Lục Diên Phong thở dài một tiếng.
“Cô Mộ, cô không nên rời đi.”
Tiên sinh đối với cô…
Lục Diên Phong thật sự cũng không chắc chắn về cảm xúc của Đào Gia Thiên, nhưng không thể không nói, Mộc Như Phương đối với Đào Gia Thiên là chất độc, không thể giải được.
Trước đây, anh ta thực sự rất ghét Mộc Như Phương.
Đặc biệt là Mộc Như Phương đã hạ độc Đào Gia Thiên ở trong hôn lễ.
Độ thuần khiết của chất độc rất cao, gần như khiến Đào Gia Thiên suy kiệt nội tạng, cũng may nghị lực của anh mạnh, mới chống đỡ được.
Lục Diên Phong từ nhỏ đã lớn lên cùng với Đào Gia Thiên, tình cảm sâu đậm, lúc đó anh ta thực sự rất hận Mộc Như Phương, người phụ nữ này, đã hủy hoại Đào Gia Thiên.
Nhưng bây giờ, anh ta nhìn Mộc Như Phương, cảm xúc trong lòng rất phức tạp.
Mộc Như Phương cười một cách đau khổ.
Nhưng trên thế giới này không có nhiều nếu như như vậy, buổi tối hôm nay, cô lại bị nhốt trong phòng bao, cô nằm trên sofa, cơ thể gầy gò cuộn tròn lại, dường như muốn tìm một cảm giác an toàn.
Cô suy nghĩ rất nhiều.
Từ lần đầu quen biết Đào Gia Thiên cho đến bây giờ, cô đều mang theo một mục đích rất mạnh, nếu như không phải vì lòng tham của Đào Kiệt và Đào Ô, cha mẹ sẽ không chết, em gái cũng sẽ không chết.
Điều duy nhất cô làm sai là có tình cảm không nên có với Đào Gia Thiên.
Nếu như, cô bị mất trí nhớ có lẽ sẽ tốt hơn.
- ----
Ngày thứ ba, Mộc Như Phương bị đưa xuống từ phòng bao trên tàu, cô ngồi trên xe, chiếc xe di chuyển về phía trước, cô nhìn ra ngoài của sổ, không biết bản thân sẽ bị đưa đến nơi nào, cổ họng cô không thể nói chuyện, sáng sớm hôm nay, một người phục vụ đi vào, đưa cho cô một cốc nước, sau khi cô uống, liền không thể phát ra âm thanh.
Cô biết, không có sự gợi ý của Đào Gia Thiên.
Không có ai dám làm như vậy.
Cô bị đưa đến khu biệt thự Lan Giang.
Trong lòng Mộc Như Phương có chút ngạc nhiên.
Cô đã ở đây….
Đây là nới ở riêng của Đào Gia Thiên, bên ngoài trông nó như một tòa lâu đài, bên trong thậm chí còn được trang trí sang trọng hơn, đây cũng là nơi Đào Gia Thiên hay ở lại nhất, ở cửa là người giúp việc và vệ sĩ, có mười mấy người.
Trong vườn có một đài phun nước.
Âm nhạc du dương, đi kèm với âm nhạc, người giúp việc phụ trách khu vườn đang cắt tỉa những cành hoa, âm thanh răng răng bổ sung cho nhau.
Mộc Như Phương theo vệ sĩ đi vào.
Vệ sĩ nói: “Quản gia Ngô, vị này là Mộc Như Phương, tiên sinh bàn giao qua.”
Quản gia Ngô là một người phụ nữ trung niên, mặc một bộ đồ nữ chuyên nghiệp màu đen, đeo kính, ánh mắt sắc sảo, mặc dù chỉ là một quản gia của biệt thự, nhưng bất kể là tiền lương hay thực lực đều không thể xem thường.
Mộc Như Phương nhớ trước đây, quản gia ở đây họ Từ.
Bây giờ, cảnh vẫn vậy nhưng người thì khác.
Tất cả đều thay đổi rồi.
Quản gia Ngô nhìn Mộc Như Phương, ngạc nhiên với khuông mặt đẹp có một không hai của đối phương, nhưng đồng thời cũng lộ ra một nụ cười mỉa mai, trông đẹp như vậy có tác dụng gì, không phải Đào tiên sinh không thèm nhìn sao?.Cô ta kêu một người giúp việc đưa Mộc Như Phương đi thay quần áo.
Mộc Như Phương cho rằng Đào Gia Thiên sẽ tra tấn cô, nhưng không ngờ đến, chỉ để cô làm người giúp việc.
“Này, đây là quần áo, sau khi thay xong thì xuống lầu tìm chị Bối, sau này mở to mắt ra mà làm việc, phòng sách của tiên sinh, cô không được phép vào.”
Người giúp việc ghen tị với khuôn mặt của Mộc Như Phương, nên động tác không hề dịu dàng, trực tiếp ném quần áo vào cô.
Mộc Như Phương thay quần áo, quần áo là bộ có kích cỡ nhỏ nhất, cô mặc lên, bụng có chút rộng nhưng ngực lại hơi chật.
“Mộc Như Phương, sao cô còn chưa xuống, chị Bối tìm cô.”
Chị Bối là người phụ trách trông coi một nhóm nữ giúp việc, trên cô mới là quản gia Ngô.
Mộc Như Phương được giao nhiệm vụ chăm sóc một khu vườn rất lớn, bình thường phải sắp xếp ba người, nhưng chị Bối lại chỉ sắp xếp có mình Mộc Như Phương.
Chị Bối nhìn Mộc Như Phương: “Sao, không vui, đồ câm, một câu cũng không biết nói.”
Có người giúp việc cười haha: “Chị Bối, hình như cô ta thật sự là một người câm.”
Sau đó một nhóm người cười lên.
Chi Bối năm nay hai mươi tám tuổi, mặc dù là người giúp việc, nhưng trang điểm rất xinh đẹp, khuôn mặt cũng không tồi, trong lòng những người giúp việc ở đây có tâm tư gì, dường như đều rõ ràng, nhưng Mộc Như Phương từ trước đến nay đều không thèm để ý đến, mà có một mệnh lệnh là, phòng sách ở lầu ba, bất cứ ai đều không được phép đi vào dọn dẹp, bao gồm cả chị Bối.
Bình thường chỉ có quản gia Ngô mới có thể quét dọn phòng sách ỏ lầu ba.