Vừa nhìn thấy Mộc Như Phương, Đào Y Y nhịn không được nói: “Bọn họ đều không tin tôi, tôi lại còn làm mất việc hợp tác của Doãn Minh Thần, Mộc Như Phương, tôi không còn chỗ nào để đi nữa rồi.”
Một người luôn bướng bỉnh, không ai có thể kiểm soát được như Đào Y Y, mà cũng có lúc phải yếu đuối thế này.
Lau nước mắt giúp cô ta, Mộc Như Phương rất lo lắng.
Sau khi liếc nhìn xung quanh, Mộc Như Phương mang Đào Y Y lên xe rồi rời đi.
“Chị vụng trộm đến gặp em, em cũng biết là anh trai em luôn đề phòng, huống chi em không có bất cứ quan hệ gì với anh ấy, như vậy cũng không đúng, em phải biết cho dù xảy ra chuyện gì, người nhà cũng sẽ luôn giúp đỡ em.”
Vừa lái xe để tìm chỗ đậu, Mộc Như Phương vừa khuyên nhủ Đào Y Y.
Nhưng cô ta lại lắc đầu, cuối cùng khóc nấc lên.
Khóc vì vết thương trên cổ tay thật sự đau, cũng là vì bị người ta ức hiếp một cách oan uổng.
“Về nhà thì mẹ tôi sẽ rất lo lắng, nếu để anh trai biết được, anh ấy cũng sẽ không bỏ qua cho Doãn Minh Thần, thôi bỏ đi, Mộc Như Phương, chị trước tiên đưa tôi trở về khách sạn ở mấy ngày đi.”
Nghe cô ta nói như vậy, Mộc Như Phương thuận tiện tìm một bên đường và dừng lại, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
“Anh trai em đã biết chuyện này rồi, để tránh việc không giải quyết được, nghe lời chị, về nhà với chị.”
Đào Y Y lại cảm thấy vô cùng khó chịu: “Tôi thật sự không muốn về nhà, chị để tôi ở một mình suy nghĩ chút được không?”
Về bầu không khí đè nén ở nhà họ Doãn, Đào Y Y thật sự không muốn nói cho Mộc Như Phương, sẽ làm cho cô lo lắng.
Đào Y Y sau khi gả cho người ta, giống như biến thành một người khác.
Quyết định làm gì cũng đều dựa vào tính cách vốn có của cô ta, căn bản sẽ không lo lắng chuyện này, cân nhắc chuyện khác, Mộc Như Phương cũng chưa bao giờ thấy cô ta sợ hãi bất cứ chuyện gì như thế này.
Trong lòng mềm nhũn, Mộc Như Phương không còn cách nào khác đồng ý với cô ta.
Quay đầu xe, cô đưa Đào Y Y đến một khách sạn khá hẻo lánh, sau khi chắc chắn sắp xếp cho cô ta sẽ không đi đâu trong vài ngày tới, Mộc Như Phương cũng không thể ở lại lâu.
“Nếu không về nhà thì sẽ bị anh trai em nghi ngờ, nhưng em phải nhớ, khi nào nghĩ thông rồi thì nói cho chị biết, chị sẽ đưa em về nhà.”
Những lời này có lẽ là lời động viên lớn nhất đối với Đào Y Y ngay lúc này, cô ta không khỏi đỏ bừng hai mắt, ôm chặt lấy Mộc Như Phương trước khi để cô rời đi.
Nhưng điều mà Mộc Như Phương không ngờ tới là cô vừa bước ra khỏi khách sạn thì đã thấy xe của Đào Gia Thiên dừng ở dưới lầu.
Cửa xe bị đẩy ra, bóng dáng quen thuộc làm cho trái tim cô đập nhanh.
Thì ra anh đã sớm biết.
“Xin lỗi…”
“Ngoan, em về nhà trước đi.”
Cơn giận của Đào Gia Thiên chưa bao giờ liên lụy đến cô, nhưng cũng có người lập tức đi tới, lấy điện thoại di động của Mộc Như Phương, sợ cô sẽ liên lạc với Đào Y Y.
