Ngày hôm sau, Đào Y Y tỉnh dậy cảm thấy toàn thân đau nhức, cô mở to đôi mắt mông lung, suýt nữa đã cho rằng giấc mơ đó là thật, nhưng khi cô vén chăn trên người ra thì thấy váy cưới vẫn còn nguyên vẹn trên người.
Mà ở sàn nhà cạnh giường là Doãn Minh Thần say rượu cả đêm chưa tỉnh.
Đầu đau không chịu nổi, cử động một chút là hai chân lại đau nhức.
Cảm giác này cô chưa từng có, nhưng mọi thứ xung quanh vẫn bình lặng như cũ, kể cả khi cô bật TV lại thì trong đó vẫn đang phát chương trình kia, sau đó sẽ là phần giới thiệu chi tiết về Cố Thâm.
Cô phát hiện đây là chuyên mục tài chính và kinh tế cố định, tin nóng gần đây chính là giới thiệu những người nổi tiếng trên bảng xếp hạng của Forbes. Vì sợ Doãn Minh Thần tỉnh giấc, cô chột dạ tắt TV xong thì khó khăn cất bước đi vào nhà tắm.
Ban đầu cô còn hơi nghi ngờ, nhưng khi cởi quần áo đi tắm thì trên người cô vẫn khô ráo, không có gì.
Xem ra thật sụ chỉ là một giấc mộng xuân, không ngờ đối phương lại là Cố Thâm.
Soi gương, cô thấy mặt mình đỏ bừng, ảo não lấy nước rửa mặt, cố gắng làm cho mình tỉnh táo hơn.
Nếu lần sau lại mơ thấy anh, có lẽ cô thật sự sẽ phải đi gặp bác sĩ tâm lý.
Cô quấn khăn tắm bước ra khỏi phòng tắm, lúc này Doãn Minh Thần cũng đã thức dậy, anh ta cũng đang đau nhức khắp toàn thân, vẻ mặt áy náy.
“Sáng nay tôi mới quay lại, thật sự là quá muộn, xin lỗi, đêm đầu tiên đã để cô lại một mình…”
“Không sao.” Đào Y Y nhanh chóng trả lời, sau khi do dự nhiều lần, cô vẫn quyết định nói với Doãn Minh Thần: “Thật ra tôi muốn nói, sau này chúng ta có thể cũng như vậy không?”
Đào Y Y cũng nở nụ cười áy náy, cô có thể kết hôn với một người mình không yêu, vì mọi chuyện đều chỉ là hình thức mà thôi.
Nhưng nếu như bảo cô ngủ cùng trên một chiếc giường với Doãn Minh Thần thì có lẽ cô không làm được.
Dù người có ngốc đến đâu cũng sẽ hiểu được ý cô.
Vẻ mặt Doãn Minh Thần có hơi khó xử, nhưng nếu là yêu cầu của Đào Y Y thì anh ta cũng không thể không đồng ý, dù sao đây mới là bước đầu tiên trong việc liên hôn với nhà họ Đào.
“Được, tôi đồng ý.”
Hậu quả của một khắc đêm xuân nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng, Doãn Minh Tước hít vào một câu, khi cởi áo khoác trước gương thì phát hiện quần áo bên trong đã lại dính chút máu.
Anh cắn răng cởi quần áo, cơn đau làm men rượu trong người bớt đi không ít.
Bỗng nhiên cửa phòng tắm bị một người lỗ mãng mở ra, trên mặt An Mịch thoáng hiện lên vẻ vui mừng, nhưng trong chốc lát lại trở nên lo lắng.
“Minh Tước, cả tối nay anh đã đi đâu, sao lại thành ra thế này?”
Bác sĩ Bạch đã dặn anh không được cử động cánh tay này trong thời gian sắp tới, vì sẽ dễ làm rách miệng vết thương.
Nhưng vừa nghĩ đến khuôn mặt dịu dàng đáng yêu và dáng vẻ cô ngoan ngoãn nằm trong vòng tay mình đêm qua thì chút đau đớn này cũng đáng, ai có thể ngờ được đêm tân hôn của anh cả, “chị dâu” lại ngủ cùng em rể chứ.
