Buổi trưa ngày thứ bảy.
Mộc Như Phương chuẩn bị dọn dẹp phòng sách.
Đào Gia Thiên không có ở đó.
Mộc Như Phương làm với Bối Na, nhưng cô ta đương nhiên là không đụng tay vào làm rồi, cô ta không thèm làm mấy chuyện thấp hèn như vậy, cho nên mọi việc đều đùn đẩy cho Mộc Như Phương làm hết.
Lúc Đào Gia Thiên không có ở đây, phòng sách luôn luôn được khóa, cần phải có mật mã mới mở được.
Bên ngoài còn có vệ sĩ canh chừng nữa.
Mộc Như Phương tay xách dụng cụ dọn dẹp đi qua đó, vệ sĩ mở cửa ra, Mộc Như Phương cúi đầu đi vào,cô quét dọn bụi bặm trên thảm, sau đó lau giá sách, giá sách của Đào Gia Thiên có rất nhiều sách liên quan tới kinh tế.
Mộc Như Phương nhìn thấy camera giám sát trong phòng sách vẫn đang hiện chấm đỏ, bình thường chỉ có quản gia Ngô được phép vào đây thôi, bây giờ lại có thêm cô và Bối Na.
Đây là nơi mà Đào Gia Thiên thường ở.
Tất nhiên sẽ có văn kiện mà Tề Tam cần.
Ánh mắt Mộc Như Phươngdừng lại trên bức tranh chữ đằng sau chiếc ghế dựa, bức tranh này trị giá hàng ngàn vạn, sau bức tranh này chắc chắn phải có một cửa bí mật.
Cô rất hiểu thói quen sinh hoạt của Đào Gia Thiên.
Thật ra cô vốn không muốn dùng loại thủ đoạn hèn hạ này đâu, tuy tình cảm của cô dành cho Đào Gia Thiên đã phai mờ theo thù hận rồi, nhưng nó không có nghĩa cô phải phản bội anh, văn kiện được giấu trong cánh cửa bí mật kia nhất định rất quan trọng.
Tề Tam là con thứ ba của nhà họ Tề.
Trước anh vẫn còn hai người anh trai gây sức ép.
Lần này ông Tề qua đời, khiến cho nhà họ Tề rối loạn, bây giờ nó giống như một bãi cát lỏng lẻo.
Mộc Như Phương quét dọn phòng sách xong liền đi ra ngoài, người vệ sĩ đóng cửa lại, cô xuống lầu, tuy cô bị Đào Gia Thiên kêu lên lầu ba, nhưng nó vẫn rất có lợi.
Đó là, cô không cần phải ra ngoài dầm mưa dãi nắng quét dọn lau chùi hồ phun nước nữa, cũng không cần phải quét cả một vườn hoa rộng lớn nữa.
Ngoại trừ dọn dẹp phòng đọc sách của Đào Gia Thiên ra thì cô không cần làm gì nữa cả.
Cô về nơi nghỉ ngơi của mình.
Bắt đầu suy nghĩ về những lời Tề Tam nói.
Cô vốn không muốn tin Tề Tam.
Nhưng Tề Tam đã cứu Nặc Nặc.
Nặc Nặc có được trái tim khỏe mạnh, Nặc Nặc được khỏe mạnh.
Nếu như….
Cô lấy được phần văn kiện bí mật kia, được ra khỏi nơi này……
Đôi mắt của Mộc Như Phương nhấp nháy.
……
Hội sở Bá Tước.
Trong phòng bao, Đào Gia Thiên ngồi trên ghế sofa, cho dù cả người anh có toát ra vẻ lạnh lẽo thờ ơ, không muốn ai đến gần đi nữa thì vẫn có rất nhiều cô gái trẻ nhìn anh với khuôn mặt đỏ ửng, vẻ ngoài của người đàn ông vô cùng hoàn mĩ, trên tay hờ hững một chiếc đồng hồ trị giá trăm triệu, chỉ cần vậy thôi cũng đủ khiến các cô gái đổ rạp.
Đẹp trai, trưởng thành, lại nhiều tiền.
Nhà họ Đào đang ở đỉnh cao chói lọi, trong hắc hay bạch đạo đều có chỗ đứng vô cùng lớn.
Mấy ông tổng giám đốc trong phòng bao đều là người thông minh, nhưng bọn họ không sao nịnh nọt được vị thái tử gia này cả.
Tổng giám đốc Trương vỗ tay.
Lúc này, một cô gái dung mạo xinh đẹp trong một thân váy trắng tiến vào.
Cô vừa bước vào.
Thì lập tức có vô số ánh mắt lia đến, đặc biệt là mấy lão tổng háo sắc, còn mấy cô gái ngồi bên cạnh thì tỏ ra đố kị.
Ánh đèn càng ám muội, thì khuôn mặt của người phụ nữ lại càng tinh khiết và xinh đẹp.
Cô ấy không chỉ xinh đẹp, mà trong sự thanh thuần còn mang theo vẻ quyến rũ, một vẻ đẹp ngây thơ lãng mạn, trẻ trung và dịu dàng, đúng là rất hiếm có, ánh mắt của Đào Gia Thiên cũng lia tới cô ta, bởi lẽ…
Người phụ nữ này giống với Mộc Như Phương tới ba phần, đặc biệt là đôi mắt.
Tổng giám đốc Trương nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt của Đào Gia Thiên, lập tức vẫy tay ra hiệu cho người con gái đó tới: “Tổng giám đốc Đào, đây là Như Ca, tôi đã phải hao tổn rất nhiều tiền mới tìm được đó.”
Trên mặt tên tổng giám đốc Trương này nở nụ cười sáng rỡ, đều là đàn ông cả mà, cho dù Đào Gia Thiên có lạnh lùng thế nào đi chăng nữa, thì khi đối mặt với một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy thì sao mà nhịn được chứ, đặc biệt là với Như Ca, ông ta đã phí nhiều tiền như vậy, bản thân cũng cảm thấy hơi tiếc, nhưng ông ta lại nghĩ, đợi Đào Gia Thiên chơi chán rồi mới tới mình vậy.
Mục tiêu của Như Ca hiển nhiên cũng là Đào Gia Thiên rồi, cô ta bước tới vài bước trong ánh mắt đố kị ghen ghét của đám phụ nữ khác, cô ta ngồi xuống bên cạnh Đào Gia Thiên: “Tổng giám đốc Đào.”
Đào Gia Thiên nhíu mày, lồng ngực anh run lên.
Bởi vì giọng nói của người phụ nữ này….
Rất quen thuộc.
Anh đưa mắt nhìn Như Ca.
Như Ca lập tức bưng một ly rượu lên rồi đưa cho Đào Gia Thiên: “Tổng giám đốc Đào.”
Đào Gia Thiên đưa tay nắm lấy chiếc cằm của cô, đáy mắt anh hơi híp lại, thanh âm lạnh băng không chút cảm tình vang lên: “Gọi là Như Ca sao?”
“Dạ.”
…..