Dụ Tú Y lên tầng.
Cô nằm trên giường nghỉ ngơi một lúc rồi dậy làm bài.
Dụ Thế Duệ mang sữa đến gõ cửa. Dụ Tú Y ra ngoài lấy, nghe được tiếng từ dưới tầng. Hẳn là Trần Quyết đã trở về.
Trần Quyết trở về, đến phòng của Trần Ny Hạ. Sau đó xảy ra tranh chấp bên trong.
“Mấy người bạn kia của mày được tích sự gì. Mày ngoài đú đởn trong trường còn có thể làm gì nữa. Trần Quyết, tao sinh mày ra là nợ mày sao?”
Trần Quyết ngước mắt: “Mẹ có Anh Bân. Thành tích học tập tốt có Tú Y. Quản tôi làm gì. Tôi đã như vậy rồi. Mẹ cũng biết rồi còn quản làm gì?”
Trần Ny Hạ nhíu mày: “Trần Quyết, có ai nói chuyện như thế với mẹ bao giờ không? Còn cãi à!”
“Con chẳng làm gì sai. Con cũng trưởng thành rồi. Sao lại không được phản bác? Mẹ thích có con ngoan ngoan học giỏi thì mẹ quản Tú Y là đủ rồi. Muốn con trai thì quản Anh Bân là đủ rồi! Mẹ không thích thì cùng lắm thì con báo danh một trường đại học xa một chút. Xa Yến Châu một chút!”
“Trần Quyết ….“
“Mẹ, mẹ như thế này con cũng rất mệt mỏi.” Trần Quyết nhìn mẹ, bỗng nhiên nói: “Con biết, mẹ cũng không muốn thấy con, mẹ càng phiền con!”
Ánh mắt đen nhánh mang theo cảm giác bất lực, cứ như vậy nhìn Trần Ny Hạ.
Trần Ny Hạ đột nhiên ngơ ngẩn cả người.
Trần Quyết rời khỏi phòng, gặp phải Dụ Thế Duệ ở hành lang, Dụ Thế Duệ nói: “Đừng cáu bà ấy. Bà ấy chỉ là tức giận nhất thời thôi. Nói cho cùng thì cũng là vì tốt cho con.”
Trần Quyết cười một tiếng: “Tốt cho con. Nhất thời tức giận với con. Chú Dụ, chú cũng không phải không biết, con vì sao mà không tổ chức sinh nhật. Con là con trai của bà ấy. Tại sao bà ấy không thích con! Chú đều biết cả, sao còn khuyên con.”
Anh ta về phòng ngủ của mình, đi thẳng tới phòng tắm, mở vòi hoa sen. Quần áo cũng chẳng cởi, đứng ngay dưới vòi, dòng nước ấm áp xối thẳng làm ướt mặt anh ta.
Dụ Tú Y đứng ở cửa.
Cô nghe được tiếng Trần Quyết đóng sập cửa, rồi cứ đứng ở đó, không nhúc nhích. Phòng ngủ của Trần Quyết đối diện với cô. Cô đã nghe được cuộc trò chuyện giữa Trần Quyết và Dụ Thế Duệ.
Cô không hiểu.
Tại sao…
Trần Ny Hạ xem ra đúng thật không thích Trần Quyết.
Rõ ràng Trần Quyết là con trai ruột của bà ấy.
Trần Ny Hạ không thích mình, cô có thể lý giải. Dù sao cô cũng chỉ là được nhận nuôi từ trại mồ côi, không có quan hệ máu mủ.
Nhưng tại sao lại đối xử như vậy với Trần Quyết.
Dụ Thế Duệ mang một cốc sữa lên tầng, gõ cửa phòng Trần Quyết: “Tiểu Quyết.” Sau khi gọi một tiếng, ông đứng chờ ở cửa một lúc. Trần Quyết không mở cửa. Dụ Thế Duệ thở dài, sau đó nói với Tú Y: “Con đem cốc sữa này cho nó đi, bảo nó nghỉ ngơi thật tốt, không nên suy nghĩ cáu giận mẹ.”