Trong căn phòng, Đào Y Y vừa mới thở phào ngồi xuống ghế.
Trước gương, cô ta lau sạch lớp trang điểm ở trên mặt, thay bộ váy hôm nay tham gia ở cuộc họp đấu thầu, mặc một chiếc áo len thoải mái để che vết thương trên cổ tay.
Điện thoại vẫn luôn đổ chuông điên cuồng lúc này lại chìm vào im lặng, cô ta hạ quyết tâm dự định xử lý vụ bê bối hôm nay thì không ngờ bị người ta gõ cửa.
“Ai?”
Trái tim của Đào Y Y đập mạnh, nhưng ngoài cửa không có người trả lời, cô ta nghĩ có lẽ là Mộc Như Phương quay lại, bởi vì cô sẽ không nói chuyện được nên cũng không quá chú ý, trực tiếp mở cửa ra.
Không ngờ sau khi mở cửa ra lại là khuôn mặt vui buồn không rõ: “Nếu như anh không tới, em định trốn đến khi nào?”
Đào Y Y cứ như thế mà bị đưa về nhà họ Đào, quả thật mà nói, là Đào Gia Thiên không nỡ để Mộc Như Phương liều mình làm việc này.
Dù sao thì chuyện của cô ta cũng quá phức tạp, sau khi đưa cô ta về nhà, Đào Gia Thiên quay về chỗ Mộc Như Phương đang lo lắng không thôi, không phải anh không quan tâm, mà là chuyện này đối với nhà họ Đào, căn bản là không cần phải chột dạ.
Người thông minh đều có thể nhìn ra, đây chẳng qua là sự thổi phồng của giới truyền thông mà thôi.
Đào Y Y ghét Doãn Minh Thần đến nhường nào, mọi người trong nhà họ Đào đều biết, dù sao lúc đầu cũng là vì hủy hôn, cô ta buộc phải chết để được giải thoát.
Đào Kiệt không ở nhà, Tống Thấm Như được Đào Gia Thiên đến đón về.
Nhìn thấy đôi mắt đỏ ửng của Đào Y Y, bà ta đau đớn không thôi: “Nhà họ Doãn đối xử với con gái nhà họ Đào của chúng ta như vậy sao? Rốt cuộc họ có để ba con vào trong mắt không?”
Đối với Doãn thị mà nói, là cú sốc lớn nhất đối với Đào Kiệt.
Thế nhưng ông ta vì tình cũ đáng chết kia, hiện giờ còn không biết đang ở đâu, con gái ông ta lại bị bắt nạt thế này.
“Mẹ, không phải đâu, con đã khiến cho Doãn Minh Thần mất dự án của Tập đoàn Quang Tín, việc cạnh tranh đó rất quan trọng đối với anh ấy, lời nói với Doãn Minh Tước cũng là lời nói vô căn cứ, con đã làm rõ vấn đề này, nhưng anh ấy không tin con.”
Điều làm cho Đào Y Y cảm thấy tủi thân và xấu hổ là Doãn Minh Thần hoàn toàn không tin tưởng cô ta, hơn nữa vì cuộc đấu thầu đó mà cô ta đã phải chịu đựng hơn hai giờ đồng hồ, anh ta thậm chí còn không hỏi về vết thương nhiễm trùng nơi cổ tay của cô ta nữa.
Còn có Doãn Minh Tước… .
||||| Truyện đề cử: Hợp Đồng Bao Dưỡng: Ôm Đùi Tổng Tài Đi Lên |||||
Cô ta cũng không muốn nhìn thấy người đàn ông này nữa.
Nếu không phải anh ta tự cho rằng nhất định phải đưa cô đến bệnh viện thì cũng sẽ không xảy ra chuyện cười này.
Lúc này trời đã khuya, cuộc điện thoại của nhà họ Doãn gọi đến đương nhiên là rất vội vàng, Đào Y Y trực tiếp rút hết thẻ sim ra.
“Mẹ, con thật sự không muốn ở chung với bọn họ nữa, rất khó chịu.”
Nhẫn nhịn lâu như vậy, Đào Y Y quyết định nói ra câu này.
