Tối ngày hôm nay, Trọng Hoài Viễn và Minh Lê đều không hề nghỉ ngơi, mà nhà họ Đào, Tống Thấm Như cũng không thể nghỉ ngơi.
Bà ta ước gì tối ngày hôm nay trôi qua chậm một chút.
Nhưng mà mặt trời vẫn mọc lên vào đúng giờ.
Một tháng trước đó, Đào Gia Thiên đã bao khách sạn lớn nhất ở thành phố Hải Châu.
Khách sạn Minh Châu.
Đây cũng là nơi sáu năm trước Đào Gia Thiên và Mộc Như Phương đã cử hành hôn lễ.
Mộc Như Phương thay một chiếc váy cưới trắng tinh ngồi trong phòng nghỉ, đồng hồ trưa điểm mười hai giờ, đúng giờ đi đến cửa sảnh tiệc.
Trong phòng tiệc có hơn một nghìn bộ bàn ghế.
Đèn thủy tinh tỏa sáng lấp lánh.
Tất cả những thứ ở trước mắt mộng ảo xa xỉ.
Cách một lớp khăn voan cưới, Mộc Như Phương đặt tay của mình vào trong khuỷu tay của Trọng Hoài Viễn.
Nương theo tiếng nhạc và âm thanh của người dẫn chương trình, cô bước từng bước một đi về phía của Đào Gia Thiên.
Người đàn ông mặc một bộ đồ vest màu trắng, anh tuấn cao lớn.
Tất cả những thứ này đều giống với sáu năm trước.
Hôn lễ long trọng và trang hoàng.
Hôn lễ vào sáu năm trước rõ mồn một ở trước mắt của Mộc Như Phương.
Trong một giây mà người đàn ông cầm lấy bàn tay của cô, trí nhớ của cô cũng ùa về.
Trong một chớp mắt này, cô đã nghĩ đến, nếu như cả đời này của cô được bắt đầu lại một lần thì tốt biết bao.
Tuyên thệ lời thề trong hôn lễ.
Hàng trăm ánh đèn của giới truyền thông nhấp nháy.
Tạp chí Miu.
Chủ biên tập Lâm Lâm nhìn một đôi vợ chồng trong hôn lễ, sự kinh ngạc trong lòng của cô ta đã không thể nào dùng ngôn ngữ để hình dung được nữa, trợ lý ở bên cạnh vừa chụp ảnh vừa cảm thán.
"Chủ biên tập, cô Trọng này cũng thật sự đẹp quá đi thôi."
Quả thật đẹp đến nỗi như là gặp thần tiên.
Lâm Lâm nhìn hai người ở trên sân khấu rồi nói: "Cô ấy họ Mộc."
Trợ lý nói: "Tôi biết chứ, ở đây viết hôn lễ của Đào Gia Thiên và Mộc Như Phương, nhưng mà cô gái này cũng là con gái của nhà họ Trọng mà."
Sáu năm trước Lâm Lâm đã tham gia hôn lễ của Mộc Như Phương và Đào Gia Thiên.
Lúc này, cô ta nhìn yêu thương nơi đáy mắt của người đàn ông đó với người phụ nữ.
Giống y hệt như năm đó.
Mà Lâm Lâm cũng không thể nào quên được chuyện năm đó.
Chính vì vậy mà cô ta bất đắc dĩ bỏ công việc đó, bịt kín miệng lại, một câu cũng không dám nói ra.
Sáu năm sau, Mộc Như Phương lại gả cho anh.
"Tiểu Dung, cô nói thử xem, mợ Đào có thích cậu Đào không nhỉ?"
Cô gái mặc một thân áo cưới trắng tinh, cách một lớp khăn voan cưới, trong mắt mang theo nụ cười dịu dàng.
"Đương nhiên là thích rồi." Tểu Dung trả lời không hề do dự chút nào, trong tay cũng không ngừng vội vàng chụp ảnh, dù sao thì đây cũng là tiêu đề hàng đầu của ngày mai.
...
Mộc Như Phương hay một chiếc váy cưới thêu hoa theo phong cách Truyền thống, đi cùng với Đào Gia Thiên mời rượu.
Đào Gia Thiên cũng đã thay quần áo, người đàn ông mặc một bộ quần áo Tôn Trung Sơn, ngược lại không có góc cạnh giống như bình thường mặc đồ vest. Có lẽ là ngày hôm nay là hôn lễ, thần sắc lạnh lùng vào ngày thường của người đàn ông cũng đã biến mất, khóe môi còn mang theo nụ cười.