Nếu tin này được tung ra thì chắc chắn sẽ trở nên nóng hổi.
Nhưng Doãn Minh Tước cũng chỉ trêu chọc trong lòng thôi, anh không thể phá hỏng kế hoạch của Đào Y Y, dù sao tất cả những thứ này đều thuộc về anh, anh chỉ đang lấy lại những gì mình nên có mà thôi.
“Lần sau đừng uống nhiều rượu như vậy nữa được không, hứa với em.”
Vẻ mặt An Mịch đau lòng, nhìn thấy vết thương của anh, cô ta bèn chủ động lấy hòm thuốc lại giúp anh xử lý, Doãn Minh Tước vốn định từ chối nhưng nghĩ tới vẻ khúm núm lấy lòng mình của cô ta thì anh lại thoả hiệp.
Anh muốn xem xem người phụ nữ này có thể làm được tới đâu để được ở bên anh.
Sau đám cưới, Đào Y Y đường đường chính chính bước vào nhà họ Doãn.
Mọi thứ đều là một khởi đầu mới, nhưng khiến cô không ngờ là nhà họ Doãn thật sự hoàn toàn khác với những gì cô tưởng tượng.
Từ lâu đã nghe nói khi còn trẻ Doãn Đình Vĩ rất trăng hoa nên cưới tới năm người vợ, bà cả Lục Tố Anh và bà năm Liễu Nham Tâm cô đã gặp, bà ba Tiêu Tuyết Như cũng đã từng nghe nói tới.
Nhưng ngày hôm qua chỉ có bà cả có mặt trong tiệc cưới, hôm nay khi thực sự bước vào ngưỡng cửa nhà họ Doãn, mấy bà đứng cùng nhau, cô thật sự không phân biệt được ai là ai.
Ngoại trừ Liễu Nham Tâm.
Mặc dù trước kia chưa gặp trực tiếp bao giờ nhưng dù sao đó cũng là mẹ của Doãn Minh Tước.
Vốn tưởng rằng gặp lại nhau sẽ xấu hổ, nhưng không ngờ lúc này bà ấy đứng cùng với bà cả, kẹp Doãn Đình Vĩ ở giữa một trái một phải, cho dù có va phải ánh mắt của Đào Y Y thì cũng rất khách sáo mỉm cười đáp lại.
Đào Y Y thở phào nhẹ nhõm, cô mỉm cười chào hỏi Lục Tố Anh, thật sự không muốn qua lại với mấy người này.
Ông cụ cũng thật lợi hại, nhất định không chia nhà trước khi kết hôn, người nhà ở với nhau nhiều gấp bốn năm lần người nhà họ Đào.
“Cô yên tâm, nhà mới đã mua rồi, chỉ có điều vừa mới đẩy nhanh tiến độ hoàn tất, vừa mới lắp đặt xong mà vào ở ngay cũng không tốt cho sức khoẻ, cho nên một thời gian nữa chúng ta mới chuyển qua đó, còn bây giờ vẫn phải để cô chịu uất ức rồi.”
Doãn Minh Thần đưa Đào Y Y vào cửa, nhỏ giọng an ủi cô, sợ cô sẽ bị đại gia đình này doạ sợ.
“Không thành vấn đề, cứ coi như bồi đắp tình cảm với mọi người.”
Từ nhỏ Đào Y Y đã không có ai ở bên, ba ở nước ngoài quanh năm, thi thoảng mới về cũng lại sống ở huyện Thanh Bình, anh trai duy nhất cũng bộn rộn công việc, lại có gia đình riêng nên không ở nhà họ Tống.
Trước đây Đào Y Y sống cùng Nguyễn Vân Tương, chỉ là không biết vì sao sau này cô ấy luôn tới một nơi gọi là vườn hoa Danh Thành.
Sau khi mất tích trở về cô mới biết, đó chỉ là một ngôi đền nhỏ nơi Nguyễn Vân Tương cầu nguyện cho cô mà thôi.
