Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 194: Đây là con gái tôi và cố uyên



Khi Cố Tinh Tinh ngủ trưa, đang mơ mơ màng màng thì đột nhiên cảm giác có người bế mình lên, cô bé mở mắt ra rồi dụi mắt: “Chú.”

“Sao chú lại về giờ này vậy?”

Tô Ngọc Kỳ bế bé lên, anh nhìn khuôn mặt giống Cố Uyên như đúc, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt bé: “Tinh Tinh.”

“Chú, Tinh Tinh rất buồn ngủ...” Bé gái dụi dụi mắt rồi lại nhắm mắt, đưa tay vòng qua cổ người đàn ông rồi tì lên vai anh ngủ thiếp đi.

Người đàn ông ôm chặt cô bé, nhắm mắt lại, lồng ngực cuộn trào, đây là con gái anh và Cố Uyên, đây là con gái anh: “Tinh Tinh, xin lỗi Tinh Tinh.”

Bé con đã ngủ thiếp đi trong lòng anh.

Xin lỗi Tinh Tinh, bây giờ ba mới biết đến sự tồn tại của con.

...

Buổi tối thứ bảy, Tô Ngọc Kỳ đưa cô bé đến nhà họ Tô, ông cụ Tô đang đánh cờ với quản gia, chị Từ nhìn thấy anh: “Cậu chủ... cậu chủ. Đây là?”

Chị Từ thấy bên cạnh Tô Ngọc Kỳ còn có một cô bé hoạt bát đáng yêu.

Cố Tinh Tinh không hề sợ người lạ, cười ngọt ngào: “Thím à, cháu là Tinh Tinh.”

Mặc dù chị Từ có hơi bất ngờ vì cô bé cậu chủ dẫn đến nhưng rất nhanh đã lại cười: “Tinh Tinh à, thím làm rất nhiều bánh ngọt, để thím mang lên cho cháu nhé.”

Cô bé này đúng là khiến người khác thích mà.

Tô Ngọc Kỳ cởi âu phục treo lên giá rồi cởi áo khoác cho Tinh Tinh, bế cô bé lên đi vào phòng khách. Trong phòng khách, bà Tô đang uống trà, bà nhìn thấy anh rồi nhìn đến cô bé bên cạnh anh: “Ngọc Kỳ, đây là...”

Tô Ngọc Kỳ nói với chị Từ: “Chị đi gọi ông nội vào đây.”

“Vâng.” Chị Từ đặt trà xuống rồi rời đi.

Tô Ngọc Kỳ thả Cố Tinh Tinh xuống, cúi người ngang tầm mắt với cô bé: “Tinh Tinh đợi một lát rồi chú dẫn con đi gặp ông nội và bà nội chú nhé.”

“Chú, vậy khi nào mẹ mới về?”

“Chú cũng đang đợi cô ấy.”

Ông cụ còn chưa vào mà đã thấy giọng nói vọng vào phòng khách mang theo vẻ bực bội: “Có chuyện quan trọng gì mà phải gọi bằng được tôi tới, tôi sắp thắng rồi đấy.”

Ông cụ Tô vào phòng khách, ánh mắt liền dừng trên người Cố Tinh Tinh, mấy hôm nay ông cũng nghe nói bên cạnh Ngọc Kỳ có một cô bé, chính là cô nhóc này sao?

Ông cụ nhíu mày không nói gì.

Tô Ngọc Kỳ nói: “Tinh Tinh, đây là cụ ông, đây là cụ bà.”

Vẻ mặt Cố Tinh Tinh cười lên mang theo vẻ tiếng sông Lê chảy róc rách: “Cụ ông, cụ bà.”. ngôn tình ngược

Giọng bé con non nớt, đáng yêu khiến bà Tô rất vui, bà đưa tay ra: “Lại đây để cụ xem nào.”

Mặc dù ông cụ Tô không phản đối với cách gọi này nhưng lại nói: “Đây là con nhà ai, ba mẹ nó đâu? Cháu nói xem sao từ thành phố Lệ Châu trở về cháu lại dắt theo một đứa trẻ vậy, công ty bao nhiêu là việc mà cháu lại đi bao nhiêu ngày như thế, không cần công ty nữa à?”

Bà Tô ngược lại lại rất vui, đưa tay vuốt tóc cô bé: “Cháu tên là gì?”

“Cháu là Tinh Tinh, cụ bà, chú không phải không về mà là chú bị ốm.” Cố Tinh Tinh có hơi sợ ông cụ Tô, cô bé dựa vào người bà Tô.

“Bị ốm?” Bà Tô nhìn Tô Ngọc Kỳ: “Sao lại không biết tự thương mình như vậy, thời gian trước thời tiết thay đổi thất thường sao cháu lại không chăm sóc tốt bản thân vậy?”

Tô Ngọc Kỳ nhàn nhàn mở miệng: “Bà nội, cháu không sao chỉ là cảm nhẹ thôi.”

Anh nhìn chị Từ nói: “Chị Từ, chị đưa cô chủ nhỏ lên lầu chơi một lát.”

Chị Từ nhìn hai cụ Tô rồi đưa Cố Tinh Tinh lên lầu.

Trong phòng khách, đèn thủy tinh chiếu sáng rực rỡ cả căn phòng, Tô Ngọc Kỳ nhìn ông cụ Tô, anh đưa bản giám định cha con DNA cho ông cụ Tô.

Cúi đầu nói: “Tinh Tinh là con gái cháu và Cố Uyên.”

Ông cụ Tô sửng sốt.

Bà cụ Tô phản ứng lại trước: “Thật sao?” Bà nhanh chóng cầm bản giám định trong tay ông cụ Tô qua nhìn, trên mặt viết đầy sự vui mừng: “Trời ơi, Tinh Tinh thật sự là chắt gái của chúng ta.”

Bà cụ Tô vẫn luôn rất hài lòng về Cố Uyên, không quan tâm Cố Uyên có phải đã thay Lưu Thanh Vũ gả đến hay không nhưng một năm nay, bà đã sớm nhận định cô là cháu dâu bà rồi.

Mặc dù chuện gả thay vô cùng hoang đường.

Mặc dù tức giận nhưng rốt cuộc nguyên nhân cũng quá thất vọng rồi, bây giờ bà cụ Tô cảm xúc lẫn lộn, đột nhiên lại có thêm một đứa chắt gái bảo bối.

Sắc mặt ông cụ Tô trong nháy mắt trở nên kích động nhưng nhanh chóng áp chế lại, trầm giọng nói: “Đây chẳng phải là chuyện rất hoang đường sao?! Sao cháu với cô Cố Uyên kia lại có thể có con gái lớn thế này được? Đừng để lại bị lừa lần nữa!”

“Hoang đường gì mà hoang đường!” Tô Ngọc Kỳ còn chưa nói gì, bà cụ Tô đã lập tức nói: “Giấy giám định đã ở đây rồi, ông ý, lớn tuổi rồi mà chỉ biết nói mỗi chuyện lúc đầu.”

Ông cụ Tô trừng mắt nhìn bà nhưng bà cụ Tô lại không thèm quan tâm.

Tô Ngọc Kỳ quỳ trên đất: “Ông nội, bà nội, cháu muốn cưới Cố Uyên, hy vọng hai người có thể đồng ý.”

...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv