Mộc Như Phương chợt mở to mắt.
Thanh âm này, là Tống Thấm Như...
Trong lòng cô khẽ thở dài một hơi.
Sẽ không trùng hợp như vậy chứ.
Cô đứng thẳng người, đưa lưng về phía Tống Thấm Như, nhưng là Tống Thấm Như vẫn nhận ra ngay, nụ cười trên môi thoáng chốc cứng đờ, bất quá Minh Lê còn đang ở đây, Tống Thấm Như nhanh chóng khôi phục: "Sớm biết Trọng phu cũng ở đây, thì đã hẹn ngươi cùng đi a.”
Minh Lê nhìn người đàn ông cao lớn, anh tuấn đứng bên cạnh Tống Thấm Như: "Đây chắc là Gia Thiên."
Mà một bên khác của Tống Thấm Như, còn có hai cô gái.
Một người là thiên kim Đào gia, Đào Y Y, Minh Lê có nhận ra vì từng gặp nhau qua một bữa tiệc, một cô gái xinh đẹp hoạt bát.
Một người khác là Hạ Thư Dao.
Hôm nay, Tống Thấm Như vốn nghĩ cho con trai mình có cơ hội ở chung cùng Thư Dao một chút, ban đầu Đào Gia Thiên cũng không biết Hạ Thư Dao cũng ở đây, nhưng nếu là đã đến rồi, hắn tự nhiên sẽ đi cùng Tống Thấm Như.
Đào Y Y: "Dì Minh Lê."
Đào Gia Thiên vừa mới đi tới, ánh mắt liền rơi vào tấm lưng mảnh khảnh này, Mộc Như Phương đưa lưng về phía hắn, ngay từ cái nhìn đầu tiên hắn đã nhận ra được, giờ phút này, ánh mắt nhàn nhạt của hắn nhìn vào Minh Lê, hơi cúi đầu, xem như chào hỏi.
Minh Lê biết tính tình của vị thái tử gia Đào gia này, hắn cùng Trọng Hoài Viễn có mấy lần hợp tác, quan hệ cũng không tính là quá thân thiện, nhưng cũng có qua lại, Trọng Hoài Viễn đánh giá Đào Gia Thiên chính là một con sói, nếu như có thể, tuyệt đối không nên trêu chọc, không nên nghĩ hắn còn trẻ, nhưng thủ đoạn đủ hung ác.
So với Đào Kiệt cha của hắn, chỉ có hơn không chứ không hề kém.
Có vài phần, giống Đào gia lão tử năm đó.
Tống Thấm Như trong lòng suy nghĩ.
Quản nhiên là Mộc Như Phương này thật sự leo lên Trọng gia.
Vậy mà có thể làm cho Trọng Hoài Viễn cùng Minh Lê nhận cô ta làm con nuôi.
Trên mặt bà không tỏ bất cứ thái độ gì, nhưng vẫn sợ con trai mình vẫn còn tình cảm với Mộc Như Phương, nhưng thoáng nhìn thấy con mắt hắn nhàn nhạt, nội tâm mới khẽ thả lỏng một chút, tiếp tục cười cùng Minh Lê nói: "Đây là cháu của Hạ lão tư lệnh, Thư Dao."
Hạ Thư Dao là tiêu chuẩn bạch phú mỹ, tiêu chuẩn thục nữ, giờ phút này, cô nở nụ cười: "Dì Minh Lê."
Minh Lê nhẹ gật đầu, danh tiếng của Hạ lão tư lệnh, bà cũng đã nghe nói qua, bất quá vị cháu gái này, bà chưa từng gặp lần nào, cũng không có ấn tượng, mặc dù là thục nữ dịu dàng, nhưng là không có gì đặc sắc, xinh đẹp đều xinh đẹp, nhưng là trong giới thượng lưu này, cũng không được tính là quá xinh đẹp, Hạ Thư Dao này không có điểm gì đặc biệt, nhìn thêm vài lần cũng không thể nào nhớ được, trái lại Đào Y Y, rực rỡ xinh đẹp, nhìn một chút là nhớ ngay.
Nói đến hai chữ xinh đẹp…
Ai có thể so sánh với con gái nuôi của bà đây a…
Minh Lê nói: "Như Phương, vị này là Đào phu nhân." Nói xong, bà lại cười cười hướng Tống Thấm Như nói: "Đây là con gái nuôi của tôi, Như Phương, cổ họng không được thoải mái, không thể nói chuyện được.”
Mộc Như Phương quay người, ánh mắt của cô nhìn về phía Tống Thấm Như, Tống Thấm Như cũng nhìn cô, Mộc Như Phương thấy rõ ràng cảm xúc trong mắt Tống Thấm Như, sau đó khom người một cái, lập tức nhu thuận đứng sau lưng Minh Lê, mỗi người có một dòng suy nghĩ khác nhau.
Đào Y Y kinh ngạc nhìn Mộc Như Phương, nguyên lai tin đồn mấy ngày hôm nay ở Hải Châu đều là thật, chị Như Phương đúng là thành con gái nuôi của dì Minh Lê.
Cô đã lâu không gặp Mộc Như Phương, cô còn tưởng…
Còn tưởng rằng Mộc Như Phương đã rời Hải Châu.
Mà Hạ Thư Dao.
Khi nhìn thấy mặt Mộc Như Phương, lúc này rất sửng sốt.
Sau đó trong ánh mắt, bắt đầu nổi lên sự ghen ghét.
Mặc dù cô cùng Mộc Như Phương vốn không quen biết, nhưng là nữ nhân trông thấy nữ nhân xinh đẹp hơn, hâm mộ cùng ghen ghét đều là hai loại cảm xúc không thể tránh khỏi.
Ánh mắt của Mộc Như Phương, từ đầu tới cuối không hề nhìn đến Đào Gia Thiên.
Người đàn ông này, tối hôm qua lên cơn say, gọi điện thoại cho cô rất nhiều cuộc.