Dụ Tú Y gật đầu, nhận lấy cái khay từ tay Dụ Thế Duệ.
Cô nói với Dụ Thế Duệ: “Ba, ba cũng đi nghỉ đi, không còn sớm nữa. Ngày mai ba còn có phải xử lý hồ sơ một vụ án.”
Đúng rồi.
Dụ Thế Duệ gần đây trong cục có một vụ đại án. Cấp trên ra kỳ hạn, khiến Dụ Thế Duệ hôm nay cũng tăng ca đột xuất.
Dụ Thế Duệ gật đầu: “Ừm, con cũng nghỉ ngơi sớm đi, không nên thức đêm.”
Dụ Tú Y nhìn Dụ Thế Duệ xuống tầng. Sau đó đưa tay gõ cửa phòng Trần Quyết. Gõ nhiều lần liên tiếp mà Trần Quyết vẫn không mở cửa, Dụ Tú Y cũng không từ bỏ. Những ngón tay cong cong vẫn khẽ gõ cửa phòng. Mấy giây sau, cửa phòng chợt mở ra từ bên trong.
Trần Quyết mặc một chiếc áo choàng tắm màu đen, nước nhỏ xuống từ những sợi tóc, thái dương vẫn còn bọt xà phòng chưa dội sạch. Anh ta nhìn Dụ Tú Y: “Sao lại là em?” Anh ta tưởng là Dụ Thế Duệ.
Anh ta tưởng rằng Dụ Thế Duệ vẫn một mực gõ cửa nãy giờ. Anh ta trong phòng tắm tắm không để ý đến. Anh ta rõ ràng nghe thấy tiếng của Dụ Thế Duệ. Không ngờ ông ta gõ cửa liên tục, Trần Quyết đành phải gội qua tóc, sau đó ra mở cửa. Không nghĩ rằng trước cửa lại là Dụ Tú Y.
Anh ta nhìn Dụ Tú Y một chút, sau đó quay người đi vào trong phòng ngủ rồi đi vào phòng tắm. Dụ Tú Y ngơ ngác đứng ở cửa, sau đó cũng đi vào.
Cô cầm cốc sữa, liếc mắt nhìn hai bên rồi đặt cốc sữa lên bàn trà.
Cô nhìn một lượt phòng ngủ của Trần Quyết. Cô cũng không phải là lần đầu tiên tới phòng ngủ Trần Quyết, nhưng cô rất ít đến.
Lần cuối cùng đến phòng ngủ Trần Quyết là mấy tháng trước đó. Cô tìm anh ta mượn một quyển sách. Trong nhà, cô và Trần Quyết quan hệ cũng không phải thân mật cho lắm.
Vì không có quan hệ máu mủ, cũng làm không được giống anh em ruột thịt.
Thêm vào đó tính cách Trần Quyết hơi bá đạo lãnh đạm, Dụ Tú Y lại rất ngoan ngoãn. Cho nên hai người dường như đều không thể nào nói chuyện với nhau. Nhưng dù sao ở cùng một ngôi nhà hơn mười năm, cũng không phải người xa lạ.
Trần Quyết trong phòng tắm hai phút để sấy khô tóc. Anh ta cũng đã thay một chiếc áo phông ngắn tay và một chiếc quần màu đen. Trên cổ vắt một chiếc khăn mặt đi tới. Anh ta liếc qua cốc sữa trên bàn: “Có thế thôi sao?”
Dụ Tú Y nhớ tới lời Dụ Thế Duệ dặn dò: “Ba bảo em nói với anh, đừng cáu mẹ, nghỉ ngơi sớm.”
“Chuyện của tôi với bà ấy, em can thiệp ít thôi.” Đây là lời nói của Trần Quyết.
Dụ Tú Y bĩu một chút môi: “Em cũng chẳng thèm can thiệp.”
Cô quay người chuẩn bị rời đi.