Đào Gia Thiên nắm lấy bàn tay của cô, hôm nay cô mặc một chiếc váy cưới mang phong cách Truyền thống, ở phía trên có hình thêu phượng hoàng, người đàn ông dẫn cô đi đến bàn chính, trong bàn đó là ba mẹ của hai bên đang ngồi.
"Ba, mẹ." Đào Gia Thiên nhìn Đào Kiệt và Tống Thấm Như: "Con và Như Phương mời hai người một ly."
Đào Kiệt nhìn Mộc Như Phương, vẻ mặt phức tạp, cô rất giống với Tống Minh Yên...
Con của ông ta quả thật đã ngã quỵ ở trên người của người phụ nữ này.
Hôm nay là ngày lành tháng tốt, ông ta cũng nâng ly rượu lên: "Như Phương, ba hi vọng là con với Gia Thiên có thể hạnh phúc."
Đây là tâm nguyện của một người làm ba.
Đào Kiệt rất ít khi quan tâm đến Đào Gia Thiên, lúc mà Đào Gia Thiên mười ba tuổi đã bị tống vào doanh trại ám vệ để đánh nhau với một đám ám vệ mới, tính cách của Đào Gia Thiên rất giống với ông ta, dường như là được đúc ra từ một khuôn. Nhưng mà ông ta đã khuất phục cuộc hôn nhân gia tộc, mà từ bỏ người mình thích.
Tính cách của ông ta và Tống Thấm Như không thể hòa hợp với nhau.
Tính cách của bà ta cường thế.
Ông ta thường xuyên hồi tưởng lại nếu như năm đó ông ta nắm lấy bàn tay của Tống Minh Yên, không hề buông ra, có lẽ bây giờ cũng sẽ không giống như vậy.
Đào Gia Thiên nhìn ba của mình: "Sẽ."
Nhìn bộ dạng của anh kiên định như vậy, Mộc Như Phương lại cắn môi một cái.
Tống Thấm Như đứng dậy, bà ta đã cố gắng chịu đựng cho đến bây giờ, nhưng mà ở trước mặt nhiều khách khứa như vậy bà ta cũng không thể đánh mất thân phận của mình. Cho dù bà ta không hài lòng, hay là không thích Mộc Như Phương thì cũng phải nâng ly rượu lên uống một cái.
Bà ta nhìn Mộc Như Phương, đôi mắt của Mộc Như Phương cũng bình thản nhìn bà ta.
...
Đào Gia Thiên hôm nay thật sự rất vui vẻ.
Người đến mời rượu anh rất nhiều.
Dường như là ai đến anh cũng không từ chối.
Không biết là anh uống bao nhiêu ly.
Mộc Như Phương và Cố Uyên ngồi cùng với nhau.
"Chúc mừng cô, Như Phương." Cố Uyên hồi tưởng là chuyện năm đó, cô cầm lấy bàn tay của Mộc Như Phương: "Như Phương, tôi hi vọng là cô có thể hạnh phúc."
Mộc Như Phương vươn tay ra Cố Uyên: "Tôi..."
Cố Uyên nhìn cô, cô ấy nhìn thấy được cảm xúc nơi đáy mắt của Mộc Như Phương.
"Như Phương, cô cũng không muốn gả cho anh ta sao?"
Mộc Như Phương thở dài một hơi.
Cố Uyên thấy thế thì nói: "Như Phương, nếu như có chuyện gì cần tôi giúp đỡ thì cứ nói cho tôi biết."
"Tôi không sao đâu, Uyên Uyên, cô không cần phải lo lắng đâu." Mộc Như Phương nói: "Tôi chỉ là nhớ lại chuyện năm đó..."
Cố Uyên trầm mặc mấy giây: "Bây giờ cô có còn hận anh ta không?"
Mộc Như Phương không trả lời lại.
Cố Uyên lại hỏi: "Vậy cô vẫn yêu anh ta ư?"
Mộc Như Phương...
Cô không có cách nào trả lời được.
Cố Uyên nói: "Tôi đã hiểu rồi."
Cố Uyên tâm sự với cô ở trong phòng nghỉ, một lát sau được trợ lý của Tô Ngọc Kỳ gọi đi. Một mình Mộc Như Phương ngồi ở trong phòng nghỉ, âm thanh gõ cửa vang lên, Mộc Như Phương ngước mắt lên liền nhìn thấy Tống Thấm Như đẩy cửa đi vào.