Nghĩ rằng bây giờ mình đã là người của nhà họ Doãn rồi, Đào Y Y vẫn cảm thấy hơi bất đắc dĩ, dù sao trong đám người vây quanh mình cũng có không ít người có tâm tư phức tạp.
Trước khi đến Nguyễn Vân Tương đã dặn dò cô, mặc dù bây giờ Lục Tố Anh là mẹ chồng cô, nhưng thủ đoạn của người này rất cao minh, không được không đề phòng.
“Cậu hai đã trở lại.”
Người giúp việc chào hỏi một tiếng, cả gia đình đang ngồi dùng bữa gần như chẳng ai quan tâm.
Đào Y Y vẫn hơi nghi ngờ, bởi vì ở nhà họ Đào, nếu như Đào Gia Thiên về nhất định sẽ có người chào đón.
Nhưng trước mặt cô bây giờ, chẳng ai để ý đến anh, cho dù có cũng chỉ là xì xào bàn tán.
“Trời còn sáng sao cậu hai đã về rồi, không ngờ hôm nay lại không uống rượu.”
Bầu không khí này khiến Đào Y Y cảm thấy rất khó chịu, không biết vì sao cô có thể mơ hồ hiểu được vì sao Doãn Minh Tước nhất định muốn liên hôn với mình, xem ra anh cũng là một người đáng thương.
Nếu không phải vì dáng vẻ cà lơ phất phơ ấy, có lẽ khi đó Đào Y Y sẽ không phản kháng người này mạnh mẽ như vậy.
“Thích ăn gì, anh gắp giúp em.”
Ở bên cạnh, Doãn Minh Thần nở nụ cười ấm áp nhìn cô, Đào Y Y cúi đầu nhìn con tôm anh ta tự tay bóc vỏ cho mình trong bát.
Sống ở đâu thì theo phong tục ở đấy, Đào Y Y thôi không nhìn Doãn Minh Tước nữa, cầm đũa lên bắt đận nhận lấy ý tốt của Doãn Minh Thần.
Lục Tố Anh cũng hiếm khi có sắc mặt hoà nhà như vậy, bà ta nói với Doãn Đình Vĩ.
“Ông nhìn xem, vợ chồng mới cưới tình cảm chưa kìa, tôi nói rồi mà, mắt nhìn người của tôi không sai được.”
“Chị cả nói đúng, vậy mới nói muốn cưới vợ thì phải lấy tiểu thư khuê các, cô bé này khí chất rất được.”
Tiêu Tuyết Như khen ngợi là đang nể mặt Đào Y Y, đồng thời cũng là khen Lục Tố Anh.
Bầu không khí trên bàn ăn rất yên bình, chỉ có vẻ mặt Liễu Nham Tâm hơi gượng gạo, Doãn Minh Tước ngồi ở vị trí cách Đào Y Y hơi xa, nhưng cũng vẫn bình tĩnh thoải mái.
Dưới bàn ăn, Doãn Đình Vĩ nắm lấy tay Liễu Nham Tâm như đang an ủi, ý bảo bà đừng quá để tâm.
Đúng thế, lời Tiêu Tuyết Như nói chẳng phải đang mỉa mai bà sao, bây giờ Lục Tố Anh là người đắc ý nhất, bà năm là người thua cuộc, gần đây ông cụ có lương tâm nên mới đối xử với Doãn Minh Tước tốt hơn một chút.
E rằng ngày tháng sau này còn khó khăn hơn trước.
“Ba, gần đây con học được rất nhiều chuyện sổ sách ở công ty, lát nữa ăn xong ba có thời gian không? Con đi so sổ sách với ba.”
Doãn Minh Tước là người đã phá vỡ bầu không khí hài hoà này, sau khi ngeh câu này, nụ cười trên mặt Doãn Minh Thần và Lục Tố Anh gần như đồng thời cứng lại, lời anh nói là vô tình hay cố ý?
Không phải là đã tra được những chuyện sổ sách bí mật đấy đó chứ?