Trong phòng ngủ Trần Quyết có không ít tài liệu dạy tập gym. Anh ta bình thường thích tập gym. Trên mặt đất có một cái tạ tay quay lăn tới, Dụ Tú Y không nhìn thấy, bị vấp một cái, đầu gối lập tức quỳ trên mặt đất. Cô khẽ kêu đau một tiếng.
Tiếp đó một cánh tay kéo cô lại: “Đập vào rồi sao?”
Trần Quyết cúi người, nhặt tạ tay trên mặt đất lên để lại cẩn thận.
Dụ Tú Y hít một hơi.
Trần Quyết nhíu mày, cúi xuống, đưa tay kéo ống quần ngủ màu hồng của cô lên.
Quần ngủ rộng, cô lại rất gầy, bắp chân trắng nõn. Lúc ngón tay Trần Quyết chạm đến bắp chân cô, hai người đều ngơ người sửng sốt mất vài giây. Nhưng cũng chỉ là vẻn vẹn một vài giây. Trần Quyết thấy đầu gối của cô đỏ lên, anh ta nói: “Em đúng thật là ngốc.”
Dụ Tú Y cắn răng: “Rõ ràng là anh không đặt tử tế, làm nó lăn tới nên em mới vấp phải!”
“Tự em năng lực vận động, năng lực tránh chướng ngại vật kém mà giờ ngược lại trách tạ tay của anh?” Trần Quyết mặc dù nói như vậy, nhưng vẫn lập tức tìm hộp thuốc. Hộp thuốc này, kiến thức cấp cứu các loại vết thương, trong nhà không bao giờ thiếu, một nhà năm người, người nào cũng nhớ kỹ.
Hai mươi bốn giờ phải băng thoa.
Trần Quyết buông lỏng tay cô: Có đi được không?”
Dụ Tú Y gật đầu, chậm rãi đi ra bên ngoài. Cô cảm thấy mình khá đen. Trong nhà mình còn bị trượt chân, quả nhiên không nên tới phòng ngủ của Trần Quyết.
Bước đi của cô giống như ốc sên.
Trần Quyết nhìn rồi nhíu mày, sau đó cúi người bế cô, đi mấy bước đưa cô đến bên trong phòng ngủ của mình. Vứt cô xuống rồi đi ra ngoài. Dụ Tú Y nhìn đầu gối của mình, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy. Xong đời rồi, xem ra ngày mai bên chân này nhất định không thể cử động rồi.
Thứ hai có một tiết thể dục, vừa lúc có thể xin nghỉ rồi.
Trần Quyết lại đi tới, cầm trong tay túi đá chườm, đặt lên chân của Dụ Tú Y: “Nằm xuống nghỉ ngơi đi, thể chất kém quá. Lần sau nhìn dưới chân.”
Dụ Tú Y không cãi lại, không để ý tới anh ta.
Trần Quyết nhìn cô, giật giật miệng, dường như muốn nói điều gì, nhưng không nói gì mà đi thẳng.
Cái chân này của Dụ Tú Y, sáng ngày thứ hai quả nhiên như cô nghĩ dạng, sưng rất to, đi đường rõ ràng rất đau.
Dụ Thế Duệ buổi sáng đi đến cục sớm, chỉ có Trần Ny Hạ và Dụ Anh Bân ăn cơm trong nhà ăn. Dụ Anh Bân nhìn thấy cô khập khễnh xuống tầng: “Chị, chị sao vậy.”
Trần Ny Hạ cũng ngẩng đầu nhìn cô. Dụ Tú Y nói: “Không cẩn thận va phải đầu gối.
Dụ Tú Y ngồi xuống ăn sáng.
Hai phút sau, Trần Quyết đi xuống. Anh ta nhìn thoáng qua thấy Trần Ny Hạ ngồi trong phòng ăn, không có ăn sáng, đeo túi xách đi đến chỗ đổi giày ở cửa trước.
Lúc Tư Dân tỉnh lại đã là 7 giờ sáng. Anh mở to mắt, mí mắt vẫn nặng nề như vậy. Sau đó anh chậm rãi ngồi dậy, phát hiện Tư Như Phổ nằm một bên, đạp cả chăn trên người. Tư Dân nhìn khuôn mặt em trai, ánh mắt dịu dàng. Anh kéo chăn đắp cho cậu bé, sau đó chậm rãi xuống giường.
