Trọng Tử Việt ở quán bar mấy ngày.
Thím Tang và Minh Lê gọi điện thoại đến thì anh ta không nghe máy.
Anh ta ngồi ở quầy bar, vô số phụ nữ xinh đẹp lắc mông đi tới, ánh mắt những người này không chỉ dừng lại trên người anh ta một lần, đặc biệt là đồng hồ trên cổ tay, lúc ra ngoài anh ta tiện tay đeo lên, không ngờ nó lại trở thành ánh sáng trong mắt những người này, tiền tài và dục vọng được thể hiện một cách sâu sắc ở đây, anh ta ngửa đầu uống một ngụm rượu, tháo đồng hồ Patek Philippe trên tay xuống rồi chỉ vào một cô gái mặc váy ôm mông màu cam: “Cô lại đây.”
“Tôi sao?” Cô gái bị gọi tên thì vô cùng kinh ngạc và kích động, lắc mông vội vàng đi tới: “Thưa anh…”
Trọng Tử Việt ném đồng hồ cho cô ta, mắt cô ta lập tức phát sáng, cô ta cố gắng che giấu sự kích động, nhưng tay lập tức bỏ đồng hồ vào túi xách của mình: “Anh ơi, hay là Tiểu Như uống rượu với anh nhé.”
Trọng Tử Việt nhìn dáng vẻ tham lam của cô ta thì trong đầu hiện ra khuôn mặt Mộc Như Phương.
Cô gả cho Đào Gia Thiên, không phải là vì tiền tài và địa vị sao?
Vậy thì có khác gì với người phụ nữ này chứ.
Anh ta cười khẩy, vẻ mặt đầy trào phúng.
Trọng Tử Việt về nhà họ Trọng.
Cả người đầy mùi rượu.
Thím Tang đã ngủ nhưng nghe được tiếng động nên xuống giường, lúc bà ta nhìn đồng hồ đã hơn bốn giờ sáng.
Bà ta mặc áo khoác, vừa mới đi đến cửa phòng Trọng Tử Việt thì đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, thím Tang biết Trọng Tử Việt lại uống rượu, bà ta đi xuống lầu vào phòng bếp nấu trà giải rượu, sau đó bà ta bưng lên lầu đến phòng Trọng Tử Việt phòng rồi gõ cửa.
“Cậu chủ, cậu chủ đã về rồi sao?”
Qua hai phút sau.
Người mở cửa là một người phụ nữ môi đỏ chót, lúc này cô ta mặc áo choàng tắm của Trọng Tử Việt, lộ ra da thịt trắng nõn, cô ta dựa vào cửa nhìn thím Tang: “Cậu chủ Trọng, đây là người hầu nhà anh sao.”
Cô ta nhìn thoáng qua thím Tang, sau đó cầm lấy trà giải rượu trong tay bà ta: “Đưa cho tôi, bà ra ngoài đi. Đừng tới quấy rầy chúng tôi.”
Thím Tang thấy thế thì đẩy cô ta ra, bà ta vào phòng thì thấy người đàn ông nằm trên sô pha bắt chéo chân: “Cậu chủ, sao cậu lại mang…”
Mang một người phụ nữ không đứng đắn về nhà.
Trọng Tử Việt không nói gì.
Người phụ nữ kia không vui nói: “Bà chỉ là người hầu, đúng là nhiều chuyện.”
Thím Tang nhíu mày lại.
Lúc này Trọng Tử Việt nói: “Thím Tang, bà đi xuống trước đi, bây giờ không còn sớm, mau nghỉ ngơi đi.”
Thím Tang khuyên bảo: “Cậu chủ, nếu sáng sớm ông chủ biết cậu mang một người phụ nữ như vậy về nhà thì sẽ tức giận! Cậu chủ, mấy ngày nay mỗi ngày cậu đều uống say về nhà, ông bà chủ không hề vui vẻ.”
Trọng Tử Việt nghe vậy thì cười nhạo một tiếng: “Bọn họ không vui vẻ thì liên quan gì đến tôi? Tôi vui là được, tôi rất là vui!”
Anh ta đưa tay kéo lấy đai lưng của Tiểu Như, cô ta lập tức lảo đảo ngã vào lòng Trọng Tử Việt, cô ta hờn dỗi nói: “Cậu chủ Trọng!”
Thím Tang thấy thế thì lắc đầu.
Bà ta xoay người rời đi.
Cậu chủ ơi là cậu chủ, sau khi cô Như Phương phải gả cho cậu Đào thì cậu chủ trở nên như vậy, bà ta cũng chỉ là người hầu nên không thể vượt giới hạn, không thể quản lý Trọng Tử Việt, nhưng cậu chủ cũng không thể tùy tiện mang loại phụ nữ như vậy về nhà, đồi phong bại tục, nếu cậu chủ qua lại với một cô gái gia đình bình thường thì cũng…
Bà ta thở dài một tiếng.
Cô gái gia đình bình thường thì sẽ không đến nhà đàn ông vào nửa đêm!
