Cô từng hỏi Tô Ngọc Kỳ về chuyện của mình lúc trước, gặp nhau thế nào, sao có thể ở bên nhau, người đàn ông trả lời rất mơ hồ.
Thì ra, cô và anh, cũng chỉ là giao dịch tiền bạc.
Cô nhớ tới hai chữ ‘gả thay’ Đông Phương Vũ nói.
Vô lý mà buồn cười.
Cố Nhã Thiển xuống giường, đi tới phòng rửa mặt, mở vòi nước ra, chôn mặt mình vào trong nước lạnh, cô muốn tỉnh táo lại.
Cực kỳ cần tỉnh táo lại.
Mãi đến khi sắp không thể thở được nữa, cô mới ngẩng đầu lên, dấu vết trên mặt không rõ là nước mắt hay nước lạnh nữa.
Đông Phương Vỹ lựa chọn vào lúc này để nói cho cô biết chuyện này, rất rõ ràng là có âm mưu khác.
Nhưng mà, cho dù chắc chắn có âm mưu.
Trong lòng cô đã ngầm thừa nhận lời nói của Đông Phương Vỹ rồi.
Cô một lần lại một lần nói với mình những gì Đông Phương Vỹ nói đều là giả, cô phải tin tưởng Tô Ngọc Kỳ.
Ngay lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên trong đêm tối yên tĩnh.
Cố Nhã Thiển đi ra khỏi phòng rửa mặt, lên giường, lấy điện thoại ra từ dưới gối đầu, nhìn thấy hai chữ ‘ông xã’ trên màn hình, đây là do anh sửa.
"A lô.."
"Còn chưa ngủ sao."
Cố Nhã Thiển nằm trên giường, dùng chăn vây lấy mình, cả người cuộn tròn: "Vâng."
"Em sao vậy?" Dường như người đàn ông đã nhận ra giọng điệu của cô có chút thay đổi: "Không thoải mái sao? Anh đi tìm em."
Cô nhẹ nhàng hít hít mũi: "Không có, không phải bà nội đã nói rồi sao? Trước lễ cưới ba ngày không được gặp mặt, anh đừng đến đây, đến em cũng không mở cửa."
"Em cứ như vậy nỡ nhốt chồng em ở bên ngoài sao?" Giọng điệu của người đàn ông trở nên nặng nề: "Em khóc à?"
Cố Nhã Thiển thật không ngờ cách điện thoại mà người đàn ông cũng phát hiện ra.
Cô muốn thề thốt không nhận.
Nhưng lại cảm thấy mệt mỏi.
Cô cố gắng khiến giọng nói của mình nhẹ nhàng hơn một chút: "Ừm.. Kết hôn đều sẽ bị chứng uất ức trước khi cưới mà, thỉnh thoảng đa cảm xúc động một chút thôi."
"Em... lo lắng cái gì."
"Em sợ hãi..." Cố Nhã Thiển cầm điện thoại, ngơ ngẩn nhìn bóng đêm đen kịt: "Em sợ tất cả của em bây giờ đều là giả, em sợ anh không thích em.. em sợ ngày mai vừa ngủ dậy tất cả chỉ là một giấc mơ. Giấc mơ chẳng mấy chốc sẽ bị vỡ nát."
"Đây không phải một giấc mơ." Giọng nói của người đàn ông trầm thấp mà kiên định, vang lên bên tai cô.
Đêm nay Cố Nhã Thiển không thể ngủ ngon, tỉnh lại mấy lần, lưn qua lộn lại, mãi cho đến sáng sớm, cô rời giường rửa mặt, thay quần áo rồi đi xuống lầu.
Nghĩ đến bữa sáng hôm nay.
Cô dậy rất sớm, bây giờ cũng chỉ khoảng sáu giờ.
Tiếng tay nắm cửa chuyển động vang lên, Cố Nhã Thiển cảnh giác nhìn ra cửa.
Đợi mãi đến khi cửa mở ra, Cố Nhã Thiển nhìn người đàn ông đi vào từ ngoài cửa, mặc áo khoác màu đen, trước mắt cô nóng lên đi vài bước tới, Tô Ngọc Kỳ ôm lấy cô, ôm chặt cô vào lòng mình.
"Hửm, sao lại dậy sớm thế này?"
Nâng cái cằm tinh xảo của cô lên, nhìn vào đôi mắt có chút sưng đỏ của người phụ nữ, lập tức nhíu mày, một cái hôn rơi xuống mắt cô, Cố Nhã Thiển nhắm mắt lại.
Lông mi cô nhẹ nhàng run run, hơi thở quen thuộc của người đàn ông bao vây lấy cô, cô nắm chặt ống tay áo anh.
Nụ hôn của người đàn ông cũng không rời khỏi trán cô, cho nên giọng nói trầm thấp có chút mơ hồ: “Vì sao lại khóc."
Cố Nhã Thiển cười: "Không phải em đã nói rồi sao, chứng uất ức trước khi cưới, căng thẳng thôi."
Ngón tay người đàn ông vân vê hai má của người phụ nữ, nhìn đôi mắt sưng đỏ của cô, mi tâm nhíu lại, anh thật sự phiền chết mấy phong tục chết tiệt này rồi, trước khi cưới không thể gặp mặt, không biết tối qua người phụ nữ này đã khóc đến lúc nào nữa, mắt cũng sưng lên luôn.
Anh ước gì thời gian trôi nhanh hơn.
Đến hai ngày sau nhanh chút.