Nhìn thấy vẻ khó chịu của Đào Y Y, Tống Thấm Như dường như nhìn thấy chính mình khi vừa kết hôn với Đào Kiệt, thời gian khó chịu đó bà ta cũng đã trải qua, lòng người lạnh giá, không ai quan tâm.
Nhưng Đào Y Y chẳng qua là có chút hiểu lầm với Doãn Minh Thần, dù sao thì cũng không thể không trân trọng như vậy được.
“Dự án không còn nữa, thì có thể giành lại được, với danh tiếng của Đào Gia Thiên ở Lạc Thành, còn lo sẽ không hợp tác nữa sao? Vậy thì Doãn Minh Thần cũng là một kẻ nhỏ mọn, chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy mà giận con, lát nữa con gọi điện cho người nhà họ Doãn, bảo cậu ta đến đây xin lỗi con, nếu như thái độ của cậu ta thành khẩn, thì mẹ sẽ bỏ qua chuyện này, vì tương lai, con nên nhẫn nhịn một chút, sau này sẽ càng ngày càng tốt lên thôi.”
Đào Y Y muốn chống lại, nhưng cô ta không biết người bình thường cưng chìu cô ta nhất như Tống Thấm Như lại thuyết phục cô ta nhẫn nhịn.
“Mẹ, con không muốn về đó.”
“Con đã bao nhiêu tuổi rồi, sao lại bướng bỉnh như vậy?”
Tống Thấm Như hận không rèn được sắt, bà ta đã lên kế hoạch cho việc này trong bao lâu? Mặc dù Doãn Minh Thần hơi làm bà ta thất vọng, nhưng rốt cuộc thì Doãn thị vẫn nắm chắc ở trong tay cậu ta, chỉ là phải từ từ từng bước một.
Chỉ cần Đào Y Y chịu qauy về, tất cả đều có thể thay đổi được.
“Nhưng nhà họ Doãn không phải là nơi tốt để ở.”
“Sao con không hiểu được nỗi vất vả của mẹ vậy? Nếu tất cả mọi người đều như con, một chút tức giận này cũng không chịu được thì e rằng sẽ rối tung lên từ lâu rồi, nhìn bà cả nhà họ Doãn đi, chẳng lẽ chuyện bà ta chấp nhận chung chồng với bốn người cũng sẽ không chịu được hay sao?”
Tống Thấm Như bỗng kích động, thì nhìn thấy chân mày của Đào Y Y nhíu chặt lại, đau đến nỗi muốn rút tay ra.
“Sao vậy? Con bị thương à?”
Thấy cô ta che giấu, Tống Thấm Như rõ ràng cảm nhận được cô ta đang ôm chặt lấy tay của mình, vừa muốn nắm lấy cánh tay của cô ta xem thì lại thấy máu chảy ra.
“Chuyện lúc nào?” Trong mắt Tống Thấm Như đều là đau khổ, gấp gáp nói: “Dì Vương, mau gọi bác sĩ Lý đến đây xem xem.”
“Không cần đâu, mẹ, con đã đi đến bệnh viện rồi.”
Đào Y Y rút tay áo bị Tống Thấm Như cầm, ánh mắt trốn tránh, không muốn để cho bà ta biết.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, con vừa mới gả đi được mấy ngày mà đã bị thương rồi, vì sao lại che giấu?”
“Con không muốn làm mẹ lo lắng.” Đào Y Y cắn môi dưới, xem ra lo lắng nhất là để Tống Thấm Như biết được: “Ít nhất thì mẹ cũng phải để con ở nhà vài ngày đợi vết thương của con đỡ rồi nói sau.”
Đào Y Y cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến bầu không khí đè nén của nhà họ Doãn.
Nhìn thấy Đào Y Y kháng cự không muốn trở về nhà họ Doãn, Tống Thấm Như lại nhìn vết thương trên tay cô ta, nhất thời mềm lòng.
“Vậy thôi được, nhưng nếu như nhà họ Doãn đến tìm, mẹ sẽ không cản đâu, hiện giờ con phải kết giao thật tốt, vết thương này của con là vì sao lại bị?”