Ngày hôm sau Minh Lê và Trọng Hoài Viễn biết chuyện này thì đúng là có thể dùng từ tức giận để hình dung!
“Nó thật là!! Làm anh quá thất vọng!”
Trong phòng sách, Trọng Hoài Viễn nổi giận lôi đình có thể thấy được ông ấy tức giận thế nào.
Minh Lê đứng bên cạnh Trọng Hoài Viễn, bà ấy nhìn con trai mình cũng thất vọng lắc đầu: “Tử Việt, con làm như vậy đúng là rất quá đáng, sao con có thể mang loại phụ nữ chẳng ra gì về nhà chứ? Mấy ngày nay, con vẫn luôn uống rượu ở bên ngoài, không nghe điện thoại, mẹ và ba biết tâm trạng của con không vui cần phải trút ra ngoài cho nên không quấy rầy con, nhưng hiện tại con lại như vậy, thật sự khiến mẹ và ba con quá thất vọng!”
Sao có thể mang loại phụ nữ như thế về nhà chứ!!
Chuyện này!!
Hoang đường, hoang đường!!
Bà ấy nhớ tới lúc nãy đến phòng Trọng Tử Việt thì nhìn thấy người phụ nữ kia đi ra từ phòng Trọng Tử Việt, bà ấy cảm thấy khó tin, nhìn cách ăn mặc của người phụ nữ này chính là loại người lẳng lơ, nếu chuyện cậu chủ nhà họ Trọng đưa phụ nữ về nhà truyền ra ngoài!!
Nhà họ Trọng không còn mặt mũi nào!
Hơn nữa, Minh Lê thật sự không thể tin được đứa con trai luôn hiểu thảo hiểu chuyện sẽ biến thành như vậy…
Lúc này cằm Trọng Tử Việt lộ đầy râu, mái tóc hơi rối, cả người đầy mùi rượu, làm gì giống cậu chủ nhà họ Trọng chứ.
Bà ấy thất vọng lắc đầu.
Bà ấy vốn cho rằng sau khi Trọng Tử Việt biết chuyện Mộc Như Phương gả cho Đào Gia Thiên thì chỉ khó chịu mấy ngày mà thôi, nhưng là không ngờ Trọng Tử Việt sẽ biến thành như vậy!
Trọng Tử Việt nhếch môi tự giễu: “Con đưa phụ nữ về thì sao, ba, không phải lúc trước ba cũng đưa Mộc Như Phương về nhà sao!”
Anh ta nói xong thì Minh Lê lập tức thất vọng lắc đầu.
Trọng Hoài Viễn không ngờ con trai mình có thể nói lời như thế, ông ta đi tới tát vào mặt anh ta một cái: “Hỗn láo!!”
“Sao con có thể so sánh Như Phương với loại người như thế!!” Trọng Hoài Viễn vô cùng giận dữ!
“Loại phụ nữ nào? Tiểu Như đưa con về nhà, trời mới rạng sáng, phu nữ ra đường vào buổi tối không an toàn nên con giữ cô ta ở một đêm không được sao? Hơn nữa con thấy Tiểu Như rất tốt, lớn lên cũng xinh đẹp, mặc dù kém Mộc Như Phương một chút nhưng con thích.”
“Con!!” Trọng Hoài Viễn nhìn dáng vẻ của con trai thì suýt nữa lên cơn đau tim.
Minh Lê vội vàng đi tới đỡ Trọng Hoài Viễn: “Hoài Viễn, anh đừng tức giận, anh quên trái tim mình không tốt sao, đừng tức giận.” Bà ấy nhìn Trọng Tử Việt: “Tử Việt, sao con có thể nói với ba như thế!” Bà ấy xoa ngực Trọng Hoài Viễn rồi nhìn Trọng Tử Việt: “Nếu con tìm một cô gái có gia thế trong sạch thì thôi, không cần gia đình đối phương lợi hại thế nào, chỉ cần đối phương trong sạch, mẹ sẽ đồng ý, nhưng con xem người phụ nữ kia đi, không phải chỉ nghĩ đến tiền của con thôi sao! Trước khi cô ta đi thì trên cổ tay còn đeo đồng hồ của con nữa!”
Đồng hồ hơn sáu trăm triệu.
Trọng Tử Việt chẳng hề để ý nói: “Đúng vậy, thì sao chứ.” Không phải Mộc Như Phương cũng vì tiền nên mới gả cho Đào Gia Thiên sao?
Trọng Hoài Viễn nhìn dáng vẻ này của Trọng Tử Việt thì tức giận không chịu được, ông ấy cầm gạt tàn thuốc ném về phía anh ta: “Đồ hỗn láo! Sao ba có thể sinh một đứa con trai như thế!”
Trọng Tử Việt không tránh né.
Gạt tàn thuốc trúng vào đầu anh ta, máu tươi lập tức chảy xuống.
Minh Lê bước tới: “Tử Việt.”