"Sao anh lại đến đây, không phải nói trước khi cưới không thể gặp mặt sao?" Cố Nhã Thiển nói xong, giãy ra từ trong lòng anh, đẩy anh ra ngoài: “Anh mau về đi.”
Tô Ngọc Kỳ bắt lấy tay cô: "Anh ở lại đây lát nữa, ăn sáng xong anh sẽ đi ngay, như vậy được rồi chứ."
Trước bàn anh, anh nhìn người phụ nữ từng ngụm nhỏ ăn cháo, nhớ tới trước kia dạ dày của cô không tốt: "Ăn nhiều một chút, buổi sáng ăn quá ít sẽ tổn hại sức khỏe."
Cố Nhã Thiển không có khẩu vị, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang tao nhã uống sữa đậu nành, cho dù người đàn ông này làm gì, cũng đều sinh ra cảm giác kiêu ngạo đẹp đẽ, cô từ từ siết chặt cái thìa.
Cứ như vậy mà nhìn anh suốt.
Ánh nắng sáng sớm dịu dàng lờ mờ.
Mô tả hình dáng của người đàn ông.
Tô Ngọc Kỳ ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của cô, anh cầm lấy khăn ăn lau lau khóe môi, nở nụ cười nhìn cô.
"Bà Tô."
"Hả."
"Ngài Tô, anh..."
Anh sẽ lừa em sao?
Cô cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, cố gắng khiến mình tươi cười sáng lạn, Tô Ngọc Kỳ nhìn cô, đang chuẩn bị lên tiếng hỏi thì điện thoại vang lên, người đàn ông nhìn thoáng qua thông báo cuộc gọi trên màn hình, nghe điện thoại: “Ừm, tôi biết rồi, buổi sáng tôi sẽ đi qua.”
"Thanh Việt tìm anh, anh đi qua kia một chuyến, buổi chiều anh lại đến."
"Đừng, anh đến đây em cũng không mở cửa cho anh." Nói xong, Cố Nhã Thiển đi qua, ngón tay dò vào trong túi quần tây của người đàn ông, lấy chìa khóa ra: "Bà nội đã nói rồi, không thể gặp mặt, tịch thu chìa khóa."
Người đàn ông nhíu mày: "Có hệ thống vân tay."
"Tô Ngọc Kỳ...”
"Được rồi, anh không đến." Người đàn ông vươn tay ôm lấy thắt lưng cô, Cố Nhã Thiển lùi về sau từng bước ngã ngồi trên đầu gối người đàn ông, anh ôm cô: "Không được khóc, mỗi buổi tối anh sẽ gọi điện thoại và gọi video, phải nghe đấy."
....
Nhà họ Tô mở tiệc chiêu đãi rất nhiều thân thích.
Thiệp mời là đặc biệt mời nhà thư pháp nổi tiếng viết.
Bà Tô gọi điện thoại hỏi cô có bạn nào muốn mời không, Cố Nhã Thiển nghĩ tới nghĩ lui, gửi thiệp mời cho Lộ Hà, còn có bọn Âu Thời Phong và Đường Mạn.
Còn có mấy người Tiêu Tuyết, Sở Vận, Khả Di bọn họ nữa.
Tô Vân Thư nói, trước kia, cô và những người này đều là bạn tốt lắm.
Tiêu Tuyết và Sở Vận vội vàng trở về trước hôn lễ một ngày, cô từng thấy Tiêu Tuyết trên TV rất nhiều lần, đó cũng là tính cách thật trong cuộc sống ngoài đời, ôm cô trực tiếp khóc lớn, khóc đến trôi cả lớp trang điểm.
Lúc buổi chiều thì gặp được Khả Di, cô ta đang mang thai, nhìn qua lớn khoảng năm sáu tháng.
Khả Di là vợ của Tống Thanh Việt.
Cô biết Tống Thanh Việt, là bạn của Tô Ngọc Kỳ.
Trên danh nghĩa là.. một luật sư.
Cảm giác quen thuộc đã lâu.
Giống như cho dù là lúc nào cũng sẽ không gượng gạo vì không có chủ đề nói chuyện, buổi tối năm người hẹn nhau đi ăn lẩu.
Ngày hôm sau chính là lễ cưới.
Cố Nhã Thiển không dám ăn quá cay.
Tiêu Tuyết trực tiếp khui ba chai bia: "Di Di và Nhã Thiển đừng uống, mấy người chúng ta uống một ly đi, qua hôm nay trời lại sáng!"
Sở Vận khuyên thế nào cũng không có tác dụng: "Cậu uống ít một chút, ngày mai còn phải tham gia hôn lễ đó."
Mười một giờ tối, Tiêu Tuyết uống say rồi, Sở Vận đưa cô ta về.
Tống Thanh Việt tới đón Khả Di.
Đây xem như là lần đầu tiên Cố Nhã Thiển gặp Tống Thanh Việt.
Bề ngoài của anh thiên về lịch sự nho nhã hơn, không có dáng vẻ mạnh mẽ cường thế như Tô Ngọc Kỳ, khuôn mặt luôn mang theo nụ cười, nhưng đôi mắt kia lại thật sự lạnh lẽo.
Chỉ có lúc nhìn Khả Di, mới sẽ trở nên dịu dàng.
Anh cởi áo khoác choàng lên người Khả Di, Khả Di không muốn đi, ầm ĩ với anh ta một lát, không biết anh ta đã nói gì, Khả Di mới gật gật đầu, tạm biệt Cố Nhã Thiển.