Bởi vì mưa mà trời tối sớm, bị tập đoàn Quang Tín chặn đường, nhưng Doãn Minh Thần không về nhà mà đi thẳng đến công ty.
Đã quá giờ tan làm, tòa nhà vắng tanh ngoại trừ nhân viên bảo vệ ở ngoài cổng.
Nhưng anh ta vẫn bước vào căn phòng tối om, anh ta nín thở mở máy tính như muốn tìm kiếm thứ gì đó.
Nếu dự án không có được, thì anh ta nhất định phải tìm cách khác để bù đắp lỗ hổng lớn này.
Nhưng bây giờ tất cả nguồn tài nguyên của bộ phận tài chính đều nằm trong tay Doãn Minh Tước, còn có người phụ nữ sắc sảo Hứa Mộc kia đang nhìn chằm chằm vào tài khoản của công ty, Doãn Minh Thần biết không nên mạo hiểm, nhưng bây giờ anh ta phải thực hiện đến bước này.
Ánh sáng chói lòa chiếu vào khuôn mặt tái nhợt của anh ta, anh ta sợ hãi nhìn xung quanh, sau khi không thấy ai thì anh ta mới dám chạm tay vào bàn phím.
Thế mà không ngờ, âm thanh của giày cao gót vang lên, ngọn đèn của phòng tài chính bị một bàn tay mảnh mai ấn xuống.
“Ai?”
Doãn Minh Thần hơi căng thẳng, nhìn ra ngoài cửa thì lại thấy có bóng người không biết đã đứng đó từ lúc nào.
“Tổng giám đốc Doãn, ban ngày bình thường không thấy ngài đến báo cáo với phòng tài chính, nhưng sao đợi mọi người tan làm rồi ngài mới đến đây vậy, xảy ra chuyện gì à?”
Hứa Mộc nở nụ cười, trên khuôn mặt vẫn duy trì sự lễ phép.
Doãn Minh Thần chột dạ tắt máy tính, nhìn màn hình tối sầm trước mắt, rồi đứng dậy, trở lại dáng vẻ cao quý như ngày thường.
“Tôi có chút chuyện cần giải quyết, phòng tài chính tan làm rồi, tôi mới đích thân đến đây, sao, tôi đến công ty để vào bộ phận tài chính của chính mình, còn phải báo cáo với cô sao?”
Nói một cách chính xác, Hứa Mộc chỉ là một người ngoài được Doãn Minh Tước thuê mà thôi, nếu không phải cô ta có chút bản lĩnh, thì Doãn Minh Thần cũng sẽ không phải chột dạ như vậy.
Nếu như anh ta nhớ không lầm, Doãn Minh Tước ngày nào cũng ngồi trong phòng tài chính và không làm việc gì cả, bình thường tài liệu đều do cô ta xem xét.
“Đương nhiên không phải.” Nhìn anh ta muốn vòng qua mình để ra khỏi công ty, Hứa Mộc nở nụ cười ung dung: “Vậy tổng giám đốc đi thong thả.”
Không lâu sau, ở nhà họ Doãn.
Doãn Minh Tước nhíu mày ngồi trong phòng, anh ta vốn muốn quay về chất vấn Doãn Minh Thần, nhưng không ngờ rằng anh ta không có ở nhà, ngay cả Đào Y Y cũng không về nhà.
Trong lòng hơi lo lắng cho cô nhóc đó, nhưng tin nhắn mà Hứa Mộc gửi qua làm cho anh ta chú ý.
Là một đoạn video.
“Cậu cả vừa mới đến văn phòng. Mặc dù tôi đã kiểm tra hồ sơ, tuy không có dấu vết động chạm, nhưng đoạn video này hẳn sẽ hữu ích cho sau này.”
Chỉ một đoạn video mà thôi, cũng không tính là bằng chứng gì có giá trị, có lẽ anh ta vẫn chưa kịp động tay.
Doãn Minh Tước lưu video lại, xóa đi đoạn đối thoại với Hứa Mộc.