Nhưng rõ ràng tai mắt trong văn phòng đã nói mấy ngày nay mặc dù Doãn Minh Tước ngồi trong văn phòng mấy tiếng đồng hồ, nhưng chẳng qua cũng chỉ là giả vờ cho ông cụ xem mà thôi.
Sao có thể học được làm sổ sách, ai dạy anh?!
Trái tim hai mẹ con siết chặt, nhìn chằm chằm Doãn Đình Vĩ.
Nhưng sao ông cụ lại không biết họ nghĩ gì, chỉ coi như Doãn Minh Tước đã trưởng thành, hài lòng gật đầu, khen ngợi anh.
“Cuối cùng con cũng biết san sẻ nỗi lo cho gia đình rồi, A Thần, sau này gánh nặng trên vai con cũng nhẹ bớt rồi, hay là nhân cơ hội này nghỉ phép, đi hưởng tuần trăng mật với Y Y đi?”
“Khụ khụ khụ…”
Đào Y Y đang uống canh bị sặc, cô vốn không muốn tham gia vào đột nhiên bị xướng tên khiến cô hơi ngạc nhiên.
Cô còn đang suy nghĩ nên từ chối thế nào thì Lục Tố Anh đã lên tiếng trước.
“Ông à, dù sao Minh Tước cũng vừa mới tiếp quản công ty, còn rất nhiều việc chưa làm quen, vẫn nên để A Thần dẫn dắt một thời gian thì hơn.”
Lục Tố Anh không dám che bai Doãn Minh Tước quá vô dụng, nhưng cụ thể anh có bao nhiêu cân lượng, người nhà họ Doãn đều rất rõ ràng, vì vậy trên bàn ăn lại vang lên tiếng cười chói tai.
“Vẫn là chị cả suy nghĩ chu đáo, nhưng lại khiến cô Đào uất ức rồi, vừa mới cưới không đi hưởng tuần trăng mật có vẻ hơi bất hợp lý.”
Thấy Lục Tố Anh nóng lòng như vậy, Liễu Nham Tâm không kìm được mà nói.
Dù gì thì nhà họ Đào cũng đủ mạnh để không bị coi thường, Đào Y Y ngồi ở đây càng không thể thờ ơ.
“Em năm nói cũng đúng.” Tiêu Tuyết Như ở bên cạnh lại nói: “Cháu trai lớn, các cháu vừa mới kết hôn, không thể quá tập trung vào công việc.”
Tiêu Tuyết Như nói vậy khiến Đào Y Y sững sờ trong giây lát, chẳng phải vừa nãy bà ta còn nói giúp cho bà cả Lục Tố Anh sao? Thế nào bây giờ lại quay sang đánh giúp Liễu Nham Tâm rồi?
Rốt cuộc bà ta ở phe nào?. Truyện Thám Hiểm
“Em ba, em nói gì vậy, A Thần cũng chỉ vì công ty thôi, dù sao Minh Tước cũng vừa mới tiếp quản…”
Lục Tố Anh từ lâu đã không thoải mái với người gió thổi chiều nào theo chiều ấy của Tiêu Tuyết Như, cũng càng không thể để Doãn Minh Thần rời khỏi công ty lúc này được. Bộ phận tài vụ đã ép Lục Hạo rời chức, nếu lúc này Doãn Minh Thần cũng không ở công ty, thành quả chiến công mà hai mẹ con dày công cố gắng bao nhiêu năm chẳng phải sẽ dâng cho người khác sao?
“Đủ rồi, Y Y vừa mới vào nhà chúng ta ngày đầu tiên mà mọi người đã cãi nhau rồi, đúng là làm tôi mất mặt.”
Ông cụ ném chiếc đũa, nhưng lại ngại Đào Y Y đang ở đây nên không dễ nổi nóng, làm cho cục diện quá khó coi, vì vậy ông cũng chỉ đành đứng dậy, gọi Doãn Minh Tước và Doãn Minh Thần vào phòng làm việc.
Họ đi rồi, Đào Y Y mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm sau này nếu như bữa ăn nào cũng như vậy thì có lẽ cô sẽ chẳng có hứng ăn.
