùng cô.
Cho đến ngày thứ mười, mọi chuyện ở công ty cũng coi như yên ổn. Anh rảnh rỗi cầm điện thoại xe mại từng kỉ niệm của cả hai, chốc chốc lại bật cười, tuy cười nhưng trong mắt vẫn ngân ngấn nước.
Cũng vì thế anh lại nhớ cô rồi, anh lại để công ty cho trợ lý, nhanh chóng phóng siêu xe đến bệnh viện, tiện thể trên đường mua một bó hoa hướng dương.
Cố Viễn Tranh gấp gáp đi vào bệnh viện, gần đến cửa phòng bệnh của Dung Tiêu Hoan thì nghe tiếng cười nói thì khựng lại.
“Mẹ nói con rồi, phải cẩn thận vào. Hôm đấy suýt chút nữa bị lộ rồi, cũng may nó ngốc nó mới không nghi ngờ con.”
“Thì tại anh ấy dám…”
“Dám gì?”
“Thôi không có gì đâu ạ.”
Bà Từ nhìn thấy nét ngại ngùng của cô cũng lờ mờ hiểu ý.
“Thôi thì cũng phải cố nốt mấy hôm nữa, cho nó biết mùi đau khổ rồi tỉnh dậy cũng không muộn.”
“Dạ. Con sẽ cố gắng, mà nắng trên giường độc ăn và ngủ con cảm giác con béo lên mấy cân rồi.”
“Béo đẹp, béo tốt, nó mà dám chê thì nhịn, không vợ chồng gì hết.”
Bác Quách kế bên cùng phì cười:
“Hình như Hoan Hoan mới là con ruột của bà cúi đúng không? Tôi con rể của tôi quá.”
“Nó thì tội gì, thằng đấy sau này con phải hành nó nhiều, biết chưa?!”
“Dạ.”
Cạch.
“Mẹ, con là trò đùa trong mắt mấy người đấy à?”
Dung Tiêu Hoan thấy anh vào liền hoảng hốt:
“Viễn Tranh!”
Ai cũng bất ngờ riêng chỉ có mẹ ruột của anh, bà Từ bình tĩnh nhất:
“Con biết rồi thì mọi người không giấu nữa. Thôi chúng ta ra ngoài để cho hai vợ chồng nó hàn huyên.”
Cố Viễn Tranh lạnh lùng nhìn từng người bước ra ngoài. Đến khi chỉ còn lại hai người, anh không giấu được phẫn nộ chất vấn Dung Tiêu Hoan:
“Em được lắm, bị mẹ dạy hư rồi.”
Dung Tiêu Hoan cũng không sợ sệt, ngồi trên giường khoanh tay chỉ trích anh:
“Thì làm sao? Anh mới chịu khổ tí mà không chịu được à?”
“Thế nào là ít, em có biết là mấy ngày này…”
“Ai da! Đau quá!”
Anh lo lắng lại gần thì bị cô gạt ra:
“Không cần.”
“Thôi được rồi mà, anh biết sai rồi, tha lỗi cho anh, sau này sẽ không dám quát em nữa.”
Cô “tạm” chấp nhận, để anh dìu mình nằm lại giường.
Quả thực phụ nữ rất ranh ma, sắp xếp bài trí kế hoạch thế nào mà anh không thể phát hiện ra được.
“Tần Liên Bách bay qua Pháp rồi.”
“Ừm.”
“Bạn thân của em, Phương Tiểu Dao cũng sắp đính hôn rồi.”
“Ừm.”
Cô không định bắt chuyện lại với anh khiến anh tức chết.
“Hoan Hoan, hình như em không giống như trước đây nữa.”
“Tôi mà giống như trước đây để anh bắt nạt tôi à?”
Cố Viễn Tranh bị cô nói cho cứng họng, dè dặt nắm lấy tay cô:
“Vợ, tha lỗi cho anh đi, anh có mua hoa hướng dương cho em này.”
Cô rụt tay lại khoanh tay quay mặt đi hướng khác.
“Alo! Lập tức mang chiếc nhẫn đính hôn tôi vừa đặt vứt xuống biển cho tôi.”
“Nhưng mà 8 tỷ…”
“8 tỷ cũng vứt!”
Nói rồi anh ngắt máy.
Dung Tiêu Hoan có hơi sót ruột, 8 tỷ cô đào cả đời cũng không ra mà anh nói vứt là vứt.
Nghĩ ngợi chưa đầy một phút, mặt cô như sắp khóc:
“Viễn Tranh… đừng vứt đi mà…”
“Sao nào, có chịu tha thứ cho anh không?”
Cô gật gật.
Anh lúc này mới hài lòng mỉm cười, tiến tới đặt một nụ hôn thật sâu vào môi cô.
“Anh nghĩ lại rồi, vứt cái này, làm một cái khác đặc biệt hơn.”