Lúc này điều làm anh ta lo lắng nhất không phải là Doãn Minh Thần mà là Đào Y Y vẫn chưa trở về nhà.
Chuyện buổi chiều bị giới truyền thông thổi phồng thành như vậy, anh ta cũng hơi bất ngờ, tuy anh ta không quan tâm, nhưng chuyện liên quan đến Đào Y Y không thể không để ý được, hiện giờ mọi người cũng đã biết tin này rồi, cho dù tốn bao nhiêu tiền để nhờ người xóa tin tức đó, cũng chỉ là vô bổ.
Thứ mọi người thấy được mới là thứ cắm rễ sâu nhất trong lòng họ.
Hơn nữa, giữa hai người đã có hôn ước từ trước, nếu như lúc này cô ta mất tích không thấy đâu, theo lý thì trong lòng của Doãn Minh Tước hẳn sẽ rất vui vẻ.
“Điều động thêm người để tìm kiếm tung tích của Đào Y Y.”
“Vâng, thưa cậu chủ.”
“Hơn nữa cho người truyền ra tin tức về người thắng cuộc đấu thầu cuối cùng, tốt nhất là nên để cho mọi người đều biết.”
“Vâng.”
Đào Y Y khó chịu một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Tống Thấm Như dỗ cô ta ngủ, dù sao cũng yêu thương con gái của mình, vừa bị thương vừa bị ức hiếp, cho dù có gấp gáp nhưng vẫn không gọi điện thoại cho nhà họ Doãn.
Điều khó chịu hơn nữa là Đào Y Y đã về nhà cả đêm, mà nhà họ Doãn cũng không cử ai đến tìm cô ta.
Cả đêm Tống Thấm Như tức giận đến mức không thể ngủ được sau khi dỗ Đào Y Y đi ngủ.
Không kìm được nữa mà gọi điện thoại cho Đào Kiệt, bên đó cũng tắt máy.
Ông ta dường như không bao giờ muốn nhận điện thoại của bà ta, ông ta nhìn mình thôi cũng thấy khó chịu thì lý nào mà lại nhận điện thoại của bà ta chứ.
Nhưng chuyện lần này liên quan đến địa vị của con gái bọn họ ở nhà họ Doãn, ông ta dù sao cũng không thể không quan tâm như vậy?
Ngày hôm sau, Đào Y Y hiếm khi có một giấc ngủ ngon, sau khi ra khỏi phòng vươn vai thì nhìn thấy Tống Thấm Như đang ngồi trên sofa với vẻ mặt ảm đạm.
Nhìn dáng vẻ của bà ta thì có lẽ tối qua không ngủ ngon.
Trong lòng dâng lên một trận đau đớn, Đào Y Y đi tới ôm lấy Tống Thấm Như.
“Mẹ, xin lỗi, để mẹ lo lắng rồi.”
Tống Thấm Như tức giận không phải vì việc này, gần cả buổi tối bà ta dường như đều không ngủ được, vừa mở miệng thì giọng nói có chút khàn khàn, cả người cũng theo đó mà tiều tụy đi không ít.
“Người nhà họ Doãn thật sự đối với con vô tâm vậy sao, bọn họ không để nhà họ Đào chúng ta vào mắt sao?”
Nói thì nói như vậy nhưng cho dù muốn cắt đứt mọi hợp tác với nhà họ Doãn thì quyền lực vẫn nằm trong tay của Đào Gia Thiên và Đào Kiệt, thực ra bà ta sợ Đào Kiệt sẽ phá vỡ hợp đồng hôn nhân trong lúc tức giận.
Tất cả kế hoạch của Tống Thấm Như và nỗi đau mà Đào Y Y chịu đựng cũng sẽ trở thành công cốc.
“Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ nhiều về chuyện đó nữa, qua một buổi tối, con cũng đã suy nghĩ rõ ràng rồi, con sẽ tự mình nói rõ sự việc với Doãn Minh Thần và giới truyền thông, còn về các dự án của Tập đoàn Quảng Tín, mẹ nói rất đúng, nhà họ Đào chúng ta có khi nào lo lắng về chuyện không có việc làm đâu, từ trước đến giờ đều là ba mẹ bảo vệ con, con cái gì cũng không hiểu, hiện giờ con thấy mẹ nói đúng lắm, con cũng đã tự mình quyết định một số việc rồi.”