Ở đây chỉ có hai người bọn họ.
Cảm xúc chán ghét của Tống Thấm Như đối với Mộc Như Phương viết rất rõ ràng ở trên mặt: "Như Phương, cô cũng không cần phải giả tạo với tôi. Cô là người như thế nào, tôi là người rõ ràng nhất, tôi sẽ không cho phép cô làm tổn thương con trai của tôi."
Mộc Như Phương một thân đồ cưới kiểu Trung Quốc được thêu thùa tinh xảo, cô ngồi trên chiếc ghế sofa bằng da màu trắng sữa, nhìn Tống Thấm Như: "Tôi không biết là bà đang nói cái gì cả."
Cô biết là Tống Thấm Như có thể hiểu ngôn ngữ tay.
Tống Thấm Như bước từng bước đến gần: "Tôi sẽ không cho phép chuyện sáu năm trước lại xảy ra lần nữa. Gia Thiên đã mất trí nhớ, nhưng cô thì không mất trí nhớ sáu năm trước cô đã làm cái gì thì trong lòng của cô rất rõ ràng. Cô muốn ly gián tình cảm của tôi và Gia Thiên, người phụ nữ giống như cô, tôi sẽ để cho Gia Thiên nhìn thấy rõ."
"Để cho anh ấy thấy rõ ràng, tôi cũng hi vọng là anh ấy có thể thấy rõ ràng, thấy được mẹ của anh ấy là một người có hành động đê tiện như thế nào." Trong mắt của Mộc Như Phương đã không còn vẻ dịu dàng của ngày thường, cô đưa tay ra nhẹ nhàng sờ lên trên mặt của mình, ngón tay của cô cảm nhận được hết sẹo, cô biết rất rõ vết sẹo này là do đâu.
Cô nhớ lại những chuyện mình đã trải qua trước đây, những cảnh tượng đó, cô đã tủi nhục như thế nào, cô nhớ kỹ hết tất cả.
Ai hại chết ba mẹ của cô, cô nhớ rất rõ!
"Con gái của tôi, Băng Băng, là con của Đào Gia Thiên, là chính bà đã động tay động chân và kết quả xét nghiệm DNA." Mộc Như Phương nhìn thấy Tống Thấm Như trốn tránh ánh mắt một chút, cô tiếp tục dùng ngôn ngữ tay mà nói: "Tôi biết bà có thể nhìn hiểu ý của tôi, là do bà đã dùng thủ đoạn để Đào Gia Thiên mất trí nhớ, là do bà đã động tay động chân vào kết quả xét nghiệm DNA của Băng Băng để anh ấy hiểu lầm tôi, là bà đã ba lần bốn lượt muốn cho người đẩy tôi vào chỗ chết, ném tôi vào trong phòng đấu giá, tôi đều nhớ hết tất cả. Tống Thấm Như, tôi trở về chính là muốn trả thù các người. Bà đoán đúng rồi đó, là Đào Gia Thiên con của bà muốn cưới tôi, mà không phải là tôi muốn gả cho anh ấy."
Tống Thấm Như không ngờ đến người phụ nữ có cử chỉ dịu dàng trong ấn tượng đang ở trước mắt của bà ta lại bỗng nhiên thay đổi, trở nên lạnh lùng, thậm chí nụ cười ở khóe môi của cô khiến cho bà ta có chút sợ hãi, Mộc Như Phương đã thay đổi rồi.
"Mộc Như Phương, rốt cuộc là cô muốn làm cái gì hả?"
Mộc Như Phương há to miệng: "Để cho các người đền mạng."
Tống Thấm Như khẽ giật mình.
Trên mặt của người phụ nữ mang nụ cười lạnh lùng, đôi môi đỏ mọng của cô nâng lên, cô dùng khẩu hình nói: "Tên tôi không phải là Mộc Như Phương, họ của tôi là Mộ Dung."
Con ngươi của Tống Thấm Như chấn động.
Mộ Dung!
Bà ta lùi ra phía sau một bước.
Mộ Dung!
Cô vậy mà lại mang họ Mộ Dung!
"Là cô, là cô." Tống Thấm Như nói: "Cô vẫn còn chưa chết, cô và người phụ nữ đê tiện kia vẫn còn chưa chết."
Tống Thấm Như không ngờ đến đứa con gái của người phụ nữ đê tiện kia lại trở về.
Trở về để trả thù con của bà ta!
Bà ta đã sớm nghĩ đến Mộc Như Phương quá giống với Tống Minh Yên.