Phần bụng rất rõ ràng, vết thương đã liền lại, bắt đầu kết vảy, hơn nữa.. Vết khâu rất chuyên nghiệp. Mặc dù vẫn đau như trước, nhưng không có khó chịu như vậy. Thủ pháp băng bó cũng rất chuyên nghiệp.
Còn một cái..
Nút thắt băng gạc là một nút thắt nơ.
Tư Dân khẽ giật mình.
Hôm qua, ai đến đây?
Tư Như Phổ sẽ không gọi 115. Chẳng lẽ lại là người đến từ phòng vệ sinh của khu chung cư?
Anh rửa mặt, tỉnh táo hơn một chút. Toàn thân vẫn mềm nhũn. Anh hơi đói bụng, nhưng vẫn còn đang tiếp tục sốt nhẹ, nên không có khẩu vị,
Tư Dân nhìn những hộp thuốc bên trên bàn trà.
Bốn năm hộp thuốc, phía trên còn ghi rõ liều lượng, bút màu đen cỡ nét trung, chữ viết thanh tú, là một người con gái.
Tư Dân ngồi trên ghế sofa, một tay ôm bụng, mắt nhìn những vật khác bên trên bàn trà.
Có một túi đồ ăn vặt còn có hoa quả.
Hôm qua ai đã tới đây?
Tư Dân ngồi dậy, đi tới phòng bếp, mở tủ lạnh ra chuẩn bị nấu hai bát mì. Anh không thể để Tiểu Phổ bị đói. Sau khi mở tủ lạnh ra, trong tủ lạnh chứa đầy nước trái cây, còn có gạo mì.
Lúc này, Tiểu Phổ đi dép lê đi tới, cậu bé dụi mắt: “Anh!” Tư Như Phổ vui vẻ hét lên: “Anh, anh đã tỉnh rồi!”
Tư Dân nhìn cậu bé: “Ừ, anh tỉnh rồi.”
“Anh!” Tư Như Phổ chạy tới ôm lấy chân Tư Dân: “Anh…”
Tư Dân vuốt tóc cậu bé: “Đừng sợ.” Anh nói: “Hôm nay thứ hai đấy, phải đi học.” . truyện xuyên nhanh
Tư Như Phổ gật đầu.
Tư Dân chuẩn bị nấu cơm, anh hỏi: “Hôm qua, có phải có ai tới không?”
Tư Như Phổ nói: “Là chị đó, là chị đó tới!”
“Chị đó?”
Tư Dân nhíu mày: “Em quen chị đó sao?”
“Anh, chính là... Chính là chị chúng ta gặp tối hôm trời mưa. Chị đó đã tới và còn mua cho Tiểu Phổ đồ ăn vặt nữa.”
Tư Dân ngón tay chậm rãi ôm lấy phần bụng, mắt nheo lại.
Khuôn mặt Dụ Tú Y dần dần hiện lên trong đầu anh, một cô gái gầy gầy thanh mảnh rất xinh đẹp, là cô ấy..
Sao cô ấy lại tới.
Tư Dân chuẩn bị xong bữa sáng, cho Tư Như Phổ ăn xong: “Tiểu Phổ, đi học ngoan. Anh đi làm, chiều anh đón em.” Anh sáng nay không có tiết, những tiết này có dạy hay không cũng không quan trọng. Dù sao lúc thi cũng không có vấn đề gì. Tư Dân không định lãng phí thời gian vào việc này.
Không ngờ Tư Như Phổ nghe liền nhíu mày: “Anh, anh đừng đi làm được không? Chị kia nói anh không được đi làm, phải nghỉ ngơi cho thật khỏe.”
Tư Dân xoa tóc Tư Như Phổ: “Không đi làm thì chúng ta ăn gì?”
Tư Như Phổ im lặng một chút, Tư Dân nói: “Không phải lo, anh không sao đâu.”