Nghe cô ta nói như vậy, đôi mắt Tống Thấm Như sáng lên.
“Con nhóc này cuối cùng cũng thông suốt rồi à?”
“Dạ.” Đào Y Y cười nói: “Con đã quyết định rồi, con sẽ đi nói với cha chồng để cho con vào Doãn thị làm việc, bọn họ không phải vì thân phận của nhà họ Đào chúng ta mới chịu hợp tác sao, vậy con sẽ đích thân đi.”
Nếu mọi chuyện có thể lọt vào tay của Đào Y Y thì tất nhiên sẽ rất dễ dàng rồi, cũng vừa vặn có thể thâu tóm, chặt đứt được gốc rễ của Doãn thị sau này, đúng là một công mà đôi việc.
Tống Thấm Như rất vui vẻ, xoa xoa khuôn mặt tái nhợt của Đào Y Y.
“Con nhóc này, thật sự không để mẹ phiền lòng vô ích.”
Hai mẹ con tâm trạng vui vẻ, đương nhiên cũng có khẩu vị rồi.
Dì Vương và người hầu sớm đã mang thức ăn lên, hai người vừa ăn vừa xem TV.
Nhưng ai biết rằng khi TV được bật lên, lại là bản tin buổi sáng.
Tống Thấm Như biết cô ta không thích xem, định chuyển kênh, thì bất ngờ có một cái tên thu hút sự chú ý của hai mẹ con.
“Hôm qua, ở Lạc Thành đã tiến hành hoạt động đấu thầu đầu tư với khối tài sản hàng trăm triệu, có thể nói là cạnh tranh rất khốc liệt, ở hiện trường còn tụ tập đông hơn, tuy năm nay Đào thị không ra mặt tham gia nhưng có vẻ như họ có ý định vì để kết quan hệ thông gia với Doãn thị mà đã trải sẵn một con đường tốt, nhưng cuối cùng, khoản đầu tư hàng trăm triệu USD này đã được chủ tịch của tập đoàn KE là anh Cố Thâm, giành chiến thắng.”
Đào Y Y sững sờ, hóa ra là Cố Thâm?
Cô ta làm thế nào cũng không ngờ rằng sẽ thông qua cách này mà nghe được chuyện của người kia, thế nhưng Tống Thấm Như có vẻ khá ngưỡng mộ người kia.
“Cố Thâm này thực sự rất bí ẩn, có người nói rằng cậu ta con rất trẻ, nhưng cũng có người nói cậu ta là một người đã có tuổi rồi, mẹ nhớ kiểu thu hút đầu tư vụn vặt này, cậu ta hẳn là nên khinh thường mà không tham gia, nếu không phải cậu ta ra tay, rất có thể lần này A Thần sẽ nhận được tiền đầu tư này rồi.
Đào Y Y sửng sốt, lại cảm thấy rất kì lạ, chẳng phải Doãn Minh Thần đã nói vì việc rời đi của cô ta cùng với vụ bê bối của cô ta với Doãn Minh Thần nên mới dẫn đến việc bị tập đoàn Quang Tín chặn đường và việc hợp tác không thành hay sao?
Nhưng tin tức này rõ ràng là…
“Kế hoạch dự bị của ngài Cố Thâm có thể nói là một giọt nước cũng không thể lọt vào, nó trực tiếp nghiền nát sức mạnh của Doãn thị, thực sự khiến mọi người lo lắng, tuy nhiên, cũng là một vinh dự cho Doãn thị khi có thể cạnh tranh với Giám đốc Doãn.”
Người dẫn chương trình trên TV vẫn đang bình luận về cuộc họp đấu thầu ngày hôm qua, nhưng Đào Y Y nghe không lọt một lời.
Doãn Minh Thần thua khoản đầu tư này vì kỹ năng kém cỏi của mình, nhưng tại sao anh ta lại nói đó là do cô ta?