Tuỳ ý gắp thêm vài đũa, sau đó cô đặt bát sang một bên.
“Mọi người từ từ dùng bữa, con về phòng trước.”
Ở nhà họ Đào cô được chiều đến không coi ai ra gì, cô cũng sẽ không thay đổi bản thân để thoả hiệp với người thân.
Nhưng kể từ khi vào nhà họ Doãn, cô nhận thấy rằng mình không học được cách quan sát sắc mặt và phán đoán tình hình thì sau này e là sẽ khó sống.
Mở điện thoại lên, Đào Y Y không có ai để tâm sự, chỉ đành gửi tin nhắn cho Mộc Như Phương.
[Không khí trong ngôi nhà này thật sự rất âm u, em nhớ nhà quá.]
Một lúc lâu không thấy Mộc Như Phương trả lời, Đào Y Y trầm mặc, lại nhớ tới một điều, chắc là Mộc Như Phương đang nấu bữa tối cho Đào Gia Thiên, hai người họ ngọt ngào tình cảm, thật khó chịu.
Cô không muốn bị nhốt ở đây, thở thôi cũng thấy mệt.
Vốn tưởng rằng Mộc Như Phương không nhìn thấy sự cay đắng của cô, ai ngờ sau khi cô đặt điện thoại xuống, tin ngắn của Mộc Như Phương lại tới.
[Em vừa mới kết hôn ngày đầu tiên, khó tránh khỏi chưa quen, nếu không vui có thể tìm chị bất cứ lúc nào.]
Cô ấy nói cũng đúng, không thể tránh khỏi có chút chưa quen, huống hồ lần này mới là ngày đầu tiên, có lẽ sau này dọn ra ở riêng sẽ tốt hơn.
Nghĩ đến đây, Đào Y Y buồn chán, đành phải lấy của hồi môn trong ngăn kéo và món quà đính hôn nhận được trong cuộc hôn nhân này, từ từ tính chơi.
Mà lúc này ở trong phòng khách, Doãn Minh Tước và Doãn Minh Thần đã bị ông cụ gọi vào phòng làm việc rất lâu rồi, vừa nãy Lục Tố Anh hơi nóng vội nên mới thất thố.
Bây giờ thấy ông cụ có ý định xử lý công việc một cách công bằng nên bà ta cũng không còn lo lắng như vậy nữa.
“Em năm bây giờ mặt mày hồng hào, hơi khác xưa rồi nha.”
Nhìn Liễu Nham Tâm vẫn vững như núi Thái Sơn trước mặt, Lục Tố Anh cảm thấy chướng mắt, nếu là trước kia, người phụ nữ này nào có tư cách đi theo ông cụ.
Nếu không phải Doãn Đình Vĩ cảm thấy hổ thẹn với hai mẹ con bà thì lúc này bà cũng chẳng xứng để ngồi trước mặt mình.
“Chị cả nói gì vậy, bây giờ người liên hôn với nhà họ Đào là A Thần, người nên vui mừng là chị cả mới đúng chứ, em cũng vui thay cho chị mà.”
Đã đối đầu với Lục Tố Anh từ lâu, Liễu Nham Tâm biết không ai có thể đấu lại mồm miệng của Lục Tố Anh, nhưng bây giờ thì khác.
Bà cũng không cần phải sợ bà ta như trước nữa, dù sao con trai bà cũng đã vào Doãn thị rồi.
“Nói cứ như Minh Tước nhường cho chúng tôi, là tôi không biết tốt xấu vậy.”
Liễu Nham Tâm cầm chén trà lên, không nhìn bà ta, chỉ cười.
“Chị cả đừng hiểu lầm, ông cụ ghét người hay ghen tỵ nhất, chúng ta vẫn nên an phận thủ thường thì hơn.”
“Cô!”
Tiêu Tuyết Như vốn định chen miệng vào nhưng thấy hai người tôi một cau bà một câu, rõ ràng là trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi xen vào thì ruồi muỗi chết.
Bà ta lập tức nhẹ nhàng đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi khu vực ghế sofa, khu vực đầy thị phi này.