Lúc trước bà ta đã điều tra Mộc Như Phương, căn bản cũng không thể tra ra được tin tức của cô, chỉ có thể điều tra được ba của cô mang họ Mộc, là một người làm gỗ, trước kia đã ly hôn với vợ, sau này bởi vì bệnh tật mà qua đời, vậy mà cô lại là con gái của Tống Minh Yên!
Mộc Như Phương nhìn cảm xúc trên gương mặt của Tống Thấm Như xảy ra biến hóa, lúc nghe thấy Tống Thấm Như xúc phạm mẹ của mình, thần sắc nơi đáy mắt của cô đã hoàn toàn thay đổi. Tống Thấm Như, bà ta không có tư cách để xúc phạm mẹ của cô.
Tống Thấm Như đã biết được thân phận của cô, lập tức quay người chuẩn bị đi ra ngoài: "Được thôi, tôi sẽ nói cho Gia Thiên biết chuyện này, cô chính là con gái của Mộ Dung Cách và Tống Minh Yên, cô đến đây chính là vì để trả thù, trả thù nhà họ Đào... Lúc đầu tôi vốn nên hại chết cô cùng lúc, để cho cô cùng chết trong ngọn lửa đó!"
Bỗng nhiên lời nói của bà ta đột ngột dừng lại.
Bởi vì...
Đào Kiệt đang đứng ở cửa.
Bà ta kinh ngạc đứng yên tại chỗ nhìn Đào Kiệt ở cửa.
Mặc dù Đào Kiệt đã có tuổi, nhưng mà vóc dáng của ông ta được bảo dưỡng rất tốt, bây giờ trên người mặc một thân đồ vest màu đen cao cấp. Đào Gia Thiên rất giống với ông ta, nhưng mà lúc này giữa lông mày và đôi mắt của Đào Kiệt đã có dấu vết của tuổi tác, ông ta đi đến nhìn Tống Thấm Như: "Bà vừa mới nói cái gì hả?"
Tống Thấm Như nhìn Đào Kiệt, bà ta há to miệng.
"Tôi... tôi..., Kiệt, sao ông lại đến đây?"
Đào Kiệt nhìn Tống Thấm Như, Tống Thấm Như chột dạ bối rối cúi thấp đầu.
Dường như là bà ta có ý đồ muốn che giấu mình: "Kiệt tôi đến đây để nói chuyện phiếm với Như Phương một vài câu, lúc nãy tôi không có nói cái gì cả. Hôm nay là hôn lễ của Gia Thiên, có chuyện gì thì chúng ta về nhà rồi lại nói."
Đào Kiệt không hề để ý đến lời giải thích của bà ta, ông ta nhìn Mộc Như Phương.
"Con... thật sự chính là con gái của Tống Minh Yên." Giọng nói của ông ta có chút run rẩy.
Thấy Mộc Như Phương không trả lời, Đào Kiệt lại hỏi một câu nữa:
"Tống Minh Yên... thật sự là mẹ của con sao, ba của con chính là Mộ Dung Cách..."
Ông ta dần dần kết hợp gương mặt của Mộc Như Phương ở trước mắt và gương mặt của Tống Minh Yên trong trí nhớ.
Mộc Như Phương rất giống với mẹ của cô, nhưng mà lại có một chút không giống nhau. Tống Minh Yên chỉ là một người phụ nữ dịu dàng như nước, Tống Minh Yên dịu dàng trong cốt cách con người, mà ngũ quan của Mộc Như Phương kết hợp tất cả các ưu điểm của Tống Minh Yên và Mộ Dung Cách, ngoài sự xinh đẹp của gương mặt của Tống Minh Yên thì còn có thần thái mạnh mẽ của Mộ Dung Cách.
Mộc Như Phương nhìn Đào Kiệt, cô nhàn nhã ngồi ở đó.
Giữa hàng lông mày xinh đẹp mang theo nụ cười giễu cợt, cô nhìn Đào Kiệt: "Ba của tôi chính là Mộ Dung Cách, mẹ của tôi chính là Tống Minh Yên, chẳng lẽ Đào Tổng lại không biết những chuyện này sao?"
Nụ cười của cô cực kỳ xinh đẹp và chói mắt.
Đào Kiệt nhìn cô, trong mắt hiện ra một loại tâm tình khó diễn tả: "Suy đoán của ta đã đúng, đã đúng... con rất giống với bà ấy..."
"Mẹ của con... bà ấy... tại sao bà ấy lại qua đời vậy..."