Ngày hôm qua, cô ta thật sự cho rằng tất cả đều là do mình làm nên, vì vậy cô ta mới xấu hổ không dám trở về nhà họ Doãn.
Nhưng bây giờ khi biết sự thật, cô ta càng không muốn quay lại nữa.
“Như vậy xem ra, A Thần thực sự rất đáng thương, không ai có thể đánh bại được Cố Thâm, ai biết cậu ta lại có hứng thú đến các dự án của Tập đoàn Quang Tín chứ.” Tống Thấm Như lại thở dài một hơi: “Hay là mẹ phái người đưa con trở về nhà họ Doãn đi, an ủi nó một chút, qua hai ngày nữa rồi hẳn nói chuyện con vào công ty làm việc cho ông cụ Cố.”
Bà ta không biết Đào Y Y đang nghĩ gì nên chỉ biết thuyết phục.
Dù sao thì hai mẹ con cũng đã mới đồng ý rồi, Đào Y Y quay về giúp đỡ cho Doãn Minh Thần, chuyện sau này từ từ bàn bạc.
Nhưng Tống Thấm Như không biết tại sao giờ phút này Đào Y Y lại đột nhiên sững sờ.
“Mẹ, con không thể quay về nữa.”
Không phải hỏi, cũng không có thắc mắc.
Cô ta chỉ biết bây giờ mình đang bị đùa giỡn, nhưng nếu không có Tống Thấm Như, có lẽ cô ta cũng đã không nhìn thấy tin tức này.
Trong mắt của Doãn Minh Thần, cô ta có lẽ cũng giống như mấy bà vợ của nhà họ Doãn đều đặt tâm tư lên hết trên người của đàn ông, không bao giờ biết chuyện gì xảy ra bên ngoài.
Đó là lý do tại sao anh ta dám trốn tránh trách nhiệm một cách trắng trợn như vậy, hóa ra lúc đó Doãn Minh Tước đã nhìn thấu được điều đó.
Đừng nói là trở về, lúc này Đào Y Y đã nghĩ đến chuyện ly hôn, cô ta vốn cho rằng mình có thể ở bên anh ta cả đời, ít nhất Doãn Minh Tước cũng chưa từng nghĩ đến việc hại mình.
Khi anh ta gọi đến, cô ta thậm chí còn rơi vào tình trạng tự trách bản thân sâu sắc.
Nhưng bây giờ cô ta đang chờ đợi điều gì, cô ta cũng chỉ là một con ngốc trong mắt Doãn Minh Thần?
“Con nhóc này, không phải vừa nói rồi sao, thế nào lại đổi ý?”
Đào Y Y cuối cùng cũng trở về nhà Doãn, vì vụ bê bối ở trên mạng về cô ta và Doãn Minh Tước cũng đã bị xóa sạch trong một đêm, mà Doãn Minh Thần đi cùng với Lục Tố Anh, cũng đến đón cô ta về.
Nhưng lúc này, trong lòng Đào Y Y đã thay đổi.
Ý định này muốn để cho Doãn Minh Thần tin rằng tâm tư của cô ta sớm đã không còn nữa, sự quyết tâm muốn vào Doãn thị làm việc cũng ngày càng lớn.
Có lẽ Tống Thấm Như đã nói đúng, bản thân cô ta và Doãn Minh Thần không có tình cảm chứ đừng nói đến tình yêu, nếu cô ta đã không có lựa chọn nào khác, vậy thì phải cố gắng tranh thủ giành một phần cho bản thân mình thôi.
Điều mà Đào Y Y không biết là tất cả tin tức đó đều do Đào Gia Thiên cho người mua lại.
Mấy ngày nay anh bận việc, lại không nỡ để Mộc Như Phương tham gia cùng nên đành gác lại chuyện này, cuối cùng anh không thể để cho Đào Y Y chịu oan ức.
Tất cả tin tức đột nhiên lặng lẽ biến mất không tiếng động, nhà họ Doãn lại tới cửa để đón, Đào Y Y còn cho rằng đó là do Doãn Minh Thần tự tay làm.
Nếu trước đó cô ta không nhận ra rằng mình đang bị Doãn Minh Thần lợi dụng, có lẽ còn cảm thấy anh ta vẫn tin rằng giữa cô ta và Doãn Minh Tước trong sạch, có lẽ còn cảm thấy cảm động.
Tuy nhiên, vào lúc này Đào Y Y không quan tâm đến những điều này nữa.
“Chuyện này chính là một sự hiểu lầm, chỉ là bị người ta bịa đặt tung tin, như vậy hai đứa càng sẽ hòa hợp với nhau hơn.”
Bên ngoài nhà họ Đào, Đào Y Y ngoan ngoãn lên xe, tuy sắc mặt vẫn không tốt nhưng Lục Tố Anh vẫn rất hài lòng.
Con trai của mình không xử lý tốt chuyện này nên chỉ có thể để cho người làm mẹ như bà ta ra tay.
Thật ra, hôm nay bà ta mới biết được Đào Y Y đã trở về nhà mẹ đẻ của cô ta vào đêm qua, người đưa ra quyết định đón Đào Y Y trở về cũng là bà ta.
Nếu không phải Lục Tố Anh không phát hiện ra trong nhà không có ai, thì sợ là Doãn Minh Thần sẽ tiếp tục giấu chuyện này.
Về những vụ bê bối đó, đối với Lục Tố Anh mà nói, chẳng qua chỉ là mánh khóe của Doãn Minh Tước mà thôi.
Nó càng như vậy, càng nói rằng vẫn chưa chết tâm, dù quyết định để Đào Y Y về nhà là tốt, còn về phần những người khua môi múa mép kia, bà ta đương nhiên sẽ xử lý.
“Có thể như vậy đương nhiên là tốt rồi.” Cho dù trong lòng mong Đào Y Y có thể trở về nhà họ Doãn, nhưng dù sao việc này cũng do nhà họ Doãn chưa xử lý tốt, Tống Thấm Như đương nhiên phải mượn cơ hội này để giúp Đào Y Y trút giận một chút, “Nhà họ Đào chúng tôi chỉ có một đứa con gái này, nếu như để chúng tôi biết nó sống không tốt, tôi cũng phải liều mạng mà che chở cho nó.”
Trong tay Tống Thấm Như có chút quyền lực, Lục Tố Anh rất rõ điều này, nhưng bà ta cũng chỉ là một con hổ giấy, nếu không phải tự biết mình đuối lý, bà ta nhất định sẽ không lấy lòng như vậy.
“Bà thông gia nói rất đúng, chỉ có điều hai đứa nhỏ vừa mới kết hôn, có chút hiểu lầm cũng là điều bình thường, yên tâm đi, tôi vẫn luôn xem Y Y là con gái của mình, sao lại nỡ để nó chịu ủy khuất chứ?”
Có lời hứa của Lục Tố Anh, Tống Thấm Như cũng không thể nói gì nữa, chỉ có thể để Đào Y Y lên xe cùng bọn họ.
Trong xe, rời khỏi tầm mắt của Tống Thấm Như, sự nhiệt tình trên mặt Lục Tố Anh cũng vơi đi, nhưng cơn giận cũng không phát tác với Đào Y Y.
“Rõ ràng là Minh Tước đang lên kế hoạch để hãm hại Y Y, con thế mà ngu ngốc đến mức không tin nó, con có phải là con trai của mẹ không?”
Trước mặt Đào Y Y, Lục Tố Anh cứ như vậy mắng Doãn Minh Thần, không chỉ để dạy cho anh ta một số bài học, mà còn để cho Đào Y Y hiểu rằng Doãn Minh Tước là người cần phải đề phòng.
“Xin lỗi Y Y, ngày hôm qua … đó thực sự là lỗi của anh, em muốn anh bù đắp cái gì cũng đều được.”
Hai mẹ con một xướng một họa, lại làm cho Đào Y Y cảm thấy buồn cười.
Lời xin lỗi làm bộ làm tịch này của anh ta rốt cuộc là để vượt qua sự giáo huấn của mẹ anh ta lúc này hay là vì việc trốn tránh trách nhiệm của ngày hôm qua?